Nàng vứt bỏ những thứ tao nhã cầm kỳ thi họa, vứt bỏ bàn tiệc
đầy thịt gà, thịt vịt, thịt cá ở Long phủ, chạy ra phố thưởng thức những món đồ
ăn vặt, nghe tiếng ve kêu mùa hạ, tiếng rao hàng, tiếng trẻ em khóc đòi ăn…
Đại tiểu thư đã được làm những việc mà mình muốn. Một nơi
tuyệt vời như thế chỉ cách nơi ở của nàng không xa, thế nhưng nàng phải ủ rủ
mười tám năm tuổi xuân của mình trong khuê phòng. Thật là một bi kịch! Hóa ra
cuộc sống ban đêm của nhân gian lại tuyệt vời đến thế! Thảo nào bà mẹ kế không
cho nàng đi làm buổi tối. Cứ đến sẩm tối là nàng bị ông chưởng quỹ đá đít về
nhà nên chỉ biết giết thời gian bằng cách xem những cuốn tiểu thuyết tình cảm
nam nữ. Chắc chắn là hắn sợ nàng phát hiện ra thế giới này còn nhiều sắc màu
như vậy.
- Nóng quá! Mềm quá! Mịn quá! Ngọt quá! Ngon quá! - Hai tay
nàng gãi gãi má, miệng nhai viên bánh trôi tròn xoe, trắng mềm rồi nuốt tuột
vào cổ họng, nàng thở dài: - Thật hạnh phúc! Thật sảng khoái!
- Một viên bánh trôi mà cũng có thể làm cho cô vui thế sao? -
Bạch Phong Ninh ngồi đối diện với nàng, giơ tay dùng tay áo tự nhiên lau miệng
cho nàng. Động tác yêu thương trìu mến đó khiến nàng kinh ngạc. Nàng vừa định
xúc viên bánh trôi khác đưa lên miệng thì vội vàng buông xuống. Tay trái Bạch
Phong Ninh cầm đũa gắp viên bánh trôi đưa lên trước mặt mình, chúm môi thổi nhẹ
làm khí nóng theo cơn gió mùa hè ùa vào mũi nàng. Nàng nhìn thấy thế mà há
miệng “a” thật lớn.
- … A… - Nàng há miệng chờ đợi. Sau đó, một viên bánh trôi
không nóng không lạnh được đưa vào miệng nàng. Bạch mã hoàng tử khéo léo hơn bà
mẹ kế gấp hàng nghìn hàng vạn lần. Ôi! Thật là hạnh phúc!
Có điều… hay là hắn đã có kinh nghiệm cho người khác ăn? Điều
này thì không tốt cho lắm!
- Sao bỗng nhiên cô lại nhìn ta như vậy? Sao lại ngẩn người ra
thế? Miệng còn há ra làm gì?
- À... à à! - Thật khó nhai! Ôi, không nên nghi ngờ người đàn
ông vào những giây phút lãng mạn sẽ tốt hơn. Như vậy thì ăn mới ngon được. Ừm
ừm ừm!
Đặt đũa xuống, Bạch Phong Ninh chống tay vào má, vẫn giữ nụ
cười, tiện miệng nói:
- Cô vừa nói, không phải cô ký nhận khế ước bán thân của Long
huynh sao?
- Phù phù! Đúng thế. Ai thèm mua một tên người làm như thế
chứ? Lẽ nào huynh không biết hắn đã ức hiếp tôi thế nào? Híc! - Muốn thổi nguội
một viên bánh trôi, muốn nói chuyện, còn muốn giả vờ khóc nữa. Nhiều việc thật
đấy!
- Vậy khế ước bán thân của hắn là...?
- Phù phù! Là mẹ tôi ép hắn ký. Mẹ tôi cũng thật là... Thấy
hắn biết làm sổ sách thì coi hắn như thần tiên rồi đưa hắn về nhà, điều kiện gì
cũng đồng ý, hại tôi phải sống bao nhiêu năm tiểu thư không ra tiểu thư, nha đầu
chẳng ra nha đầu... Hu hu...
- Nói như vậy thì cô không biết khế ước đó ở đâu ư?
- Hả? Ở đâu? Không phải ở chỗ Long Hiểu Ất đã giấu nó sao?
Hắn lớn hơn, hắn nói thì đành phải chịu thôi. Hứ! Phù phù... - Cắn một miếng,
tròn tròn, mềm mịn. Thật hạnh phúc!
- Không đâu. - Phong Ninh đã cho Vô Ưu tìm kiếm. Trong thư
phòng của Long Hiểu Ất có khế ước bán thân của tất cả mọi người, duy chỉ thiếu
của chính hắn. Thế nên suy đoán của Phong Ninh là khế ước đó ở trên người đại
tiểu thư nhà họ Long.
- Hả?
- Ta nói là... nếu Long Hiểu Ất có khế ước bán thân đó thì
chẳng phải hắn đã.. làm phản từ lâu rồi sao?
Long Tiểu Hoa giật mình, tròn xoe đôi mắt:
- Đúng vậy. Tôi cũng thấy kỳ lạ! Tại sao hắn lại không đuổi
tôi ra khỏi nhà họ Long. Hắn luôn làm cho tôi mất mặt! Lẽ nào...
Bạch Phong Ninh gật đầu.
- Nhưng... Tôi thật sự không có khế ước bán thân của hắn. Có
lẽ nó được chôn theo mẹ tôi rồi. - Sau khi phán đoán, nàng nhún vai, chẳng hề
có chút hứng thú với tờ giấy rách đó. Nàng bê bát mì trắng trước mặt lên thổi
phù phù rồi húp nước.
- Vậy trước khi mất. Mẹ cô không giao lại cho cô thứ gì sao?
- Trước khi mất ư? Lúc đó tôi đang bị trùm khăn đỏ ép đi bái
đường. Tôi còn chẳng biết lúc đó mẹ mình khóc hay cười nữa cơ. - Nghĩ đến ngày
đau khổ ấy, lòng nàng lại nhỏ máu. Ôi, tuổi thơ u ám! - À, tôi nhớ ra rồi. Mẹ
tôi có dặn, nếu không biết sử dụng bàn tính và làm sổ sách mà muốn sống được
thì chỉ có cách là cùng Long Hiểu Ất bái đường thôi.
- Vậy là hai người đã...
- Đúng vậy. Huynh thấy đấy, hoàn toàn là một cuộc hôn nhân bi
thảm không có tình yêu. Hơn nữa, hắn còn chẳng thèm dỡ khăn trùm đầu của tôi
xuống thì đã đuổi tôi về rồi. - Nghĩ đến đây thật là khó chịu! Sao vậy chứ?
Nhưng dù sao nàng cũng giữ lại được sự trong trắng thiếu nữ của mình.
- Long Nhi.
- Hả?
- Cô ghét xem sổ sách và dùng bàn tính đến thế sao? - Bạch
Phong Ninh kinh ngạc chớp chớp mắt, bộ dạng đau khổ.
- Không có ai thích thứ đó đâu. - Đó đúng là cực hình mà bà mẹ
kế đã dùng để ngược đãi nàng.
- Cũng phải. Nghĩ đến hắn cũng vì từ nhỏ bị ép học sử dụng
bàn tính nên cuối cùng chỉ cần nhìn thấy những hạt tròn tròn là buồn nôn rồi.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ai bảo ai đó có số đó chứ, dù đến nhà họ
Long vẫn phải dựa vào bàn tính để sống. Có lẽ cuộc đời này cũng không thoát
khỏi bàn tính đâu.
- Đúng vậy. Huynh xem liệu có phải hắn bị ngược đãi đến mức
tâm tính trở nên khác thường và mới ức hiếp tôi như vậy không?
- Thế nên cô có muốn mau chóng thoát khỏi bể khổ không? - Hắn
vẫn giữ thái độ đó nâng chén trà mơ lên nhấp một hớp, nhíu mày nhìn nàng.
- Hả? Tôi.. tôi có thể sao?
- Đương nhiên rồi. Long Nhi, ta sẽ cứu cô. - Đôi mát xám của
hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. - Nhưng... có một cửa ải khó mà cô phải tự vượt
qua.
- Cửa nào?
- Cửa của mẹ chồng cô, mẹ ta.
- Hả? - Quan hệ của họ không tiến nhanh quá đấy chứ? Sao lại
nhanh chóng nói tới quan hệ mẹ chồng nàng dâu rồi? Đột ngột quá! - Mẹ... mẹ
chồng làm sao cơ?
- Co nhìn màu mắt ta thì biết mẹ chồng cô là người vùng khác.
Bà hoàn toàn không biết làm sổ sách hay dùng bàn phím. Thậm chí bà còn làm cho
sổ sách nhà họ Bạch trở thành một mớ hỗn độn. Cha ta lại là người trong võ lâm
nên càng không hiểu mấy thứ này. Còn ta ư? Ngoài khinh công ra thì võ công cũng
bình thường, học hành bình thường, còn mấy thứ sổ sách cũng không rõ, thế
nên... - Hắn nhìn nàng với ánh mắt tiếc nuối.
- Thế nên làm sao?
- Bà nói, ta lấy vợ thì chẳng cần yêu cầu gì, chỉ có một
điều. - Hắn bỗng bật cười nhìn nàng: - Đó là phải biết làm sổ sách và dùng bàn
tính.
- Hả? - Bà mẹ chồng này có ý gì vậy? Đẩy nàng đến chỗ chết
sao? Vậy chẳng phải nàng không còn chút hi vọng nào rồi sao? Bạch mã hoàng tử,
đời này có duyên gặp nhưng không có duyên bên nhau rồi. Long Nhi đã đau khổ quá
nhiều, xin đừng nhấn chìm nàng trong nước mắt nữa.
Đặt bát xuống, nàng muốn chạy trốn. Vậy là nàng vẫn chẳng có
gì cả, Bạch mã hoàng tử hoàn toàn không biết nàng hận chiếc bàn tính đến nhường
nào. Nó có thể là thứ yêu quý đối với mẹ nàng nhưng đối với nàng lại chẳng là
gì cả. Chàng đã lãng phí thời gian và tình cảm với nàng. Ngỡ nhỡ chàng tàn nhẫn
trở mặt không nhận người rồi vứt bỏ nàng thì sao? Nàng phải học dùng bàn tính
bao lâu mới có thể về nhà chàng đây? Vừa mới bắt đầu, nàng còn cảm thấy chàng
gọi cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon là chuyện cực kỳ hạnh phúc. Vậy mà trong nháy
mắt, hạnh phúc đã biến thành sự tàn nhẫn.
Mau giấu nước mắt. Đừng đuổi theo nàng. Hãy quên nàng đi. A a
a a a! Một nương tử biết dùng bàn tính ư? Có giết nàng thì nàng cũng không làm
được đâu.
Nàng vừa chạy được hai bước thì tay đã bị người ta giật mạnh
lại và với tư thế ngã kinh điển, nàng bổ nhào lên đùi Bạch Phong Ninh. Hắn nhìn
xuống mỉm cười.
- Long Nhi, sao cô lại xúc động mà bỏ chạy như vậy?
- Nhưng... nhưng tôi... tuy tôi không mắc chứng bệnh sợ vật
thể tròn nhưng cứ nhìn thấy bàn tính là sợ phát khiếp đi rồi. Tôi... tôi không
làm được đâu. - Tuy rất không cam lòng nhưng nàng không thể không cảnh báo.
- Ta biết cô không thích thứ đó nhưng ta lại không muốn người
khác mà chỉ cần cô thôi. Ta phải làm sao đây?
- Xì! - Đừng nói với nàng những câu kinh điển khiến nàng mất
hết sức lực như vậy. Nàng sẽ gục mất. Còn nữa, hãy để nàng đứng lên. Nàng nằm
trên đùi hắn, máu không lên não, cứ thế nhận lời việc mình không làm được.
Nhưng Bạch Phong Ninh đã kéo nàng lên và không muốn cho nàng
thời gian suy nghĩ, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt tò mò của những
người xung quanh bắt đầu để ý họ. Hắn hài hước nói:
- Long Nhi, lẽ nào cô vẫn muốn ở bên Long Hiểu Ất sao? Hay là
cô không nỡ xa hắn? Nên mới từ chối ta đúng không?
- Ai... ai... ai nói thế? Người ta nói thế chẳng qua vì coi
thường tôi bắt cá hai tay thôi. Tôi chỉ ước có thể tránh xa Long Hiểu Ất, không
bao giờ gặp lại, trước khi đi còn muốn đạp cho hắn hai cái, rồi đem tất cả
những vật hình tròn tới đập vào mặt hắn cho hắn sợ chết khiếp đi!
- Sau đó cùng ta xây đắp tương lai ư? - Hắn nhắc nhở nàng,
nàng đã quên mất kết cục cuối cùng rồi.
- Phải phải phải, còn cả cùng huynh.... nhưng tôi không làm
được rồi. Mẹ huynh, mẹ chồng sẽ coi thường tôi. Tôi chẳng hiều gì về những con
số đâu.
Nàng không phải là bà mẹ kế biến thái nhà nàng, điều kiện kén
dâu của mẹ chàng còn biến thái hơn cả hắn nữa. Điều kiện đó đưa ra thì chỉ có
Long Hiểu Ất gả cho nhà chàng là thích hợp nhất, vốn dĩ không có sự lựa chọn
thứ hai. Đừng dùng ánh mắt ai oán đó để nhìn nàng. Nàng thật sự không có lỗi
với chàng, chỉ là nàng không có khả năng, cũng không có hứng thú. Số phận đã
định cả đời nàng sẽ bị bà mẹ kế ngược đãi đến chết như vậy sao?
- Long Nhi.
-... - Híc! Chàng lại dùng chiêu này. Đừng gọi tên nàng một
cách dịu dàng như vậy. Nàng thật sự rất dễ dàng gục ngã trước điều đó mà.
- Cô học vì ta được không?
- … - Đây không phải là việc có thể thương lượng. Dù chàng có
dùng lời nói ngọt ngào, dịu dàng để nói với nàng thì nàng cũng... nàng cũng...
Híc! Làm sao đây? Nàng rất muốn nhận lời. Cứu với! Có người sắp mất mạng rồi.
Làm gì có ai bị bức phát điên vì những lời ngọt ngào chứ?
- Đừng nhìn đi chỗ khác. Nhing ta đây này. Ta đang hỏi cô
đấy.
- … Tôi...
- Được không?
- …
- Nói với ta là được đi.
- …
- Được. - Hắn nhấn giọng, hắn chỉ muốn câu trả lời đó.
- … Được...
Híc!... Được cái con khỉ! Thật đúng là khó qua nổi cửa ải của
tuyệt thế mỹ nam. Tại sao Long Tiểu Hoa nàng lại không làm được?
- Ngoan lắm! - Hắn mỉm cười nhìn nàng, cúi xuống đặt lên má
nàng một nụ hôn nhẹ.
Oa! Nàng lại bị lừa rồi. Nhưng thật đáng giá! Híc!... Dù là
sổ sách, bàn tính cũng được. Ông trời ơi, ai có thể cho nàng biết, tại sao việc
vượt tường sổ lồng lại đòi hỏi trình độ cao như vậy?