Chương 37: Kiếm quyết
Phương Khác nhìn vẻ mặt Thái A, không có bất cứ biến hóa nào, thật sự là đá nhằm bản sắt, hoàn toàn không cách nào nhìn ra được có phải đang nói dối hay không. Y nhìn Thái A, lại nhìn hai bộ kiếm quyết trên tay mình. Lực dụ hoặc rất lớn, nghĩ lại, Phương Khác quyết định giữ lại kiếm quyết không biết tên kia.
Thái A kiếm pháp quả thật cường đại, nhưng Thái A kiếm quá mức bá đạo, không phù hợp với tính tình y. Kiếm pháp không phải càng cường đại thì càng thích hợp với mình, chỉ có kiếm quyết chân chính thích hợp với mình mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất. Mà kiếm quyết vô danh này, rõ ràng là ngũ hành kiếm quyết, hơn nữa thuộc tính tòng thủy, vô cùng thích hợp với y, nó cho y cảm giác rất thoải mái, cứ như y đối diện với dòng nước vung kiếm hết lần này đến lần khác. Chỉ là cảm thụ trong một thoáng, nhưng y lại có cảm giác chính là bộ kiếm quyết này.
Nhưng, còn một chuyện phải làm, sau vụ ảnh hưởng của dấu ấn kiếm ý, trong lòng y đã có bóng ma không nhỏ đối với Thái A kiếm pháp, y cần giải quyết chuyện này.
Phương Khác ước chường Thái A kiếm quyết, dán lên mi tâm, quả nhiên kiếm quyết này lại hóa thành linh quang, trước mắt biến thành một vùng rộng lớn, từng kiếm chiêu được diễn luyện ra.
Vô hình, vô tích, kiếm chiêu nhìn như đơn giản nhưng hàm chứa loại ý gì đó, y không thấy rõ ý, nhưng y vẫn có thể thấy rõ kiếm chiêu, những kiếm chiêu này đối với y là vô cùng quen thuộc.
Thái A kiếm thế, dùng sắc bén, bá đạo làm chủ, có cảm giác không muốn nhìn thẳng, thức hải bắt đầu ẩn ẩn đau, lại còn sinh ra chướng ngại tâm lý. Phương Khác có chút phiền toái gãi đầu, nếu để lại chướng ngại tâm lý này, lần sau có ai dùng Thái A kiếm pháp, nói không chừng y sẽ bại trận? Ảnh hưởng thế này, vô cùng bất lợi cho kiếm đạo của y. Tiếp tục như thế là không được, một khi xuất hiện tình trạng đó, kiếm của y sẽ xuất hiện đình trệ. Vậy về kiếm đạo y sẽ bị hủy.
Tiểu gia lại bị một thanh kiếm hù dọa? Làm sao có thể. Phương Khác chuyên chú nhìn chiêu kiếm biến hóa trước mắt, nhìn chằm chằm nó, thời gian dần trôi đi…
Cảm giác không muốn nhìn thẳng muốn né tránh đã không còn, nhưng, thức hải vẫn ân ẩn đau.
Không được, thật muốn quất nó một trận, y nhìn chằm chằm hư kiếm đang diễn luyện kiếm chiêu kia, nhớ lúc mình bị chiêu kiếm này giày vò rên rỉ, lăn lộn dưới đất. Không, ngay cả sức để lăn lộn cũng không có, y thật muốn quất nó.
Con ngươi Phương Khác trợn lớn, toàn thân chìm trong một cảnh giới đặc biệt. Trong không gian hư hóa đặc biệt cho kiếm quyết diễn luyện này, đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu bạc khác, mang theo khí thế đã đi không về đánh về trường kiếm màu đen đang diễn luyện.
Tiếng keng keng không dứt bên tai, chỉ mới tiếp xúc hai thanh kiếm đã quá không dưới trăm chiêu, hỗn loạn đến mức không thể nào nhìn rõ. Trường kiếm màu bạc xuất hiện dấu hiệu bại trận, bị trường kiếm màu đen áp chế.
Thái A nhìn Phương Khác, mặt lần nữa xuất hiện vẻ quái dị, Phương Khác đã lĩnh ngộ ra hư hóa, trong thức hải của hắn, vậy mà Phương Khác có thể hư hóa.
Thức hải, chính là biển linh thức, phủ linh hồn. Dáng vẻ thức hải có quan hệ mật thiết với tu vi đạo tâm và pháp quyết tu hành, mà hư hóa là một bản lĩnh đặc biệt của linh thức, không tu luyện linh thức đến cực điểm thì không thể nào làm được. Bình thường mà nói, hư hóa chỉ có thể làm được trong thức hải của mình hoặc của người có linh thức yếu hơn mình nhiều. Vì bất luận là người, yêu hay ma, thức hải đều không thể dễ dàng cho người khác tiến vào, hơn nữa trời sinh đã có tính bài ngoại và tính công kích. Trong tình trạng đó, muốn hư hóa càng là không thể. Vì nguyên do dấu ấn mà Phương Khác có thể tiến vào thức hải của hắn, nhưng lại không thể cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào của hắn, vì thực lực cách nhau quá xa. Trong tình trạng đó, Phương Khác không thể hư hóa ra bất cứ thứ gì trong thức hải của hắn.
Mà hiện tại, Phương Khác lại hư hóa ra một thanh trường kiếm màu bạc tại đây.
Đã thế… không có ai trong lúc đang lĩnh ngộ kiếm quyết lại làm chuyện này, rốt cuộc y đang nghĩ gì. Đối với Phương Khác, lần đầu tiên Thái A có cảm giác nhìn không thấu.
Hắn không biết, Phương Khác chẳng qua là đơn thuần muốn quất thanh kiếm đó một trận, tiết hận trong lòng. Tuy nhiên rốt cuộc vẫn là có lòng mà vô lực, thanh kiếm nhỏ màu bạch hoàn toàn bị áp chế, ủ rũ chán chê bị truy đánh.
Trường kiếm màu bạc bắt đầu ảm đạm, vết thương chồng chất. Mà thanh kiếm màu đen vẫn đuổi theo không nghỉ. Lúc này trong mắt Phương Khác không phải xuất hiện nước sông chảy siết, mà như đối diện với dòng nước trôi nhanh, Phương Khác trôi nổi bất định trong dòng nước, thanh kiếm trong tay vốn không thể vung ra.
Trên trán Phương Khác bắt đầu đổ mồ hôi, khí tức bắt đầu bất ổn.
Thái A thấy thế, bèn điểm vào giữa mi tâm Phương Khác.
Dòng nước cuồn cuộn trước mắt Phương Khác thoáng cái biến mất, trường kiếm màu đen cũng biến mất theo. Duy chỉ có trường kiếm màu bạc kia là run rẩy chán nản bay lại trước mặt Phương Khác, vặn vẹo, xong hóa thành một đạo linh thức mảnh, sau đó dung làm một với Phương Khác, bản chất của nó vốn là linh thức của Phương Khác.
Trong đầu Phương Khác có thêm một vài thứ, thì ra là thế. Phương Khác nhắm mắt lại, trước mắt lại xuất hiện Thái A kiếm quyết, bất đồng là, lần này xuất hiện hai thanh kiếm đang quá chiêu. Trong mơ hồ, dường như y cảm giác được có chút gì đó, nhưng lại cứ như cách một tờ giấy, y biết chỉ cần đâm thủng tờ giấy là được, nhưng lại không thể đâm lủng, còn kém một chút.
Phương Khác chậm rãi mở mắt, còn đang chìm trong kiếm chiêu chưa hoàn hồn.
Sau đó Phương Khác rùng mình, hiểu được mình đang làm gì. Thì ra y đã phân hóa linh thức ra, còn hư hóa thành thanh kiếm màu bạc. Hư hóa nha, y hư hóa được rồi à? Phương Khác kinh ngạc, trong pháp quyết tu luyện linh thức y từng thấy qua hư hóa, nhưng nó có yêu cầu đối với khống chế và tinh luyện linh thức rất cao. Nhưng vậy mà không đánh thắng được thanh kiếm màu đen, đợi đó, ta thấy mi một lần quất mi một lần, Phương Khác hung tợn nghĩ.
Vừa nghĩ vừa trả Thái A kiếm quyết cho Thái A. Thái A lại không nhận lấy, chỉ phất tay áo, Thái A kiếm quyết đó liền hóa thành linh quang tiêu tán đi. Phương Khác bất giác xuất thần, hư hóa…
“Như thế, kiếm quyết này có mười hai thức, dựa vào tu vi của nhữ hiện tại, chỉ có thể lĩnh ngộ thức thứ nhất. Nhữ chỉ cần ghi nhớ khẩu quyết thức thứ nhất là được.” Trên mặt Thái A không thể hiện cái gì, giống như không có bất cứ cảm xúc nào.
Phương Khác cảm thấy hơi thất bại, người này, không, linh kiếm này thực khó đoán. Một chút biểu tình trên mặt cũng không có, động tác cơ thể cũng không có. Không nhìn ra bất cứ dao động cảm xúc nào, ngay cả nói cũng chỉ có một âm điệu một tốc độ.
“Nhưng, nhữ muốn kiếm quyết này, cần giúp ngô một chuyện.” Thái A nói.
Phương Khác khẽ nhíu mày, quả nhiên thiên hạ không có bữa cơm miễn phí. “Cái gì?”
“Ngô muốn nhữ tìm được ngôi sao huyết mạch kêu gọi trong Thượng tinh hải vừa rồi.” Thái A không nhanh không chậm nói.
“Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm? Hiện tại còn phải đến đó tìm ngôi sao huyết mạch, nếu ngươi nói sớm thì không phải ta đã đi theo bạch quang đó rồi sao? Hiện tại làm sao mà tìm?” Phương Khác nói, nghĩ đến biển sao huyết mạch vô tận vô biến, muốn tìm một ngôi sao huyết mạch không phải là mò kim đáy biển sao?
Hèn chi vừa rồi Thái A không có nửa biểu tình nào khi ngôi sao huyết mạch kêu gọi còn trực tiếp đưa kiếm quyết cho y, thì ra đang ở đây đợi y.
“Nhữ có thể chọn không cần kiếm quyết này. Ngô không cưỡng ép nhữ.” Thái A không chút biến sắc, xoay người trôi tới chỗ trường kiếm màu máu kia.
“Đợi một chút!” Phương Khác biết, lúc này nếu y không đáp ứng, đại khái giây tiếp theo y sẽ ra khỏi thức hải của Thái A. Y nhìn bóng lưng Thái A, lực dụ hoặc của kiếm quyết đó với y bây giờ quả thật rất lớn.
“Ta đáp ứng ngươi.” Phương Khác đưa ra quyết định.
Thái A hơi nghiêng đầu, tơ tóc màu bạc trắng nhẹ phất phơ phím ánh sáng. “Tu luyện trong Thượng tinh hải, rất có ích cho linh thức, đặc biệt là với linh thức bị thương như nhữ.” Dứt lời, Phương Khác hơi chấn động, cảnh tượng trước mắt lại biến thành biển sao huyết mạch.
Nếu y không đáp ứng, vậy có phải Thái A sẽ chẳng thèm nhắc tới nữa không? Phương Khác thầm nghĩ, Thái A cũng không dễ ở chung lắm đâu.
Phương Khác đối diện biển sao huyết mạch mênh mông, không khỏi đau đầu, “Đúng rồi, còn chưa hỏi, nên làm sao rời khỏi Thượng tinh hải.”
“Nhữ tìm được ngôi sao huyết mạch đó, ngô tự nhiên sẽ cho nhữ biết cách ra ngoài.” Thanh âm Thái A vang lên bên tai.