Khách Điếm Đại Long Môn

Chương 60: Q.2 - Chương 60: Kế hoạch của hai con quỷ vô lương tâm




Sau đó là tiếng binh mã hỗn loạn, nhân vật nữ bị nhân vật nam biến thái tà ác áp giải đi, có lẽ từ đây sẽ bắt đầu một đoạn đời bi thảm. Long Tiểu Hoa chẳng kịp cảm khái cảnh ngộ đáng thương hơn cả mình của cô nương ấy, nàng cũng không kịp kháng nghị với người chọn vai, tại sao lại để hai nhân vật nữ cùng chung một nhân vật nam như vậy? Chỉ thấy kẻ giống chồng cũ của nàng đó không hề nhìn nàng quá một lần, quét mắt qua kẻ đang bò dưới đất là nàng một cái rồi liền nhấc gót rời đi. Nàng lập tức bỏ qua tư thế không mấy đẹp mắt của mình, vội vã lao tới kéo vạt áo hắn, vừa mới tóm đến nơi thì lại thấy sau lưng rộn lên một tràng chửi mắng không chút khách khí, như thể rất khinh ghét việc sao chép hành động ngay khi vừa học được của nàng.

Được rồi. Nàng cũng đã biết, nhân vật nữ của người ta vừa mới rời khỏi, nàng liền bắt chước, bò tới ôm chân nhân vật nam là đã làm một việc chẳng chút sáng tạo, lại còn khiến cho người ta chán ghét, nhưng nàng không có thời gian để sáng tạo.

- Đợi… đợi một chút.

Một lần nữa bị người ta níu chân, hắn tức giận quay người lại, không nói gì. Hắn đứng nguyên tại chỗ, đợi nàng nói tiếp.

Nàng bất chấp sự phản đối của mọi người, to gan ngẩng đầu quan sát hắn.

Cặp lông mày mảnh với đôi mắt ma mị, đôi môi mỏng mọng, mái tóc được cuộn gọn gàng bằng một mảnh vải đen, tuy những sợi tóc không để xòa tự do trên vai nhưng sao vẫn giống chồng cũ của nàng đến thế. Song chồng cũ của nàng luôn luôn coi thường những chuẩn tắc về tư thế tiêu chuẩn của nhân vật nam chính, chỉ thích làm bà mẹ kế đọc ác cơ mà. Nâng cằm nữ nhân lên nói những lời nham hiểm. Nàng rất thích điều đó nhưng hắn cũng đâu cần cười nhạt rồi liếc nhìn vẻ khinh bỉ như vậy? Hơn nữa, sao hắn lại chọn cô ấy làm đối tượng? Nếu muốn bắt nạt thì cũng phải xem người ta đã từng đọc tiểu thuyết cấm chưa chứ? Động tác của hắn đủ làm cho tiểu thư đó bay mất mấy phần hồn đấy.

- Điện hạ... có quen Long Hiểu Ất không? - Nàng khúm núm mấp máy môi. Chính vì đã rút ra bài học với Tiểu vương gia trước đó. Nàng cảm thấy việc mình thoải mái nhận thân thích đã trở thành một điều cấm kỵ. Người trước mặt hoàn toàn không có tính khí trẻ con, không có cái vẻ khó chịu kỳ quặc, không có những nét u buồn của chồng cũ đại nhân nhà nàng. Người này chẳng có chút nào đáng yêu giống hắn, có lẽ cũng chẳng thể là cháu trai ngoại, hay anh em họ hàng gì với hắn được.

Vừa thốt ra câu hỏi, nàng bỗng cảm thấy mình bị ánh mắt từ trên cao dội xuống nhìn chằm chặp, khiến da đầu phát đau.

- Không quen.

Nếu là Long Hiểu Ất thì hắn sẽ kéo tai nàng, mắng nàng là kẻ không nhận ra chồng cũ của mình, không giữ đạo làm vợ. Nếu là Long Hiểu Ất thì hắn sẽ túm cổ áo nàng, ấn nàng xuống và đánh vào mông nàng một trận. Nếu là Long Hiểu Ất thì hắn sẽ gõ đầu nàng, mắng nàng là kẻ không có lương tâm, không biết thể diện, đã đuổi hắn đi rồi mà còn chạy đến đây phá hoại sự yên bình của hắn. Nếu là Long Hiểu Ất thì hắn sẽ hứ một tiếng lạnh lùng rồi hỏi nàng rằng, nàng vẫn còn muốn chơi trò bạch mã hoàng tử và hạnh đỏ vượt tường sao? Thế thì nàng sẽ rất ngoan ngoãn lắc đầu. Và hắn sẽ vỗ vào đầu nàng rồi hỏi một câu: “Khi ta không có nhà, muội có phải chịu khổ không?”. Vậy mà giờ thì sao, người này chỉ trả lời nàng một câu ngắn ngủn: “Không quen”.

Hắn nói hắn không quen Long Hiểu Ất. Rõ ràng nàng nghe mọi người gọi hắn là Thập cửu điện hạ mà.

Thập cửu điện hạ không phải là Long Hiểu Ất sao?

- Buông tay ra! - Hắn ra lệnh.

- Ngoài việc hắn đáng yêu hơn người ra, người và hắn giống hệt nhau. Như vậy mà người nói rằng người không quen hắn sao? - Nàng không từ bỏ, lại túm lấy tay áo hắn. Đó là những lời nói thực, vị điện hạ trước mặt thực sự là quá đen tối, quá nham hiểm, lại còn thích ức hiếp con gái nhà lành nữa chứ.

- Nếu ta không đáng yêu bằng hắn thì cô ôm chân ta làm gì? - Hắn lạnh lùng bác bỏ câu nói của nàng và cũng chẳng có hứng thú với việc mình có đáng yêu hay không? - Cô tìm hắn làm gì?

Nàng đang định mở miệng trả lời thì hắn lại cắt ngang:

- Lại muốn hắn chăm sóc cô nên mới đi tìm hắn. Khi cô phát hiện ra mình không thể sống một mình thì lại muốn làm nũng hắn, muốn hắn quay về sao? Chiêu này cô dùng với hắn bao nhiêu năm nay rồi? Cô thật sự cảm thấy hắn còn chịu đựng nổi cô sao?

- ... - Bàn tay kéo bộ triều phục buông xuống.

- Hắn không có thời gian. Hắn còn có việc phải làm, không có thời gian chăm sóc một tiểu nha đầu không hiểu chuyện chi biết làm vướng chân hắn. Tốt nhất cô từ đâu đến thì nên quay về đó đi.

- ... - Tay nàng hoàn toàn buông thõng xuống, những ngón tay run run. Cái bóng đó chỉ dừng lại trong chốc lát rồi đi xa dần. Nàng ngây người ngôi trên mặt đất nghe những lời bàn tán của mọi người. Họ cho rằng nàng là một kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ nhưng không thành công. Chỉ có bản thân nàng biết, nàng đã bị người ta hất từ trên vị trí cao xuống, chà đạp, dày vò khiến nàng đau đớn.

Nàng bỗng nhớ lại câu nói của Bạch Phong Ninh: “Sau khi Thập cửu điện hạ về kinh, huynh ấy sẽ không còn là Long Hiểu Ất nữa. Những thứ mà Long Hiểu Ất cần, Thập cửu điện hạ đều không cần, bao gồm cả muội”.

Bởi vì Long Hiểu Ất là của một mình nàng, hắn có thể dung túng cho tính khí nhõng nhẽo của nàng, để cho nàng làm này làm nọ, không quy tắc, không chuẩn mực, tùy ý đặt hắn ở vị trí nào trong trái tim mình cũng được, đương gia cũng được, mẹ kế cũng được, chồng trước cũng được, cha cũng được. Hắn để cho nàng tự do dày vò, vì hắn thuộc về nàng.

Nhưng Thập cửu điện hạ không phải là người của một mình nàng. Hắn thậm chí còn không phải là của nàng. Thế nên hắn có thể nói không quen biết nàng, có thể không cần nàng. Hắn có thể từ chối chăm sóc nàng. Khi bị nàng làm vướng chân, hắn có thể đẩy nàng ra và coi nàng như một nữ nhân chẳng ra gì, chẳng liên quan gì đến hắn.

Cho dù nàng thật sự chẳng ra gì, cho dù nàng chỉ biết làm vướng chân thì nàng vẫn rất muốn giành được vị trí trong trái tim hắn. Rõ ràng nàng rất khao khát vị trí đó vì đã lỡ vứt nó đi và cũng bị hắn đuổi khỏi vị trí đó hoàn toàn. Nàng không biết phải làm thế nào mới có thể chiếm lại được nó, sau đó, biến hắn trở thành người của một mình nàng...

Cung Diệu Hoàng cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp hết. Hắn ngước mắt lên nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, rồi lại chống cằm nhìn về phía cổng lớn không một bóng người. Nha đầu thối tha đó vẫn chưa quay về. Còn có gì lưu luyến mà chưa muốn về sao? Đáng ra phải sớm sợ phát khóc với bộ mặt lạnh lùng của Long Hiểu Ất mà chạy về rồi chứ. Cô ta không quen ai ở kinh thành cả. Bạch Phong Ninh còn đang trên đường. Với tính cách của hắn, chắc còn đủng đỉnh dạo bước cơ. Cô ta đừng mong dựa vào hắn. Chỉ còn Tiểu vương gia này là chấp nhận cô ta thôi.

- Tiểu vương gia, chúng ta nên về phòng thôi. Phơi nắng có ích nhưng phơi sương thì hại lắm. Đêm bắt đầu lạnh rồi đấy ạ.

Kẻ hầu nhắc nhở hắn. Hắn đã ở đây từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trăng lên. Nha đầu thối tha kia còn chưa an phận theo kế hoạch của hắn. Cô ta không biết thuận theo ý hắn mà dễ bảo hơn một chút sao? Hắn đã nói là cô ta phải quay về cơ mà. Cô ta còn không mau về. Dám chống đối với hắn ư? Để xem hắn trị tội cô ta thế nào?

- Đến canh giờ nào rồi?

- Đã đến giờ ăn tối. Hay để tiểu nhân tới nhà bếp dọn đồ ăn cho Tiểu vương gia ạ. Thánh thượng mới ban đồ uống cung đình, Tiểu vương gia có muốn thử một chút không?

- Rượu ư? - Dường như một từ quan trọng đã làm hắn thức tỉnh. Hắn ngồi dậy, đi giày, lao ra ngoài.

- Tiểu... Tiểu vương gia, rượu ở trong phủ ạ. Tiểu vương gia, người...

- Chết tiệt! Nghìn tính vạn tính cũng không tính nổi lòng dạ nữ nhân. - Tốt nhất là cô ta đừng có chơi trò mượn rượu giải sầu, sau đó lặp lại tuyệt kỹ với bất cứ người qua đường nào mà cô ta túm được: - Chuẩn bị ngựa. Tiểu vương phải đến đại đạo Lễ Sĩ một chuyến.

Hắn leo lên ngựa lao ra khỏi cổng lớn của phủ Diệu vương. Con ngựa còn chưa chạy xa thì hắn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang lê từng bước. Hắn giữ cương ngựa và bỗng cảm thấy hành động lao ra khỏi phủ của mình thật là ngốc nghếch. Kế hoạch của hắn rõ ràng là rất hoàn hảo! Hắn nên tin tưởng vào chính mình chứ. Hắn nên bình tĩnh ngồi đợi trong phủ, dùng bữa tối, ngắm trăng chờ cô nương đáng thương này chạy về ôm lấy chân hắn, cầu xin hắn giữ mình lại mới đúng. Việc gì hắn phải phá vỡ kế hoạch, cưỡi ngựa chạy ra ngoài? Cứ như hắn không nỡ để người ta đi, cầu xin người ta quay lại với hắn vậy.

- Tiểu vương không định đi tìm cô đâu. Ta chỉ cưỡi ngựa ra ngoài đi dạo thôi.

Long Tiểu Hoa ngước mắt lên nhìn con ngựa trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh trăng mà Cung Diệu Hoàng cưỡi nhưng không nói gì.

- Này! Cô đã gặp Long Hiểu Ất chưa? Thế nào rồi? Cuối cùng vẫn quyết định quay về nhào vào lòng tiểu vương sao? Hứ? - Hắn hứ một tiếng rất đắc ý. Xem lựa chọn của nàng thế nào? Nha đầu này cũng biết nhìn xa trông rộng đấy chứ?

Long Tiểu Hoa bặm môi, bỗng nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Cung Diệu Hoàng:

- Tôi quyết định sẽ làm một thục nữ từ trong ra ngoài để xứng với người. Người tìm kẻ ác nhân nào đó dạy tôi đi.

- Hả? - Sao hoàn toàn không phải là phản ứng mà hắn muốn vậy? Híc! Sao người này lại không giống đám nhi nữ bình thường bị chồng ruồng bỏ, giả bộ đáng thương mong sự thông cảm chứ? Hại hắn đã phải chuẩn bị sự dịu dàng để an ủi. Bây giờ hắn biết tìm ai mà diễn kịch đây?

- Hắn muốn vờ như không thấy tôi. Tôi cứ nghĩ hắn vẫn như trước tỏ ra hung dữ với tôi, coi thường tôi, tỏ vẻ mẹ kế với tôi. Tôi sẽ sợ sao? Phì! Tôi sẽ không để hắn cố ý coi thường kẻ đáng thương như tôi đâu. Tôi sẽ phải tỏa sáng trước mắt hắn, sau đó giành lại vị trí của tôi, ngẩng đầu lên trời mà cười. Kế hoạch hoàn mỹ!

- Này! Ai cho cô định ra kế hoạch gì đó trước mặt tiểu vương. Cô tồn tại được là nhờ vào tiểu vương đấy. Cô chỉ là một quân cờ của tiểu vương mà thôi.

- Có liên quan gì đâu. Dù sao bây giờ chúng ta cũng cùng chung mục tiêu. - Người cưỡi ngựa trắng quát lớn với nàng thì nàng lại càng quát lớn hơn.

- Ai có chung mục tiêu với cô hả? Tiểu vương muốn xem Long Hiểu Ất mất mặt, muốn làm cho hắn mất mặt thật sự.

- Đúng thế. Tôi cũng chỉ muốn thấy hắn khó xử đỏ mặt mà thôi. Mục tiêu rất giống nhau.

- Giống nhau ở đâu? - Cung Diệu Hoàng kéo mạnh dây cương vì hắn càng lúc càng muốn xông lên.

Nhưng Long Tiểu Hoa chẳng hề để ý đến cảm nhận của hắn. Nàng đang say sưa trong kế hoạch của chính mình:

- Thập cửu điện hạ thì có gì ghê gớm chứ? Thập cửu điện hạ cũng phải biết ghen. Hắn tiếp tục ra vẻ không quen biết ư? Hứ! Có chết tôi cũng không rời khỏi vị trí đó. Để xem tôi sẽ làm thế nào?

- ... Cô định soán vị sao?

- Là trang giai nhân giành lại vị trí hợp pháp của mình trong tình trường.

- ...

Hắn muốn tiếp tục duy trì sự xa cách đối với nàng ư? Vậy tốt nhất, hắn đừng nên hiểu quá lối suy nghĩ của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.