Chương 75: Đại hội Cửu Châu 3
Tiền viện Cổ Sát tự, là một sân diễn luyện dùng luyện võ hằng ngày, sân diễn luyện đọng một lớp tuyết dày, thỉnh thoảng có vài tu sĩ đi ngang qua tuyết đọng, nhưng không lưu lại bất cứ vết tích nào.
Công Tôn Tùy gõ cửa phòng Diệp Vu Thời: “Diệp Vu Thời, là ta Công Tôn.”
Qua một lát, trong phòng vẫn không có âm thanh gì. Công Tôn Tùy cũng không vội mà cứ thản nhiên chắp tay đứng. Hắn đã quen rồi, tóm lại hắn gõ cửa phòng Diệp Vu Thời không có lần nào được mở cửa ngay. Hắn vẫn có nhẫn nại đợi một chút.
Qua thêm một lát, cửa mới mở ra.
Diệp Vu Thời sắn tay áo đang mài mực, mày dài tận tóc mai, mắt khẽ híp. Động tác không nhanh không chậm, mang theo âm luật. Công Tôn Tùy thầm tán thưởng một tiếng, mỗi lần nhìn sư đệ chế phù đều có cảm giác bình tâm tĩnh khí. Rồi hắn bất đắc dĩ nhìn mực mà Diệp Vu Thời đang mài. Trong đen có tím, đây là vật liệu đặc thù dùng để chế bùa bát phẩm. Rõ ràng Diệp Vu Thời là đồ đệ nhập môn của La Thanh, là đệ tử Luyện Khí phong, nhưng hắn giỏi nhất không phải là luyện khí mà là chế phù. Công Tôn Tùy nhớ lại vẻ mặt như nuốt phải ruồi của đám đệ tử Phù Lục phong lúc Diệp Vu Thời bái làm môn hạ của sư phụ vào Luyện Khí phong, bất giác buồn cười.
Tuy Công Tôn Tùy rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt luôn ra vẻ ghét bỏ.
“Diệp sư đệ đừng nói với ta ngươi muốn dùng danh hiệu đệ tử Luyện Khí phong tham gia chế phù trong đại hội Cửu Châu đó?” Công Tôn Tùy nhướng cao âm cuối.
“Ừm.” Diệp Vu Thời chẳng ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục động tác trên tay, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.
Công Tôn Tùy há miệng, hồi lâu lại ngậm miệng, cuối cùng lại mở miệng: “Chuyện Âm gia lần này, nhập kho năm trăm hai mươi vạn cực phẩm linh thạch. Linh dược, linh khí, và rất nhiều khoáng thạch, tổng giá trị lên đến một ngàn một trăm mười khối cực phẩm linh thạch.”
“Công Tôn, La Tất tìm ngươi?” Diệp Vu Thời không nhanh không chậm đặt bút xuống, nhướng mày.
Oanh một cái, mặt Công Tôn Tùy đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ. Nhưng miệng vẫn là khẩu khí nhàn nhạt: “Hắn nói kiếm trên tay hắn đều xoắn lưỡi hết rồi.”
“Một ngày không phá trận, bọn họ một ngày đừng đi ra. Ngươi đến tìm ta là muốn nói cái này hay sao?” Diệp Vu Thời tươi cười ôn hòa.
“Ai tìm ngươi nói cái này, hôm nay ta tới, là muốn nói, chuyện như Âm gia vẫn có thể làm thêm vài lần. Chỉ có mười mấy ngày đã kiếm nhiều hơn chúng ta một năm.” Nói đến đây Công Tôn Tùy nghiêm mặt, tiếc rằng nét đỏ trên mặt vẫn chưa lui đi.
Diệp Vu Thời liếc Công Tôn Tùy một cái, đột nhiên cảm thấy có lẽ Phương Khác sẽ có tiếng nói chung với hắn. Nhưng… lúc mắt Phương Khác sáng thì chói hơn nhiều.
“Ngoài ra là, Diệp sư huynh, ngươi không cảm thấy nhiều linh thạch thì dễ làm việc hơn sao?” Công Tôn Tùy nhếch môi, sau đó hoàn toàn hồi phục bình thường, cả đáy mắt cũng lóe tia sáng lạnh.
Công Tôn Tùy không phải là sư đệ của Diệp Vu Thời, Công Tôn Tùy là đệ tử nhập môn thứ hai của La Thanh, cho nên nói ra thì Công Tôn Tùy mới là sư huynh của Diệp Vu Thời. Nhưng xưng hô ‘Diệp sư huynh’ này đối với đám người bọn họ không chỉ đơn giản mang hàm nghĩa sư huynh, mà là tượng trưng cho thân phận của Diệp Vu Thời trong tất cả mọi người.
“Tư quân? Ý đồ của Công Tôn ngươi thật lớn.” Diệp Vu Thời gõ lên bàn, nụ cười ôn hòa nhưng đáy mắt lại mang tia sáng lạnh.
“Cần gì nói là tư quân chứ? Chúng ta đây là để tăng cường lực lượng Côn Luân mà hiến ra một phần lực của mình. Không quá năm năm đại lục Cửu Châu nhất định có chiến loạn. Hiện nay Côn Luân nhân tâm bất hòa, lực lượng chúng ta có thể nắm giữ chỉ có hạn, sao không nhân cơ hội này tự tạo ra một nhánh quân đội cho mình? Tuy chúng ta tập kết là tản tu, nhưng tản tu không môn không phái, về sau quy thuộc chúng ta không phải đồng nghĩa quy thuộc Côn Luân sao?” Đáy mắt Công Tôn Tùy nhàn nhạt nổi sóng.
“Diệp sư huynh, loạn thế sắp đến, ngươi không thể chỉ cầu Côn Luân đúng không? Cho dù chỉ cầu Côn Luân, ngươi cũng nên có lực lượng tương ứng đủ bảo toàn Côn Luân chứ?”
“Vậy ngươi dám không?” Diệp Vu Thời thờ ơ nhìn Công Tôn Tùy.
“Có gì không dám?” Công Tôn Tùy trảm đinh chặt sắt, ánh mắt sáng rực nói: “Chỉ là như thế, chúng ta không có khoáng mạch của mình… linh thạch huấn luyện quân đội, vật tư, trang bị là một vấn đề.” Nói đến đây Công Tôn Tùy nhíu mày.
Diệp Vu Thời nhếch môi nói: “Lấy chiến dưỡng chiến.”
Công Tôn Tùy trợn to mắt nói: “Lấy chiến dưỡng chiến? Chẳng lẽ đại lục Thanh Hoa đã loạn rồi sao?”
Diệp Vu Thời lắc đầu: “Không, là đi đại lục Hoang Mạc. Ma tộc hiếu chiến, đại lục Hoang Mạc hiện nay khói lửa khắp nơi, chúng ta đến đại lục Hoang Mạc chen một chân, có lợi hơn khuấy nước đục ở Cửu Châu.”
“Nhưng ma tộc bài xích nhân tộc còn nhiều hơn yêu tộc. Nguyên tốp nhân tộc lớn như chúng ta qua đó chỉ sợ sẽ bị vây công.” Công Tôn Tùy nhíu mày nói.
“Ai bảo chúng ta là một tốp lớn tu sĩ nhân tộc?” Diệp Vu Thời nhướng mày.
Công Tôn Tùy không hiểu, suy nghĩ một chút thì giật mình kinh sợ.
Cuối cùng hắn không thể giữ vẻ mặt nghiêm túc được nữa: “Lẽ nào ý của ngươi là chúng ta còn triệu tập một tốp ma tu! Tạo thành nhánh quân đội chứa hai tộc nhân ma?” Ba ngàn năm nay, ba đại lục bị ngăn trở, đừng nói tin tức qua lại, một vài tu sĩ trẻ tuổi sợ là nghe cũng chưa từng nghe đến hai đại lục khác. Mà người biết những thứ này, chưa từng nghĩ qua nạp yêu tu hay ma tu cho mình dùng. Mà Diệp Vu Thời lại phát hiện trận truyền tống đến đại lục Thanh Hoa, hơn nữa còn cho hắn biết họ đã có một đội ngũ toàn bộ là trận pháp sư ở đại lục Thanh Hoa… hiện tại hắn lại còn dám duỗi tay về ma tu nữa?
Diệp Vu Thời lúc này đang nhớ đến một câu nói của Phương Khác, giữa ba tộc nhìn như mâu thuẫn rất sâu, thực chất chẳng qua cũng giống như cạnh tranh tài nguyên giữa các môn phái như Côn Luân Thái Hành vậy thôi, còn lâu mới đạt đến mức độ thù hận chủng tộc.
“Có gì không thể? Ta từng lấy được một thẻ ngọc, một tu sĩ tên là Thanh Lĩnh tản nhân đã dự báo rằng ‘tam tộc vốn cùng nguồn gốc, không quá ngàn năm tu tiên giới ta tất sẽ nghênh đón thời đại tam tộc hỗn cư.’ Nếu đã thế, chúng ta chẳng qua chỉ vì Côn Luân thay đổi trước một bước mà thôi.” Diệp Vu Thời nói.
Sắc mặt Công Tôn Tùy dịu đi, lát sau lại giật mình nói: “Thanh Lĩnh tản nhân? Ngươi nói là Thanh Lĩnh tản nhân?”
“Sao?” Diệp Vu Thời lấy thẻ ngọc của Thanh Lĩnh tản nhân giao cho Công Tôn Tùy. Trong bí cảnh Côn Luân hắn ngẫu nhiên phát hiện chỗ tọa hóa của Thanh Lĩnh tản nhân, đạt được một chiếc nhẫn Nạp Hư, những thứ trong nhẫn Nạp Hư cái nào cũng bất phàm. Từ ghi chép trong thẻ ngọc của Thanh Lĩnh tản nhân biết được, ông ta vân du tứ hải, gần như đã đặt chân lên khắp ba đại lục, cuối cùng dường như đột phá nhưng không thành công, lại bị cuốn vào sơn động trong bí cảnh Côn Luân tọa hóa. Sau Diệp Vu Thời kiểm chứng mấy phen mới biết Thanh Lĩnh tản nhân là đệ nhất cao thủ trên Thiên bảng.
Công Tôn Tùy xem xong, sắc mặt đặc biệt: “Ngươi biết Thanh Lĩnh tản nhân là ai không?”
“Thanh Lĩnh tản nhân chính là đệ nhất cao thủ trên Thiên bảng của tản tu, ông ta cũng là người có tu vi cao nhất trong số tu sĩ đại lục Cửu Châu hơn ba ngàn năm nay, đã đến kỳ độ kiếp. Tu vi này chỉ là tu vi của ông mấy trăm năm trước, nhưng đại khái hơn hai mươi năm trước không biết vì nguyên nhân gì mà tọa hóa ở bí cảnh Côn Luân.” Diệp Vu Thời nói.
Vẻ mặt Công Tôn Tùy đã hồi phục bình thường: “Đúng rồi, nhiều năm như thế không có bất cứ tin tức gì, cũng không nghe đồn có phi thăng hay không, thì ra đã tọa hóa rồi.”
Cao thủ đệ nhất bảng chữ Thiên, vậy mà đã tọa hóa. Hơn nữa còn ở trong bí cảnh Côn Luân. Nếu bị người khác biết, vậy rất bất lợi cho Diệp Vu Thời. Thứ tu sĩ kỳ độ kiếp lưu lại đương nhiên rất hấp dẫn.
Diễn võ tràng của đại hội Cửu Châu, nằm trong một sơn cốc, lúc này không ít tu sĩ đến để rút thăm đối thủ đối chiến ngày mai. Phương Khác cũng nằm trong số đó, cùng y tới còn có một cái đuôi – Huyền Dung.
Phương Khác đứng xếp hàng rút thăm, Huyền Dung lại nhìn chằm chằm trụ tròn vô cùng to lớn ở cạnh đó. Trên trụ tròn khắc không ít phù văn, nhưng khác với phù văn bình thường. Phật tu gọi là kinh văn. Trên trụ tròn không ngừng ẩn hiện tên của người tham gia tỷ thí. Sau đó tùy cơ đảo loạn, xác định ra đối thủ.
Phương Khác nhìn Huyền Dung vô cùng hiếu kỳ kia, thầm thở ra một hơi. Nàng ta không lải nhải trước mặt y, không cho y coi sắc mặt thật là quá tốt. Y không biết sao Huyền Dung lại có nhiều lời nói hoài không hết như thế, hơn nữa đối xử với y hệt như con nhím, luôn muốn chọt y vài cái.
Thiên Sơn, Cổ Sát tự, Lục Căn tự, Tổ Sơn tự, Như Thị quán. Còn có tứ đại thế gia còn sót lại hiện nay, và một vài cửa hàng lớn đều là người cạnh tranh cường đại. Nhưng trận mô phỏng lại chỉ có năm phần, chỉ có một nửa môn phái được như nguyện. Huống chi, nếu có thể lũng đoạn không phải càng tốt hơn? Không biết phái Thái Hành sẽ ra giá thế nào?
Sân đấu giá đại hội Cửu Châu cũng có giới hạn số người, trừ khi y so võ dành được thứ hạng cao, hoặc đi theo người có linh thạch vào? Được rồi, y đại khái đã hiểu nhiệm vụ này rồi, tuyệt đối không phải là để y mua trận truyền tống về. Nếu không y chỉ cần thêm giá là được. Cho nên hiện tại là trộm hay cướp? Phương Khác đánh giá võ lực của mình một chút, hai quyền khó địch bốn tay, y vẫn nên dùng trí thì thỏa đáng hơn.
“La Thiếu Loan, ngươi nhìn người đó.” Huyền Dung nói, ngữ khí kinh ngạc.
Phương Khác nhìn theo hướng Huyền Dung chỉ, bất giác chớp mắt, cái người tay cầm kiếm được một đám vây lấy không phải chính là người quen cũ ‘của y’ sao?
Từ đầu đến chân đều là linh khí, một thân hoa phục, trên mặt mang theo nụ cười khinh đời cợt nhã. Sau đó được một đống tu sĩ đồng dạng từ đầu đến chân đều viết đến cướp ta đi ta là dê béo vây lấy. Toàn bộ là công tử bột.
Phương Hiền Hoa.
Quả thật là người quen, Phương Khác nghĩ, hung nguyên tạo thành tính cách âm trầm của ‘Phương Khác’ xuyên suốt từ thời ấu thơ đến thiếu niên. Đủ để viết thành một câu chuyện không thể không nói giữa ta và Phương Hiền Hoa.
“Sao thế?” Phương Khác hỏi Huyền Dung, lẽ nào Huyền Dung quen Phương Hiền Hoa?
“Người đó chính là đối thủ trận đầu tiên của ngươi, ta thấy trên trụ tròn. Chính là tên hòa thượng rất cao đó.” Huyền Dung đáp.
Hóa ra Huyền Dung không phải đang nói Phương Hiền Hoa, quả nhiên hòa thượng rất cao kia cũng ở bên đó, chẳng qua Phương Khác chỉ thấy đám người Phương Hiền Hoa. Hòa thượng đó là tên phật tu cao tu tràn đầy cơ bắp đứng cạnh phật tu thanh tú lúc trên phi thuyền. Tên là, Trụ Không.
Huyền Dung quay đầu lại đánh giá Phương Khác từ đầu đến chân, vì chênh lệch chiều cao, nàng không thể không ngẩng đầu lên nhìn Phương Khác. Huyền Dung hếch cằm nói: “Nếu ngươi đã chiếm vị trí của Huyền Kiếm môn ta, thì không cho phép ngươi làm Huyền Kiếm môn ta thất bại, nếu ngươi thua, ta sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.”