Trên thực tế, Bạch Phong Ninh đã chuẩn bị tâm lý xong mới vào
phòng khách của nhà họ Long, mỉm cười ngồi một cách ung dung. Chỉ khi thấy,
Tiểu Bính bưng chén trà có mùi hương kỳ lạ tỏa ra thì Long Hiểu Ất mới nhíu
mày, cười lạnh lùng, lật sổ sách, không lên tiếng, cũng không làm gì khác, chỉ
nhìn tỏ ý nếu Bạch Phong Ninh không uống hết chén trà này thì đừng hòng ra khỏi
cổng lớn của Long phủ.
Tay đón chén trà, Bạch
Phong Ninh mở nắp chén ra, liếc nhìn vào trong chén...
Một chén trà thơm “có tro đen nổi bên trên và mùi khét khó
chịu”.
Cười lạnh lùng, hắn đậy nắp chén lại, xoay tay đặt chén trà
lên bàn, hơi nhếch miệng nói:
- Ta phải nghĩ suốt mấy đêm không ngủ mới ra được câu đối đó.
Long huynh đối xử với tâm huyết của ta như vậy sao? - Nói xong, hắn liếc mắt
nhìn chén trà có mùi tro đen khét.
- Nhưng có thể thấy là mấy đêm của Bạch huynh quá nhàn rỗi
rồi. - Long Hiểu Ất hứ một tiếng lạnh lùng, nở nụ cười lạnh lùng, cúi đầu nhìn
Bạch Phong Ninh thêm một cái rồi quay sang sổ sách: - Dạo này, không có ai đuổi
chém, cái đầu của huynh nhàm chán quá nên không yên phận phải không?
- Dạo này đúng là không cần phải lo chuyện thoát thân, nếu
không làm sao trò đùa này lại đến tay ta chứ? - Bạch Phong Ninh chống cằm, nhấc
thanh kiếm bạc gia truyền, mắt liếc nhìn đang định lên tiếng thì Long Hiểu Ất
chặn lại:
- Đừng gây sự chú ý với ta. Ta không có hứng thú gì với thanh
kiếm nát đó của huynh đâu. Chỉ là một thanh sắt gỉ thôi. - Long Hiểu Ất nhếch
mép tỏ ý khinh bỉ.
- Nó tệ như vậy sao? Nếu bán thanh kiếm này ngoài chợ đen
cũng được vạn lạng bạc đấy. Biết đâu lại đủ cho huynh mở quán ở kinh thành ấy
chứ. Ta đem tặng huynh, huynh cũng không cần sao? - Bạch Phong Ninh nhếch mép
đánh giá lại thanh kiếm gia truyền bị người ta coi thường. Thật thê thảm! Người
giang hồ tranh nhau sứt đầu mẻ trán thứ này, vậy mà nó lại nằm trong tay một kẻ
chỉ biết có khinh công như hắn, lại còn bị tên con buôn bất đắc dĩ kia coi rẻ
chẳng đáng một xu.
- Hứ! Đồ Bạch thiếu chủ huynh tặng, đâu thể tùy tiện nhận
chứ. - Không thèm nhìn ai đó đang ra vẻ kinh ngạc, Long Hiểu Ất vuốt tay trên
chiếc bàn tính màu xanh ngọc trên ở trên bàn, gẩy gẩy mấy cái tính toán.
- Chiếc bàn tính bằng hạt ngọc này, huynh dùng thuận tay chứ?
Long Hiểu Ất từ từ ngẩng đầu rồi lại cúi xuống nhìn bàn tính
trong tay. Đó là một bàn tính bằng ngọc xanh bình thường, có gì ghê gớm đâu?
Ngoài việc những hạt tính trên bàn vuông vắn thì thực ra cũng chẳng có gì đặc
biệt. Bàn tính đó có dấu tích của việc sử dụng đã lâu, các hạt vuông vắn đều
dần mòn mất góc cạnh, không còn chọc vào đầu ngón tay gây khó chịu nữa và cũng
thuận tay hơn nhiều.
Dường như không thích nói về vấn đề này, Long Hiểu Ất đẩy bàn
tính ngọc ra, gập sổ sách lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Ninh:
- Huynh nói đi, có chuyện gì vậy?
- Muốn bao khách điếm của huynh để dùng.
- …
- Ta muốn kén vợ. Huynh không thấy các cô nương khốn khổ
trong thành đều đang đợi ta đến rước sao? Nếu nhà huynh có cô nương đáng thương
nào thì đừng ngại, cứ để cô ấy tới thử xem, biết đâu lại được chọn. Duyên phận
là do trời định, nhất định ta sẽ không phụ cô ấy.
- Long gia ta không có ai hợp với yêu cầu vớ vẩn của huynh
đâu.
- Không có sao? Huynh chắc chứ? - Hắn cố ý ra vẻ ngạc nhiên,
ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ: - Vậy cô nương mà ta vừa gặp ở ngoài cổng phủ nhìn con
ngựa trắng của ta chảy nước miếng thì sao?
- ... Huynh làm gì trong thành này ta không quan tâm, chỉ
cảnh cáo huynh, chớ có tìm ta gây chuyện.
- Ta đâu có ý định gây chuyện với Long đại đương gia chứ.
Huynh chỉ việc ngồi bên ngoài xem thôi. Những việc còn lại, Bạch mỗ sẽ giúp
huynh giải quyết. - Bạch Phong Ninh cười, xoa xoa chén trà tro thơm đó nói: -
Chắc chắn ta sẽ không làm huynh phải thất vọng đâu.
- ...
Phòng khách của Long phủ trở nên im lặng kỳ lạ trước câu nói
của Bạch Phong Ninh. Nhưng phía sau phủ thì lại náo nhiệt vô cùng.
Long Tiểu Bính đang quát gia đinh dọn đổ vào nhà kho. Thường
ngày chỉ có khi giữ khách ở lại phủ dùng bữa mới kê bàn tròn ra. Long Tiểu Hoa
đang lục tung hòm y phục để tìm bộ đồ cũ của mình. Bôi nhọ than lên mặt, trông
nàng trở nên bi thảm kỳ quái. Thấy Tiểu Bính lâu ngày không khênh bàn tròn ra
dùng, nàng biết đương gia nhà mình lại bày ra trò gì, chuẩn bị đãi khách đây.
Thật đúng là ông trời tạo cơ hội cho nàng rồi.
Thường ngày, Long đại đương gia không ở phủ nên cũng hiếm khi
có khách đến dùng bữa. Nhưng nếu có khách tới thăm thì cũng không đến lượt
thiên kim tiểu thư như nàng ra bàn ăn. Hắn thường ra lệnh, chỉ trong vòng một
khắc, trước khi khách đến phải bê bát và thức ăn đi, không được làm phiền hắn
bàn chuyện.
Còn nàng cũng được huấn luyện rằng, mỗi khi có khách đến thăm
thì dùng đũa gắp hết các món mình thích sau đó đi thật xa. Nhưng đó là trước
đây, hôm nay không như vậy. “Mẹ kế đáng yêu” của nàng đã sắp xếp giúp nàng cơ
hội tiếp cận người ta. Nàng tuyệt đối không thể bỏ qua được. Nàng sẽ phải một
lần thể hiện rõ mọi nỗi bi thảm của mình trước mặt Bạch mã hoàng tử.
Hắn không cho nàng ngồi ăn cơm trên bàn, dùng đũa đánh vào
tay nàng, còn châm chọc nàng. Tóm lại nàng luôn là cái gai trong mắt hắn, chỉ
trừ việc năm mới tuy hắn không cho nàng mua y phục mới nhưng đổi lại là cho
nàng thêm mấy bộ đổ tiểu nhị, còn nói muốn tiện để nàng thay đổi. Váy áo của
nàng đều do Tiểu Đinh vá víu giúp, mặc ra ngoài luôn bị Lâm Nội Hàm chê cười,
nói nàng chẳng có khí chất của một đại tiểu thư gì cả, cũng chẳng có số làm đại
tiểu thư. Váy áo hôm qua đón hắn về phủ là bộ đồ chuyên dùng để đón đương gia.
- Thế giới này không có ai bi thảm hơn ta. - Nàng vừa lẩm bẩm
vừa tìm bộ đồ rách rưới nhất. Đó chính là bộ y phục nàng mặc khi cùng Tiểu Đinh
đi leo núi và bị ngã từ trên sườn núi xuống. Vì đó là bộ đổ màu xanh mà nàng
thích nên không nỡ vứt nó đi. Khi ấy, nàng biết, chắc chắn sẽ có lúc dùng đến
bộ đồ này.
- Tiểu Đinh, bộ đồ đó của ta đâu?
- Tiểu thư, bộ đồ nào cơ ạ?
- Bộ y phục màu xanh mà ta mặc khi đi leo núi bị ngã từ trên
sườn núi xuống ấy. Ồ, đây... đây là hòm đồ của ai vậy? - Nàng lật cả nửa buổi
mới phát hiện ra có gì đó không bình thường. Sao cái hòm này lại không giống
hòm y phục của nàng vậy. Bộ đồ màu phấn hồng đáng yêu này là của ai thế? Ồ, bộ
y phục màu xanh lam này ở đâu ra? Còn cả bộ đồ màu tím hổng hấp dẫn này là thế
nào vậy? Y... y phục của nàng đâu hết rồi? Bộ đồ vá víu màu xanh của nàng đi
đằng nào rồi?
- Đây... là hòm đồ của tiểu thư mà. Ở trong phòng của tiểu
thư, không phải hòm y phục của tiểu thư thì của ai nữa ạ? - Tiểu Đinh mơ màng chớp
mắt nhìn tiểu thư nhà mình.
- Không đúng. Trong này không có bộ đồ nào là của ta cả. Em
xem, chúng đẹp thế này cơ mà. - Nàng cầm chiếc váy màu tím hồng bằng lụa đưa
cho Tiểu Đinh xem: - Bộ đồ xanh lục rách của ta đâu?
- Hả? Tiểu thư muốn bộ đồ màu xanh lục ư? - Tiểu Đinh bước
lên phía trước, lấy ra chiếc váy bằng vải lụa màu xanh ngọc: - Đây ạ. Chiếc này
đẹp hơn chiếc váy trước rất nhiều. Đẹp không ạ? Lần này đương gia mang về cho
cô rất nhiều đồ đẹp. Đồ đi làm của tiểu thư đều bỏ hết rồi.
- Cái gì? Hắn... hắn hắn hắn... hắn...
- Đương gia mua y phục tặng cô mà. Tiểu thư không vui sao?
Đương gia người luôn coi thường cô, em cứ tưởng hôm qua, đương gia chỉ tiện
miệng chọc tức “Không Nội Hàm” thôi, không ngờ ngoài son phấn ra, thật sự đương
gia đã mua cho tiểu thư rất nhiều thứ. Hôm nay, khi a hoàn mang đồ của tiểu thư
đến, em còn giật cả mình. Em cứ tưởng là đồ rách rưới, kết quả khi mở ra xem
thì đều là những bộ y phục bằng lụa cao cấp. Tiểu thư, sao mặt tiểu thư lại
trắng bệch ra thế? - Tiểu Đinh thao thao bất tuyệt nhưng cuối cùng cũng phát
hiện ra điều gì đó không bình thường.
Long Tiểu Hoa nuốt nước bọt, nắm lấy vai Tiểu Đinh sờ lên
khuôn mặt đen nhẻm của mình, run rẩy nói:
- Vậy y phục trước đây của ta đâu? Bộ đồ vá màu xanh lục nữa.
Bộ đồ màu vàng, còn cả cái váy đỏ rách nữa.
- Vứt... vứt hết rồi ạ... - Nhìn mặt tiểu thư ngây ra, Tiểu
Đinh cũng lắp ba lắp bắp.
- Vứt rồi?
- Vâng, vâng... đương gia bảo em vứt... vứt đi rồi ạ.
Trong nháy mắt, chân nàng bủn rủn, ngây ra nhìn trần nhà.
Hỏng hết rồi! Hỏng hết cả rồi!
- Tiểu thư, em biết tiểu thư rất có cảm tình với những bộ đồ
đó nhưng... tình cảm có thể từ từ vun đắp mà. - Tiểu Đinh đưa chiếc váy lụa
xanh cho nàng nhưng nàng nhảy dựng lên, cầm lấy chiếc váy đó chạy đến bàn trang
điểm, mở ngăn kéo ra lục tìm:
- Ai cần cái thứ y phục quý phái này chứ? Thế này thì làm sao
đi gặp bạch mã hoàng tử của ta được?
- Tiểu thư, tiểu thư tìm gì thế ạ?
- Cái kéo! Cái kéo đâu?
- Hôm nay, đương gia đã dặn em, bảo em đem hết những vật nhọn
trong phòng tiểu thư cất đi.
- Xì! Ta biết ngay mà. Ta biết ngay mà. Bà mẹ kế đó cố ý.
Tiểu Đinh, hắn đã bắt đầu rồi. Hắn muốn phá hỏng mối lương duyên giữa ta và
Bạch mã hoàng tử. Ta biết hắn không tốt bụng như thế đâu. Lại còn mua y phục
cho ta nữa chứ. Híc! Mẹ ơi, không có kéo thì dùng răng cắn vậy.
- Tiểu thư, đó là y phục mới. Tiểu thư bình tĩnh một chút đi
ạ. - Tiểu Đinh vừa thấy tiểu thư của mình bắt đầu cắn ngấu nghiến chiếc váy thì
vội ngăn lại.
- Tiểu Đinh, bộ đồ vẫn chưa vá của em đâu, cho ta mượn, cho
ta mượn.
- Tiểu thư, hôm nay đương gia sai Tiểu Bính đi thay toàn bộ y
phục mới cho a hoàn trong phủ rồi. Bộ đồ Tiểu Đinh đang mặc cũng là mới đấy ạ.
Tiểu thư thấy có đẹp không? - Nói xong, cô xoay một vòng.
- Xí! Long Hiểu Ất, hắn thật đáng ghét!
Có điều trên có chính sách, dưới có đối sách. Hắn có kế thì
nàng cũng có mưu. Cái khác không được chứ giả bi thảm thì... không... không
phải giả bi thảm mà là thể hiện sự bi thảm, còn ai có thể giỏi hơn Long Tiểu
Hoa chứ?
- Tiểu thư, tiểu thư đi đâu thế ạ?
- Ta đi tìm con Chạy suốt đêm.
- Tiểu thư đến chuồng ngựa làm gì?
- Để nó đá ta mấy cái.