Từ trước đến giờ, trong lòng Long Hiểu Ất luôn khắc sâu một
điều khó hiểu. Hắn tự cảm thấy tận tình tận nghĩa, hết lòng tận tụy, những điều
hắn dạy người khác tuyệt đối không thiếu, những điều hắn làm cho người khác
tuyệt đối không ít. Tuy không phải vì tình cảm nhưng chắc chắn không thiếu được
vì đạo lý. Nhưng tại sao người ta có thể dạy dỗ được những thiếu nữ dịu dàng,
còn vào tay hắn lại trở thành một con khỉ thích nhảy nhót?
Bảo nàng vô học thì nàng lại đi học những thứ vớ vẩn.
Bảo nàng vô tài vô đức thì nàng gây nên những chuyện mà chẳng
ai học được.
Bảo nàng nhát gan không hiểu biết thì nàng lại có thể vô sỉ
tới mức không nhận lục thân.
Cầm kỳ thi họa thì không biết nhưng chuyện vụng trộm thì lại
quá rành. Hắn thật không hiểP nổi. Lẽ nào học cầm kỳ thi họa lại khó hơn cả
việc lén lút vụng trộm sao?
Lâm Nội Hàm nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ nhẹ đáp:
- Từ nhỏ cha Nội Hàm đã mời thầy về dạy cầm kỳ thi họa. Nội
Hàm phải học hành chăm chỉ từ sáng đến tối không nghỉ ngày nào.
Không nghỉ ngày nào ư? Vậy mà nàng học đàn một hôm, nghỉ đến
ba hôm là thế nào chứ?
- Dù dây đàn có làm sưng đỏ ngón tay thì vẫn phải luyện cho
đến khi mặt trời lặn.
Chiếc đàn hắn mua cho nàng được đặt trên bàn đá trong đình
hóng mát. Thế mà nàng đánh loạn xạ, bắt Tiểu Đinh dẫn theo các nha đầu ra cổ
vũ. Cuối cùng chiếc đàn rơi từ trên bàn xuống gẫy đôi, là thế nào chứ?
- Cờ tướng cách ngày phải học một buổi. Thầy dạy rất khắt
khe, nếu đánh kém hơn hôm trước thì sẽ bị phạt quất vào lòng bàn tay.
Học đánh cờ ư? Hứ! Thực ra nàng đã lấy bìa da bọc cuốn sách
dạy chơi cờ thay vào cuốn tiểu thuyết và cầm đọc trước mặt hắn. Hắn vốn không
nên có bất kỳ hy vọng gì.
- Sách Nội Hàm đọc đều do cha và các sư phụ lựa chọn. Cha Nội
Hàm dặn không được đọc những loại sách bán ngoài đường.
Những cuốn sách cha cô ta không cho xem lại là những cuốn
sách yêu thích của ai đó. Nàng luôn có cách giấu những cuốn sách đó dưới gối,
dưới tấm khăn trải giường. Lần cuối cùng hắn phát hiện ra nơi giấu những cuốn sách
đó là ở đâu? Phải rồi. Đó là chiếc hòm nhỏ đựng yếm của nàng. Lật những chiếc
yếm ra, phía dưới có một chỗ đủ để chứa mấy cuốn truyện gì đó: Nhi nữ
tới chân trời, Cuộc sống của nhi nữ giang hồ...
Rõ ràng là nàng làm phản rồi.
Hắn đã dập tắt mọi hy vọng vào cuộc sống của nàng và nhìn
nàng với ánh mắt coi thường.
- Cha của Lâm tiểP thư đã bỏ biết bao tâm huyết vì tiểu thư!
- Hắn cũng bỏ ra không ít tâm huyết nhưng những gì thu được và bỏ ra không
tương xứng. Chỉ có thể trách đối tượng được giáo dục không xứng mà thôi.
- Thực ra Nội Hàm luôn cảm thấy Tiểu Hoa nên cố gắng học tập
hơn một chút. Nếu không thì làm sao xứng đáng với sự chăm sóc những năm qua của
ông chủ Long chứ? - Lâm Nội Hàm ngẩng đầu nhìn Long Hiểu Ất đang nghĩ đến hồi
ức không vui gì đó.
- … - Tuy câu nói này có phần chế giễu hắn đã dày công dạy dỗ
bao nhiêu năm mà lại chỉ ra một kẻ “thứ phẩm”, nhưng hắn hoàn toàn không thể
phản bác: - Đúng là thê tử của ta chẳng ra thể thống gì.
- Điều này cũng không trách ông chủ Long được. Tiểu nữ nghe
nói hồi nhỏ Tiểu Hoa cũng đã từng học cầm kỳ thi họa. Có trách chỉ trách Long
phu nhân quá cưng chiều cô ấy, không nỡ trừng phạt cô ấy, điều gì cũng thuận
theo cô ấy thôi.
- … Lâm tiểu thư cảm thấy thê tử của ta hồi nhỏ được cưng
chiều quá ư? - Long Hiểu Ất hơi giật mình, nhếch mép.
- Tiểu nữ cùng tuổi với Tiểu Hoa. Khi cô ấy bắt đầu học cầm
kỳ thi họa, chắc ông chủ Long cũng đã đến Long phủ rồi. Lẽ nào ông chủ Long
không cảm thấy Long phu nhân đối xử với Tiểu Hoa...
- Cô ấy chưa từng được cưng chiều. - Hằng ngày đều bị ép học
làm sổ sách, dùng bàn tính nhưng đối với nghệ thuật cầm kỳ thi họa mà các cô
nương nên học thì bà chưa từng có ý định dạy con gái mình. Người ép Long Tiểu
Hoa học cầm kỳ thi họa, bồi dưỡng tố chất nữ nhi, chính là hắn...
- Long phu nhân không cưng chiều Tiểu Hoa ư? Vậy ai đã cưng
chiều Tiểu Hoa đến mức không coi trời đất ra gì vậy?
- … - Là hắn.
Hắn dạy cũng dạy, trừng phạt cũng trừng phạt, đánh cũng đánh,
nhưng suy nghĩ của nàng luôn thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Mấy lần nàng gây
chuyện bị hắn lôi về định phạt cho một trận, nhưng chính vì khi đó hắn yếu lòng
trước điệu bộ giả khóc của nàng, cũng vì khi đó hắn bị mê hoặc bởi nụ cười vô
tư trên môi nàng, nên cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu như đây chính là sự “cưng chiều” trong truyền thuyết, vậy
thì người cưng chiều vô duyên vô cớ đó chính là hắn.
- Tiểu Bính! - Hắn nhíu mày, nắm chặt tay đứng bên bàn trà,
hướng ra ngoài gọi. Chỉ thấy Long Tiểu Bính lập tức xuất hiện. Hắn không đợi
Tiểu Bính lên tiếng đã nói với Lâm Nội Hàm.
- Chuyện lỡ hẹn hôm nay, hôm khác Long mỗ sẽ đích thân đến
nói chuyện với Lâm viên ngoại. - Quay đi, hắn nhìn Long Tiểu Bính dặn dò: -
Tiểu Bính, sai người đưa Lâm tiểu thư về phủ. Bảo Đinh nha đầu đi xem xem nha
đầu thối đó đã quay về phủ chưa? Nếu về rồi thì dẫn đến đây cho ta. Nếu vẫn
chưa quay về thì sai người đắt chó ra ngoài lôi cô ta về. Dù thế nào cũng phải
lôi cô ta về đây cho ta. - Cô ta đúng là được “thương yêu” quá rồi. Ngày càng
vô độ, không biết hàm ơn, không biết giữ mình, không nên nhân từ với cô ta nữa.
Chỉ cần cho cô ta một cơ hội sống sót thì cô ta sẽ lại tiếp tục lấn lướt.
- … Thưa đương gia, tiểu thư đã ra ngoài về rồi. Cô ấy đang ở
bên cửa sổ lén nhìn đương gia và Lâm tiểu thư nói chuyện ạ.
Choang!
Tiếng chậu hoa vỡ ở phía cửa sổ Long Tiểu Hoa đứng vang lại.
- Hừ! Xem ra vẫn còn biết nhà mình ở đâu, chưa đến nỗi ham
vui bên ngoài mà quên cả trời đất - Giọng Long Hiểu Ất phát ra từ cổ họng với
vẻ lạnh lùng: - Tiểu Bính, ngươi tiễn Lâm tiểu thư về nhà trước đi. Còn người ở
bên ngoài kia, sau khi vượt tường ra ngoài trở về, chắc cũng chưa mệt lắm, cô
vào đây được không?
Xem ra tối nay, hắn nên tỉa bớt cành hạnh này rồi.
Long Tiểu Hoa cực kỳ căm ghét những kẻ mách lẻo, chọc gậy
bánh xe. Dù cho là Tiểu Bính làm lộ tung tích của nàng, hay do Lâm Nội Hàm cố ý
nhiều chuyện, thì rõ ràng, tiếp theo đây nàng cũng sẽ cực kỳ bi thảm. Lâm Nội
Hàm đang làm gì vậy chứ? Còn dùng ánh mắt như thể mình bị thiệt thòi để nhìn
nàng sao?
Liếc nhìn Lâm Nội Hàm đi theo Long Tiểu Bính về phía cổng lớn
của Long phủ, nàng bỗng cảm thấy có một ánh nhìn vô cùng lạnh lẽo đang kích
thẳng vào gáy mình. Quay lại nhìn, đó chẳng phải là ánh mắt ác độc của bà mẹ kế
nhà nàng sao?
Nàng loạng choạng vội vàng bước vào phòng khách, phủi bụi
trên người mình, giữ nụ cười vô tội và thân thiện với Long HiểP Ất.
- Có vui không? - Hắn hỏi rất thản nhiên, thản nhiên đến mức
lần này nàng hoàn toàn không biết là hắn vui hay giận, càng không biết nên gật
đầu nói “Đi chơi với Bạch mã hoàng tử rất vui”, hay là lắc đầu phủ nhận: “Làm
gì có chuyện đó. Thực ra tôi bị bắt cóc ra ngoài. Huynh nhất định phải tin vào
sự trong sạch của tôi”... Ồ! Tại sao lần này nàng lại không thể đưa ra câu trả
lời vậy? Thường ngày, dù thế nào thì hắn vẫn cho nàng con đường sống cơ mà.
Hết rồi. Dường như nàng đã làm hắn nổi giận thật rồi. Lại còn
bị “Không Nội Hàm” đổ thêm dầu vào lửa nữa chứ? Củi khô cháy đùng đùng. Cách
duy nhất bây giờ chỉ có...
- Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Bây giờ tôi sẽ ra ngoài
chịu phạt. Huynh không cần phải nhọc lòng. - Nàng giơ cao cành hạnh đỏ mà Bạch
mã hoàng tử đã nhét vào tay mình, tự động đến bên tường đứng. Bạch mã hoàng tử
quả nhiên đã nhìn trước được mọi việc, còn chuẩn bị cả dụng cụ xử phạt cho hắn.
Nàng đang định xoay người đi ra chỗ bức tường thì nghe giọng
hắn từ phía sau vọng lại.
- Cô đến thời kỳ phát tình[1] rồi sao?
[1] Phát tình: Hiện tượng xảy ra ở động vật cái trong thời kỳ
động sinh dục (do rụng trứng)
- Tôi gì cơ? - Nàng quay người lại, chỉ vào mình. Hắn nói
nàng gì cơ? Thời kỳ phát tình ư? Ý hắn là nàng cũng giống như con ngựa Chạy
suốt đêm của hắn sao?
- Nếu đã đến thời kỳ đó cũng tốt. Cô muốn thì ta sẽ thuận
theo cô.
-Huynh muốn làm gì? - Nàng ôm hai tay trước ngực. Những lời
kích động như vậy lại phát ra từ miệng bà mẹ kế của nàng ư? Thật không phải là
nỗi kinh hoàng bình thường!
- Cô muốn vượt tường, quang minh chính đại, vâng lệnh cha mẹ,
mai mối cưới gả đàng hoàng? Được thôi, ta sẽ chọn giúp cô.
- Xì! - Tại sao việc vượt tường lén lút hẹn hò không chỉ đòi
hỏi trình độ cao mà còn phải quang minh chính đại thế? Chuyện mai mối thì nàng
có thể hiểu được nhưng vâng mệnh cha mẹ là thế nào? Cha mẹ nàng đã mất từ lâu
rồi mà. Trên đời này có ai coi chồng trước là cha mẹ đâu?
- Huynh huynh, chẳng phải huynh nói sẽ không cản tôi ra ngoài
sao? Lần đánh cược đó, tôi đã thắng. Sao huynh có thể nói mà không giữ lời như
vậy?
- Ta có cản trở gì cô đâu. Không phải ta đang định giúp cô
sao? - Ánh mắt hắn có vẻ giễu cợt, hắn nhíu mày.
- Thế này mà gọi là giúp tôi à? Nếu huynh muốn giúp thì... -
Hãy dạy nàng làm sổ sách và dùng bàn tính đi. Như vậy nàng có thể vui vẻ vượt
tường ra ngoài rồi. Cuối cùng, nàng còn có thể cầm cành hạnh đỏ chuyển đến nhà
họ Bạch. Mẹ kế giúp đứa con gái chồng tìm thấy hạnh phúc. Sao trông bức tranh
đó đáng sợ quá vậy. Nàng không tin hắn lại có lòng tốt như vậy đâu.
- Cô tránh xa họ Bạch ra một chút cho ta.
- Tại sao? - Quả nhiên hắn muốn chia rẽ nàng và Bạch mã hoàng
tử thân yêu mà.
- Vì ta muốn đánh bại hắn.
- ... - Đây là lý do dở hơi gì vậy? - Tại sao với huynh ấy
lại không thể? Nếu tôi chỉ muốn huynh ấy thì sao?
- ... Chỉ muốn hắn ư? - Ánh mắt lạnh lùng quét qua, hắn hứ một
tiếng, cô thật dám làm càn.
- Đúng vậy. Tôi chỉ muốn... - Tôi khó khăn lắm mới dám nói
thẳng với huynh một lần, huynh hãy cho tôi toại nguyện đi.
- Ta không đồng ý. Ai cũng được. Chỉ có Bạch Phong Ninh thì
ta không đồng ý. - Để cô toại nguyện ư? Đừng có mơ!
- ... - Cái gì là ai cũng được? Tôi đâu thể ai cũng lấy làm
chồng chứ? - Lẽ nào tôi không có quyền lựa chọn? - Hiếm khi có cơ hội, tôi
không muốn bỏ phí nó đâu.
- Ta sẽ chọn cho cô. Cô có gì không yên tâm chứ? - Muốn lựa
chọn? Dựa vào khả năng của cô sao? Trước mặt ta mà cô còn dám nói thế? Mau vứt
cành hạnh đỏ đó đi cho ta.
- ... Vì là huynh chọn nên tôi mới không yên tâm. - Híc!
Huynh ép tôi như vậy, tôi sẽ suy sụp cho huynh xem.
- Người cô nhắc đến không được. Cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi. -
Suy sụp cho ta xem ư? Ta thích thấy cô suy sụp lắm.
- Biến thái... - Huynh đúng là đồ biến thái mà! Oa oa oa!
Lần này thì nàng nghĩ sao đã nói vậy.
- Hứ! - Hứ một tiếng.
Lần này, hắn cũng không “miệng thật lòng không thật” nữa.