Ánh trăng sáng ở giữa bầu trời đêm, một bóng dáng bé nhỏ ngoan ngoãn đi theo hai nam nhân mặc hắc y, bọn họ nói bọn họ là thủ hạ ở cung Yên Lạc. Mà ở cung Yên Lạc,
đối với Thu Y mà nói căn bản chỉ được xem qua trong các vở kịch, thật
không ngờ sẽ có một ngày nàng thật sự được bước chân vào tòa cung điện
này.
Kỳ thực chuyện này khiến nàng rất ngạc nhiên, mà nàng thì phải đối mặt với nó.
Trước kia xem tivi, diễn thuyết của người xưa cực kì cứng nhắc, nói chuyện
thì thao thao bất tuyệt (nói liên tục), nói như là đang ghi chép, nhưng
cũng thật hiển nhiên, hai người ở trước mắt kia là ngoại lệ.
Duy trì một trạng thái duy nhất, im ắng.
Nhưng lại không có tiếng bước chân! Ở bên ngoài ngoại trừ nàng thì xem ra hai vị đại ca này cũng là người luyện võ, thâm tàng bất lộ.(giấu tài)
Đã đi quá ba đường hành lang và hai toạ hoa viên, vẫn chưa đi đến nơi.
Thu Y vụng trộm nhìn bốn phía, ngoại trừ cảm thán ra còn có suy nghĩ có
phải họ có rất nhiều tiền không, lại có thể có được mảnh đất to, rộng
lớn như vậy, lại còn xa hoa, quả thực rất giống bản thu nhỏ của Tử Cấm
thành. Mỗi lần Thu Y nhìn thấy Tử Cấm thành, sẽ không nhịn được mà suy
nghĩ, nếu như vị Hoàng đế ở bên trong có dục hỏa đốt người, chờ phi tử
của hắn được đưa tới đây, chỉ sợ hỏa (lửa) cũng đã tắt. (**Ha ha chị này thật biến thái =))) )
Cuối cùng, lúc đi đến nỗi hai chân nàng đã rất mỏi, trước mắt xuất hiện một mảnh màu hồng.
Rõ ràng bây giờ là buổi tối, nhưng bốn phía cung đình đều treo đèn sáng
như ban ngày, hiển nhiên sẽ có người nghĩ tại sao buổi tối lại có cảnh
sắc mỹ lệ như vậy.
Đẹp quá nha!
Thu Y hơi rung
động nhìn xung quanh, đáy mắt hiện lên một mảnh hồng, không có tạp sắc
(màu sắc lẫn lộn), màu hồng kiêu ngạo chói mắt hiện ra, gió nhẹ nhẹ thổi qua từng phiến lá.
Lá cây màu đỏ hồng đẹp quá.
Nàng cũng đã từng đứng từ xa nhìn thấy một mảnh hồng chói mắt, nhưng mảnh
hồng đã thấy so với mảnh hồng ở trước mắt, quả thực giống như người có
năng lực kém gặp phải người có năng lực lớn.
Một căn phòng
nhỏ tinh xảo đứng sừng sừng giữa biển hồng, có lẽ không lớn, nhưng có
thể nhìn ra nó phô trương lãng phí như thế nào.
Nhìn các
đường nét chạm trổ, mỗi một chỗ đều được khắc hoa tinh xảo, mặt trên chỉ có duy nhất một màu diễm lệ. Nghe nói ở thời cổ cũng không dùng bút màu sặc sỡ hay phun sơn, hiện tại càng không dùng vì họ coi trọng việc bảo
vệ môi trường, cho nên mới nói chủ nhân cung Yên Lạc nếu không phải là
người coi trọng những thứ xa hoa, thì cũng là một tên phá của.
Nhưng mà phá sản cũng tốt, bởi vì chủ tử của mình bị phá sản, thì nàng có thể vơ vét thứ gì đó.
Hôm nay nàng được chấp nhận làm ở phòng bếp, phải biết rằng ở thời đại này, nữ tử muốn dựa vào chính mình để sống sót, thật đúng là chuyện không hề đơn giản.
Mấy ngày nay nàng đi tìm việc để làm, nếu nói
người đối xử với mình không tốt nhất, thì đó chính là chủ gánh mưu mô
bất lương.
Nàng sờ má phải của mình, trong lòng bàn tay có
cảm nhận được vết sẹo rất rõ, đây là thứ nhất định nàng sẽ không bao giờ quên trong thế giới này, nàng phải cố gắng dùng tóc che khuất nó đi,
nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Vốn muốn đi tìm một nghề
phục vụ, nhưng quan trọng nàng nghĩ đến bản thân cũng biết nấu ăn, làm
đầu bếp nữ chắc cũng không có gì là quá khoa trương chứ?
Cho nên hiện tại nàng mới tới chỗ này, hi vọng vị chủ tử có tiền này sẽ không khó ở chung.
Hai vị đại ca dẫn đường đứng ở cửa, cung kính cúi đầu, "Ma Chủ, hôm nay
Nguyệt Đường Chủ phát hiện một nữ tử nhìn qua giống......Ma Chủ muốn
nhìn thử không?"
Chỉ thấy một người đang nằm thoải mái trên
chiếc ghế dài, không thấy rõ bộ dáng lắm, bởi vì trước mặt hắn có một
bức tranh che chắn.
"Cút!"
Giọng nói lạnh như
băng, ngay cả một chút độ ấm cũng không có, làm cho người ta nghe xong
cảm thấy như bị rơi vào bên trong cốc nước đá, nhịn không được bắt đầu
run rẩy không ngừng. Hơn nữa. . . Ma Chủ? Là ma vương của cái gì "Ma"
sao? Thu Y nuốt một ngụm nước miếng, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh,
nàng cũng không phải là loại người gặp phải chuyện này sẽ thét chói tai
rồi ngất xỉu như những nữ tử khác.
"Nhưng mà thoạt nhìn qua so với hai trăm người trước kia thì nữ tử này còn giống. . ."
"Cút!" Tiếng gầm nhẹ giận dữ vang xa trong đêm khuya, lần này từ nước đá hoá thành âm thanh của địa ngục.
"Đại ca, chúng ta nên đi thì tốt hơn." Thu Y nhỏ giọng giật nhẹ tay áo vị
đại ca dẫn đường, bằng không vào một giây sau gió bão sẽ kéo đến, chẳng
phải sẽ chết oan sao?
Nàng xoay người nghĩ mình phải rời
khỏi đây, cho nên cũng không để ý nam phía sau vừa ngay thấy giọng nói
của nàng, bức hoạ trong tay đột nhiên buông lỏng, rồi giống như chiếc lá rơi xuống mặt đất.
"Đứng lại!"
"A?" Là ai kêu nàng đứng lại?
Thu Y vừa mới cảm giác được một cỗ sát khí đang truyền đến, liền muốn né tránh nhưng đã không kịp.
Đôi bàn tay nắm lấy bờ vai nàng, không cho nàng cơ hội thét chói tai, dùng
sức nắm lấy! Trên người hắn mặc áo tơ lụa màu đen, ở phía dưới, bên phải y phục của hắn có thêu một bông hoa sen màu hồng. Nàng hơi hoang mang,
nhớ lại trang phục của các triều đại Trung Quốc, sao vị nam tử này lại
khác vậy? Hơn nữa. . .
Hơn nữa hắn còn dùng dây cột tóc màu đỏ để cột lại tóc dài màu đen của mình..... (***Á Á Á màu đỏ......)
Quan trọng nhất là, nam tử trước mắt có dung nhan tuyệt mỹ, hết sức yêu nghiệt!
Nàng bị kích thích tự nhiên muốn sờ vết sẹo xấu xí trước mặt, đây là lần đầu tiên cảm giác xấu tuôn trào trong lòng nàng.
Không nghĩ tới. . . chủ nhân cung cung Yên Lạc lại là một mỹ nam!
Nhưng mà tại sao hắn lại bắt nàng lại, đột nhiên muốn nhìn nàng, giống như
hắn nhận thức được, nàng và người từ lâu hắn đã không thấy rất giống
nhau?
"Là ngươi!" Trong giọng điệu của hắn còn có chút run rẩy, giống như giọng điệu lạnh như băng lúc nãy chỉ là ảo tưởng.
"Vâng. . . Ta. . . Có vấn đề gì sao?" Tuy nàng cảm thấy có chút gì đó không
được rõ ràng, nhưng lại không có cách nào tránh ra được. Hắn nắm chặt
lấy nàng, như là sợ nếu buông tay ra, sẽ không nhìn thấy nàng nữa. Vì
vậy chủ nhân cung Yên Lạc không chỉ là tên phá của, mà còn là một tên
biến thái.
"Ngươi không chết?" Nhìn bộ dáng của hắn hình như rất muốn khóc, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn kiên cường như cũ.
"A? Ta không chết!" Nàng có thể xác định 100% là hắn đã nhận sai người, vội vàng né tránh, "Ta nghĩ chắc ngươi đã nhận nhầm người, bây giờ ta còn
phải đến các nhà khác để thử việc nữa."
Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên cả người bị hắn ôm vào trong lòng.
Hiện tại. . . Là đang diễn tuồng hả? Miệng Thu Y há ra, mắt mở thật to.
Lúc nàng đang còn kinh ngạc không thôi, bàn tay to đang nắm bả vai nàng
chuyển đến gương mặt nàng, hắn nâng khuôn mặt nàng lên, sau đó nàng thấy hai vị đại ca dẫn đường bị đánh ngã.
Tại sao phải đánh ngã họ?
Nàng còn chưa phản ứng kịp, người kia đã hung hăng hôn miệng nàng rồi.
Thu Y chưa chuẩn bị tâm lý, cho nên bị hắn hôn vài giây. Rồi mới. . .
"Buông ra!" Nàng dùng sức đẩy hắn ra, rồi mới cho hắn một cái bạt tai. Hai nam nhân đứng bên kia thấy nữ nhân xấu xí này dám động thủ đánh Ma Chủ, tâm tư của hai người được nâng lên giữa không trung, không hẹn mà cùng suy
nghĩ: Thảm, có người muốn đi gặp Diêm Vương rồi! Nhưng mà. . . Kỳ quái,
sao Ma Chủ vẫn chưa động thủ vậy? Bị vuốt vào mặt một cái, bộ dáng của
Ma Chủ bây giờ giống như một con chó nhỏ, mặc kệ chủ nhân có tức giận
như thế nào, nó cũng sẽ ngoan ngoãn thừa nhận, chỉ cần chủ nhân của nó
hết giận là được rồi.
Trời ạ! Tất cả đều là ảo giác phải không?