Thực ra khi Long Hiểu Ất giơ tay kéo nàng từ trên đài diễn
xuống, nàng gần như đã muốn vươn tay kéo áo hắn, quỳ xuống cảm tạ hắn. Nhưng
nàng đã hoàn toàn kiệt sức, càng không thể bò dậy mà thở. Thực ra, nàng gần như
sắp nhào hẳn vào hắn. Toàn thân nàng đau nhức, người mềm nhũn, vừa nghe thấy
tiếng hắn thì liền muốn làm nũng. Nàng quen thế rồi. Nàng bất tài, việc thành
thì ít, việc bại có thừa. Nàng không muốn đi làm công, cũng không muốn bị Võ
Tòng bắt nạt, không muốn người khác cười nhạo mình. Khó khăn lắm, nàng mới cùng
hắn về đến nhà.
Kế hoạch tự lập của nàng nghe ra không đủ vĩ đại rồi. Làm còn
thất bại hơn nghe rất nhiều. Nàng bị hắn lôi từ trên đài xuống, vứt lên ngựa.
Con Bôn Tiêu rất ghét người khác ngoài chủ nhân của nó cưỡi lên. Nó không hài
lòng phát ra những tiếng thở phì phò. Nàng thấy sợ, vội ôm lấy cổ ngựa, chỉ lo
nó hất mình xuống đất. Nhưng nàng cảm thấy người phía sau đã nhẹ nhàng vòng tay
qua người nàng, giữ lấy dây cương. Hắn dịu dàng vỗ vỗ con ngựa yêu của mình như
muốn nói với nó, phiền nó cho kẻ nào đó cưỡi lên. Bôn Tiêu phải chạy suốt đêm
trong mưa nên ướt sũng cả bộ lông. Cuối cùng vì sự dỗ dành của chủ nhân mà nó
đã thôi bực tức.
Cả người nàng trốn trong bộ đồ hổ nhưng lại cảm nhận được mọi
cử chỉ của người phía sau. Bôn Tiêu có thể chạy nghìn dặm một ngày đưa hắn đi
đâu thì đi đó. So với kẻ không biết gì như nàng thì nó tốt hơn không biết bao
nhiêu lần. Thế nên hắn thà kiên nhẫn với con ngựa chứ không chịu nói với nàng
lời nào tử tế. Vì nàng chỉ là một thứ vừa hay tồn tại trong phạm vi thế lực của
hắn mà hắn shông thể không cần đến.
Nàng bỗng thẳng người lên, ngồi vững vàng, cố gắng để không
đổ người ra sau. Nàng không biết nếu nàng dựa vào hắn thì liệu có bị hắn coi là
dựa dẫm không, thế nên đành phải giữ khoảng cách một đoạn. Người phía sau không
nói bất cứ lời nào về khoảng cách này, cũng không có ý khen ngợi sự tự lập của
nàng, khiến nàng cảm thấy lúng túng khi ngồi trước mặt hắn.
Hắn biết mình phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn trước tất cả những
hành động ngang ngược, vô lý của nàng. Trái tim hắn như càng thêm buốt giá nhưng
vẫn phải tiếp tục kiên trì.
- Tắm rửa, thay đồ cho cô ấy rồi dẫn đến chỗ ta.
Đây là câu đầu tiên Long Hiểu Ất bước vào Long phủ. Hắn đã
phát huy sở trường của mình, khiến cho mọi người đều biết tâm trạng của hắn
không tốt. Tất cả mọi người đều tự động lùi lại giữ khoảng cách với hắn. Đến cả
Tiểu Đinh vừa nhận mệnh lệnh cũng nhanh chóng đi làm việc. Tiểu Đinh giúp tiểu
thư tắm rửa, thay đồ rồi dẫn nàng đến đại sảnh.
Long Hiểu Ất vẫn chưa đi tắm, để mặc chiếc áo choàng của mình
ướt sũng nhỏ nước. Hắn giơ chân đá bộ trang phục hổ của nàng ra khỏi phòng
khách, lạnh lùng ra lệnh:
- Đốt nó đi cho ta. - Lúc đầu là vì thấy vui nhất thời, thấy
nàng cũng thích nên mới giữ lại tặng cho nàng, đùa nghịch ở nhà thôi. Ai ngờ
nàng lại mặc nó ra ngoài cho người khác xem.
- Huynh đốt nó rồi thì ngày mai tôi mặc cái gì? - Long Tiểu
Hoa phản đối. Nàng thật sự rất thích bộ trang phục đó. Nàng vội nhào ra ôm lấy
bộ đồ bẩn thỉu mà hắn vừa đá bay đi, bộ đồ sạch sẽ trên người lại lấm lem vết
bẩn.
- Ngày mai ư? Muội còn mặt mũi nhắc đến ngày mai với ta sao?
Ai cho muội đến đó làm việc? - Dường như hắn cảm thấy nàng đang nói đùa nên
phát ra tiếng cười chế giễu.
Nàng bị nhạo báng nên sống mũi cay cay. Nàng bĩu môi:
- Không phải huynh sao?
- Ta bảo muội đi làm công bao giờ?
- Không phải huynh nói tôi đừng việc gì cũng ỷ lại vào người
khác, không phải huynh nói tôi phải tự chăm sóc mình, không phải huynh nói tôi
chẳng làm được việc gì sao?
- Muội tự chăm sóc mình như thế này à? - Hắn nhìn nàng từ
trên xuống dưới, không biết nên đánh giá thế nào về việc làm vừa rồi của nàng:
- Muội đi làm công là để kiếm tiền mua tiểu thuyết chứ gì? Muội cho rằng thế là
hiểu biết sao? Thế là tự lập sao?
- …
- Ta không mong muội phải tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng
sao bây giờ muội đến con gái nhà bình thường cũng chẳng bằng thế?
- Đúng vậy. Tôi bất tài như vậy đấy. Tôi đi làm công để lấy
tiền mua tiểu thuyết đấy. Tôi không hiểu chuyện. Tôi dựa dẫm vào người khác.
Tóm lại, cả đời tôi cũng không thể biến thành kẻ thần kinh biết cầm kỳ thi họa
cho huynh thưởng thức. Việc gì huynh cứ phải chế giễu tôi như vậy? Tôi đâu có
nhờ huynh tìm chồng giúp tôi. Huynh không cần phải lo tôi không gả đi được, vội
vàng vứt tôi cho người khác. Tôi không dựa dẫm vào huynh nữa là được chứ gì?
Hôm nay, tôi không học được thì ngày mai tôi học. Ngày mai tôi không học được
thì vẫn còn ngày kia. Sớm muộn gì cũng có ngày tôi làm được thôi.
- …
- Huynh nói ghét tôi ỷ lại huynh, chê tôi không hiểu biết gì.
Vậy huynh không cần phải lo cho tôi nữa. Huynh không thấy một mình tôi cũng có
thể sống rất tốt sao? Huynh vốn chẳng biết gì cả. Dựa vào cái gì mà huynh đòi
đứng ra tìm chồng cho tôi chứ? Sống thế nào là chuyện của tôi. Tóm lại, huynh
đã bỏ tôi từ lâu rồi mà. Hai chúng ta vốn không hề có quan hệ gì cả.
- …
- Khi tôi bị cả thành cười nhạo, huynh không có ở đây. Khi
tôi bị các thiên kim tiểu thư coi thường, huynh không có ở đây. Khi tôi phải
một mình đón năm mới, huynh cũng không có ở đây. Huynh là cha gì chứ? Huynh
nghĩ rằng tìm chồng giúp tôi là có thể làm cha tôi sao? Đừng có luôn yêu cầu
tôi thế này thế khác. Tôi đã đủ khổ lắm rồi. Không phải tôi không biết mình
thua kém người khác. Nhưng không theo kịp người ta, thì huynh muốn tôi phải
ngồi khóc sao?
Có lẽ là do khí thế mấy ngày đóng vai hổ mà nàng không biết
rằng những điều nàng nói có ý nghĩa lớn lao đến mức nào. Nàng nhìn kẻ đó không
nói nên lời, chỉ cúi xuống quan sát chiếc roi ngựa của mình. Tấm áo choàng đen
vẫn nhỏ nước. Sau khi nàng gào thét xong, không gian yên tĩnh trở lại khiến
nàng có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.
Thực ra, nàng luôn oán trách hắn, oán trách hắn đã bỏ mình.
Hồi nhỏ thì xấu hổ, lớn lên thì bị người khác chê cười. Thực ra, nàng luôn oán
trách hắn đã đặt ra cho nàng hết tiêu chuẩn này đến tiêu chuẩn khác khiến nàng
không thể đạt tới, mà chỉ biết ngẩng đầu lo lắng. Thực ra, nàng luôn oán trách
hắn, oán trách hắn chạy ra ngoài bận bịu không nhớ quay về, cả năm không chỉ lễ
đón Giao Thừa mà ngay cả các ngày tết khác như tết Trùng Dương, tết Đoan Ngọ,
đều bỏ nàng ở nhà một mình. Bên cạnh nàng vẫn có người, nhưng sao hắn không
thèm quay về lấy một lần chứ?
Nếu hắn không lén hôn trộm nàng thì nàng đã không thèm dùng
ánh mắt khiến cả Tiểu Đinh cũng cảm thấy lạ để chờ đợi hành động tiếp theo của
hắn. Kết quả, hành động tiếp theo của hắn là bảo nàng đừng ỷ lại hắn rồi hắn
đi.
Nàng không muốn thừa nhận rằng ánh mắt nàng nhìn hắn có gì
khác thường. Cũng giống như nàng không muốn thừa nhận rằng mình không bằng
người khác. Nói cách khác, nàng vẫn có thể tiếp tục sống như vậy.
Lúc này nàng không hiểu vì cái gì mà hắn không cho nàng dựa
dẫm vào hắn nhưng lại ngăn cản nàng sống một mình. Hắn làm cho cuộc sống của
nàng khốn khổ. Nàng quay người, muốn rời xa hắn, vừa định lao ra khỏi cửa thì
lại đụng phải Giả quản gia đang nhìn mình cười. Giả quản gia nhét đồ vào tay
nàng, shuyên nhủ:
- Thôi mà. Tiểu thư đừng giận nữa. Đương gia quay về vẫn còn
chưa kịp uống chén trà thì đã vội vàng đến trà quán đón cô về nhà. Cô xem, đây
là quà đương gia mang về cho cô đấy.
Nàng bóc tờ giấy dầu gói món quà ra, trút cơn gận của mình
lên nó, vừa lầm bầm vừa xé:
- Ai cần yuà của hắn chứ. Tôi không cần thứ bỏ đi của hắn.
Tôi không thèm ỷ lại hắn. Tôi không muốn để hắn coi thường tôi.
Tiếng xé giấy cùng với tiếng mưa truyền đến tai Long Hiểu Ất.
Hắn chỉ ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn không nói lời nào để mặc cho thứ âm thanh
hỗn tạp đó chảy vào tai khiến cho các dây thần kinh hắn đau nhói. Nàng vẫn chưa
thấy hắn mua cho nàng thứ gì, cũng không Fuan tâm ở ngoài hắn đã nhớ nàng như
thế nào. Sở thích của nàng, tính khí của nàng, ý chí mạnh mẽ của nàng, thực ra
hắn đều rõ cả. Chỉ là hắn shông ngừng yêu cầu nàng, mong nàng có thể tốt hơn.
Không vì điều gì khác. Chỉ là để nếu sau này không có hắn, nàng vẫn có thể sống
tốt một mình. Hắn thường không ở nhà cũng là để tạo thói quen cho nàng. Cơ
nghiệp cần có người quản lý, không vất vả thì sẽ rơi vào tay người khác mất.
Hắn phải giữ cho nàng. Hắn không yên tâm. Hắn phải dọn đường cho nàng. Hóa ra,
nàng shông hề hiểu chút nào.
Bịch!
Quyển sách dày cộp rơi xuống mặt đất ướt phát ra tiếng nặng
trịch. Hắn nhìn qua cửa thì chỉ thấy cuốn sách bị nàng xé vứt lại trên đất.
Nước mưa ngấm vào từng trang khiến hắn chỉ biết mím chặt môi.
Nhưng nàng chê hắn mím môi còn chưa chặt nên giẫm chân lên
cuốn sách đó, đá nó đi. Những trang giấy trắng lấm lem bùn đất khó mà trở lại
được như cũ. Hắn chau mày, nhìn đi chỗ khác. Không xem cuốn sách đó thì có gì
không tốt chứ…
- Tiểu thư! Tiểu thư chạy đi đâu thế?
Rầm!
Tiếng cửa sập lại vang đến bên tai hắn. Hắn bỗng đứng lên
bước ra ngoài nhìn cuốn sách bị giẫm nát trên mặt đất. Hắn dừng lại, quay người
bước vào thư phòng nhẹ nhàng shép cửa.
Nếu có thể mặc kệ mọi thứ thì tốt biết mấy.
Mưa vẫn giăng giăng. Long Tiểu Hoa không biết nàng có thể coi
là không có nhà để về không. Nàng đi trên phố không phương hướng, có người đoán
nàng bị Long đại đương gia bắt về nhà ngược đãi nên phải bỏ ra ngoài. Có lẽ
không ai ngờ rằng nàng đã thét vào tai người đàn ông đầy quyền lực trong nhà họ
Long rồi hoan hỷ bỏ nhà đi.
Nàng thấy mệt rồi. Thân thể đau nhức của nàng khiến nàng
không muốn đi tiếp nữa. Nàng ngồi xuống bên một cửa tiệm đến tận chập tối.
Người chủ cửa tiệm đó dọn dẹp xong, đi ra nhìn thấy nàng ngồi ngoài cửa liền
hỏi:
- Mai tôi định mang hàng đến phủ của cô. Thật không ngờ cô
lại đến lấy hàng.
Nàng quay đầu lại nhìn người vừa nói với mình. Nàng đứng lên
lau mặt, che giấu phần nào bộ dạng tồi tệ của mình, đang định lên tiếng thì
thấy chủ tiệm đã đưa cái bàn tính bằng gỗ đến trước mặt nàng nói:
- Theo như cô muốn, bàn tính với quân tính hình vuông. Ông
chủ Long đã dùng chiếc bàn tính kia lâu rồi, cũng nên đổi rồi. Nhưng ông chủ
Long có quen dùng bàn tính bằng gỗ không?
- Tiền tôi kiếm được không đủ mua bàn tính bằng ngọc, dùng
bàn tính bằng gỗ là tốt rồi. - Nàng cầm cái bàn tính mà cảm thấy ấm ức. Nàng
chịu đựng thế là đủ rồi. Mang thứ vô vị này về làm gì. Biết là khó kiếm tiền
như vậy, vậy mà những đồng tiền vất vả mà nàng vốn không nỡ tiêu lại chạy đến
đây đặt thứ này. Dù sao, hắn cũng đang nghĩ rằng nàng kiếm tiền để mua mấy cuốn
tiểu thuyết vớ vẩn nên không nhớ sở thích của hắn là gì, không nhớ hắn cần gì.
Nàng rất bực tức, rất phiền não. Sao hắn có thể coi thường nàng như vậy chứ?
Thế nên nàng đã phải nhảy lên to tiếng với hắn.
Rõ ràng là biết hắn đối xử tốt với nàng. Rõ ràng là biết hắn
lo cho nàng rất chu đáo. Rõ ràng là biết từ nhỏ đến lớn, nhờ có hắn nên nàng
không phải chịu khổ, vì vậy nàng cũng muốn tặng hắn thứ gì đó. Rõ ràng bản thân
không phải là kẻ vô tình nhưng tại sao lại toàn như vậy. Rõ ràng là nàng mong
hắn về, muốn làm nũng hắn, muốn hắn nói nàng đừng tự lập, nàng cứ việc ở bên
hắn mà tham ăn. Hắn không thể cưng chiều nàng bao nhiêu lâu rồi bỗng nhiên
tuyên bố chấm dứt như vậy.
Bây giờ thì tốt rồi. Bỏ tiền ra mua thứ vớ vẩn này mà lại
không tặng được. Nàng vừa vứt quà tặng của hắn đi. Chắc chắn hắn sẽ ăn miếng
trả miếng. Để tránh hắn làm hỏng món đồ này, tốt nhất là đem giấu nó đi trước
đã.
- Đừng giận tôi được không. Tôi không cố ý nói chúng ta không
có quan hệ gì. Bảo huynh cứ mặc kệ tôi là vì tôi không biết nên nói thế nào… -
Nàng lẩm bẩm. Những lời ân hận nhỏ bé đó bị tiếng mưa át đi nên chẳng ai có thể
nghe thấy cả…