Khách Điếm Đại Long Môn

Chương 39: Q.1 - Chương 39: Sự khó chịu của Bạch mã hoàng tử




Vật tụ thành loài, người phân thành nhóm.

Giống như Long Tiểu Hoa nàng và 813 đều có hứng thú với tiểu thuyết. Nhưng còn Bạch mã hoàng tử nho nhã thì sao có thể cùng loại với những kẻ thô lỗ bỗ bã, khác nhau một trời một vực được chứ? Đã thế lại còn câu kết với Mẹ kế đen tối nữa. Long Tiểu Hoa thật sự không hiểu chút nào.

Long Hiểu Ất khi không vui thường chau mày, nheo mắt, toàn thân toát ra khí lạnh. Đứng bên cạnh hắn thì e là đến một con mèo cũng bị đông cứng, chổng bốn vó lên trời. Mọi người đều biết khi hắn nổi giận thì phải giữ khoảng cách an toàn với hắn để tránh không cẩn thận làm cho hắn giận thêm. Hơn nữa, nàng lại là người thường xuyên làm hắn nổi giận. Chính vì không thể tránh mà nàng thường xuyên bị hắn trả thù. Hắn là kẻ rất sáng tạo trong cách ngược đãi người khác.

Nhưng sau nhiều lần thử, Long Tiểu Hoa đã nắm được cơn giận của ai đó. Tóm lại là nàng có thể chế ngự núi lửa bùng phát, vào lúc quan trọng nhất có thể đổ nước lạnh hạ hỏa. Vì vậy, tuy Long Hiểu Ất nổi giận rất đáng sợ nhưng ít ra nàng có thể kiểm soát được trong lòng bàn tay của mình.

Song Bạch mã hoàng tử nổi giận thì hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng…

- Đại tẩu, rất vui được gặp đại tẩu.

Xì! Đại tẩu!

Đúng vậy. Từ lúc chia tay bên bờ sông, không biết nàng đã giẫm phải sợi dây thần kinh nổi giận nào của Bạch Phong Ninh nữa. Hắn bắt đầu cung kính gọi nàng là đại tẩu. Rất trìu mến nhưng không phải là cách xưng hô tình tứ. Hắn đã vứt chữ “tiền tẩu” đi rồi.

Nụ cười vẫn như trước, cái nhếch môi vẫn như trước, hắn không hề nói chuyện với nàng, không hề chau mày với nàng. Hắn cười với nàng như với mọi người. Nhưng nàng biết hắn đang không vui. Hơn nữa, còn rất không vui vì hắn không cầm cuốn sách sử dụng bàn tính bắt nàng học thuộc để đổi lấy đồ ăn vặt nữa. Hắn cũng không hẹn hò với nàng nữa. Đến cả các cô nương cô đơn trong khách điếm Đại Long Môn cũng tăng lên một cách kỳ lạ.

Mỗi lần có cô nương đáng thương lao vào, hắn đều tỏ ra nghĩa hiệp. Đưa cô nương đó về khách điếm Đại Long Môn sắp xếp chỗ ở. Chẳng biết hắn có quan tâm chăm sóc cả vấn đề thể xác không, nhưng nàng từng thấy có mấy lần hắn bế cô nương bị thương ở chân lên phòng, mãi sau mới y phục chỉnh tề bước xuống cầu thang, nhìn mình nở nụ cười không hề keo kiệt, chắp tay dài giọng nói:

- Đại tẩu, rất vui được gặp đại tẩu.

Đến lúc này nàng mới hiểu tại sao Bạch Phong Ninh lại kết giao với Long Hiểu Ất. Hai tên nam nhân này tính tình đều khó chịu như nhau. Tuy vậy Bạch Phong Ninh vẫn còn đỡ hơn Long Hiểu Ất, hắn đạo đức hơn một chút, khi giận, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến bất cứ người vô tội nào, chỉ nhằm vào một mình nàng mà thôi. Cường độ, mật độ, nồng độ đều rất rõ, quyết không nương tay.

- Hôm nay, sắc mặt đại tẩu rất khá!

- Đại tẩu, trước khi Long huynh rời thành có dặn Bạch mỗ chăm sóc đại tẩu. Nếu như trong nhà có việc gì cần giúp, xin đại tẩu đừng khách sáo. Cứ nói với Bạch mỗ.

- Đại tẩu, đại tẩu nhìn Bạch mỗ như vậy có vẻ không hợp lẽ đâu. Long huynh chưa từng nói với đại tẩu đừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác như vậy sao?

- Đại tẩu…

Á á á á á! Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi. Đừng gọi nàng là đại tẩu nữa. Nàng rất có thể sẽ mất hết bình tĩnh, xô đổ toàn bộ bàn ghế trong khách điếm, sau đó túm cổ hắn, ấn lên tường mà uy hiếp: “Đại tẩu cái đầu của huynh ấy. Hôm đó, ở bên sông, khi môi huynh chạm vào môi tôi, sao huynh không gọi tôi là đại tẩu? Khi huynh rủ tôi hẹn hò, sao huynh không gọi tôi là đại tẩu? Khi huynh ép tôi học cách dùng bàn tính, sao huynh không gọi tôi là đại tẩu. Đợi người đàn ông của tôi. À không… đợi mẹ kế của tôi ra khỏi thành, huynh tỏ ra trong sạch gì chứ? Làm cho quan hệ trong sạch sao? Gọi đại tẩu gì chứ? Á á á! Tôi giữ đạo làm vợ một chút không được sao? Sao huynh lại lập tức nhảy ra chế giễu tôi, khinh tôi thay lòng đổi dạ? Chẳng phải bạch mã hoàng tử trong truyện đều rất nghe lời nhân vật nữ chính, thuận theo nhân vật nữ chính sao? Chẳng phải huynh chỉ biết nói mỗi câu: ‘Được rồi. Muội nói gì cũng đều đúng’ hay sao? Huynh không đến an ủi tôi, mê hoặc tôi, dụ dỗ tôi, lôi kéo tôi, cứ để thần kinh tôi điên đảo cũng chẳng sao. Huynh lại còn đưa cô nương khác đến chọc giận tôi. Huynh là bạch mã hoàng tử gì chứ? Á á á á!”.

- 1227, cô không sao chứ? Con ngươi cô sắp rơi ra khỏi tròng rồi kìa. Mũi cô còn xì cả khói nữa. - 813 vừa lau bàn vừa lo lắng nhìn nàng.

- Không sao. Tôi rất thoải mái. Chưa bao giờ thoải mái như vậy. Ha ha ha! - Nàng ngẩng đầu lên trời cười một tràng dài.

- Đúng là sắc mặt đại tẩu rất khá. Thế này Long huynh cũng có thể yên tâm ra ngoài làm việc rồi. Phải rồi. Vị cô nương trên lầu bị trẹo chân, vừa mới nắn lại. Phiền đại tẩu chăm sóc giúp. - Hắn cười lạnh lùng.

- … - Tốt nhất là hắn đừng có chọc giận nàng. Tiễn hắn xong thì các cô nương đáng thương kia sẽ chạy về nhà mình ngay. Ở trên lầu chăm sóc chiều chuộng xong rồi, giờ xuống đây quan tâm hỏi han quan tâm gì đại tẩu chứ? Hắn quen cái thói gì vậy? Xì! Muốn chọc tức nàng sao? Hắn cũng không nghĩ xem nàng là ai? Nàng là Long Tiểu Hoa. Hãy xem nàng tung đòn phản công đây.

- 813, mai tôi muốn xin nghỉ. - Nàng cố ý cao giọng bay qua Bạch Phong Ninh truyền đến chỗ 813 đang lau bàn.

- 1227, cô xin nghỉ thì nói với tôi làm gì? Cô báo với chưởng quỹ ấy.

- … Cô không hỏi tại sao tôi xin nghỉ à? - Thật chẳng hiểu ý gì cả. 813 là đồ ngốc.

- Liên quan gì đến tôi chứ?

- Cô cứ hỏi không được sao?

- Tại vì tôi không muốn… Đừng nhìn tôi như vậy. Làm gì có ai ép người khác phải hỏi bí mật của mình chứ?

- Tôi muốn cô làm thế đấy.

- Nhưng… tôi không có thói quen đó… - Dù có, cũng phải xem đối tượng là ai đã. Nếu là Bạch công tử thì… Hì hì hì hì…

- Tôi muốn nói cho cô biết mà.

- Được được được. Cô đừng có như vậy. Thế… cô nói cho tôi biết tôi đành miễn cưỡng nghe vậy. - Con gái nghe con gái nói chuyện riêng tư thì có gì hay đâu chứ?

- Người ta… tôi… - Giọng nàng ngập ngừng.

- Cô không nói với tôi bằng giọng bình thường thì tôi không nghe đâu. Bạch công tử ở bên kia. Công tử ấy rất thân thiện, mỉm cười với tất cả mọi người. Cô đến nói cho Bạch công tử nghe đi. Chắc chắn công tử sẽ rất vui. Ui da! Sao cô lại giẫm lên chân tôi?

- Tôi chỉ muốn cho một mình cô biết thôi.

- Cô nói to như vậy thì đến kẻ điếc cũng nghe thấy ấy chứ. Haizzz! Bạch công tử cũng không muốn nghe cô nói dài dòng, đang chuẩn bị đi rồi kìa. Cô có ra tiễn khách không? Vậy tôi đi nhé! Hi hi! Bạch công tử… Ồ, cô kéo tôi làm gì? - 813 hoài nghi quay đầu lại nhìn 1227 đang kéo tay áo mình, nói. Bên kia, Bạch công tử mỉm cười bước ra khỏi cửa. - Ối, 1227, tránh ra! - Cô phẩy tay áo xua xua như đuổi ruồi.

- Trời ơi, cô để tôi nói xong ngày mai làm gì thì sẽ chết sao?

- Cô muốn nói thì mau nói đi. Cô cứ lòng vòng lòng vòng mãi.

- Tôi chỉ muốn nói cho một mình cô biết thôi. Mai tôi sẽ đến Hồng Kiều hội xem mặt, theo ý của Long Hiểu Ất, hắn muốn tìm cho tôi một tướng công tốt. - Giọng nàng cực kỳ lớn.

- … - 813 lấy tay bịt lại: - Cô muốn nói là điều này sao?

- Ừm! - Nàng bực mình gật đầu.

- Nó chẳng liên quan gì đến tôi cả. - 813 lẩm bẩm bỏ đi.

- … - Chẳng phải bị cô ấy hại sao? Nàng vừa mới nổi cơn ghen thì đã bị quét sạch, chẳng còn chút nào. Đáng ghét! Hại nàng bị tất cả mọi người chú ý. Đáng ghét! 813 thối tha! Cô đừng hòng đọc được cuốn Dạ dạ dạ xuân tiêu nhé.

Nàng thở dài kiệt sức, xoay người đi nhưng thấy Bạch Phong Ninh vẫn đứng ở cửa chưa ra. Hắn cứ đứng đó chẳng hề có động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng thở dài kín đáo. Hắn hướng ánh mắt về phía nàng kèm theo nụ cười đầy ẩn ý. Khóe miệng hơi nhếch lên với vẻ đẹp hoàn mỹ. Dường như không ai có thể hiểu được cảm xúc lúc này của hắn. Nha đầu 813 điên điên khùng khùng chạy ra tiễn khách cũng ngất ngây vì nụ cười đó mà không hề phát hiện ra ẩn ý sau nó.

Chỉ có nàng vội nuốt nước miếng, cúi gằm xuống.

Vì ánh mắt hắn đang nói với nàng… “Đại tẩu, đại tẩu thật sự rất được đấy!”.

Quay người rời khỏi khách điếm Đại Long Môn, Bạch Phong Ninh không biết có thứ gì đang đè lên lồng ngực mình. Cái gọi là lòng tự tôn của nam tử, cái gọi là không chọn được một người giữa rừng hoa, cái gọi là hạnh đỏ vượt tường khuấy đảo khiến hắn không cam lòng. Dường như hắn đã dùng chiêu thức vô vị để thử lòng nàng. Tuy hắn không coi thường nàng đến cực điểm như Long Hiểu Ất, cũng chưa từng chiếm hữu nàng làm của riêng, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra hành động này của mình thật là khó coi.

Lấy ghen tuông ra để thử lòng mỹ nhân ư? Ai dám bảo chiêu này lần nào cũng hiệu quả? Tại sao sắc mặt của cành hạnh đỏ kia lại không trắng bệch ra giống như nhân vật nữ chính, lại không cắn môi dưới, rồi thể hiện những động tác cho thấy rằng mình không nhẫn nhịn nổi nữa. Nàng giỏi thật đấy, chỉ trích, đánh giá hắn xong, lại còn lớn tiếng tuyên bố sẽ đi xem mặt.

Muốn áp đảo hắn ư? Được lắm!

Hắn nên nghĩ sớm đến việc người có thể sống bên Long Hiểu Ất, kẻ từ nhỏ đã bị giày vò sao có thể thật sự ngốc nghếch cắn trúng mồi câu của hắn chứ?

Nếu nàng có chút quyết tâm, muốn vì hắn mà thay đổi, chăm chỉ học làm sổ sách và dùng bàn tính thì ít nhất có thể chứng minh rằng nàng có chút lương tâm, có đặt hắn trong tim mình. Hắn cũng không để ý mà cùng nàng diễn giả thành thật. Nhưng bây giờ xem ra, nàng diễn nhiều hơn cả hắn và chẳng hề có ý định rút lui.

- Tự đào hố, tự nhảy xuống, tự lấp lại. Thật là ngốc!

- Thiếu chủ nói gì thế? - Một câu nói khiến Bạch Phong Ninh phải ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vô Ưu đang ngồi cầm cuốn sách lật lật trước mặt mình.

Bạch Vô Ưu giơ cuốn sách trên tay về phía chủ nhân biểu thị rằng hắn chỉ đang đánh giá cuốn tiểu thuyết ngớ ngẩn viết kiểu ngược luyến tình thâm, tới cuối cùng nhân vật nam chính lại phải quỳ xuống cầu xin nhân vật nữ chính tha thứ. Chín chương đầu thì nhiệt tình ngược đãi người ta cả thể xác lẫn tinh thần, đến chương cuối cùng thì lại hoang mang, tranh thủ chút tình cảm.

Bạch Phong Ninh chau mày, cầm cuốn sách trên tay Vô Ưu xem sách. Hắn cười lạnh lùng, đặt nó lên đùi, một tay nâng chén trà, một tay lật từng trang, đọc rồi buột miệng nói:

- Ngươi lấy kiếm về chưa?

- Dạ. Tối qua, thuộc hạ đã lấy về rồi ạ.

- E là hắn sẽ tức giận nhảy dựng lên cho mà xem.

- Thiếu chủ, nếu Long đại đương gia kia không muốn hợp tác với thiếu chủ thì thuộc hạ cho rằng Cung Diệu Hoàng đó cũng là một lựa chọn tốt cho ngôi vị hoàng đế đấy.

- Tuổi trẻ tài cao, đúng là có vài phần giống với Long Hiểu Ất năm đó. Hắn chỉ may mắn hơn một chút, bây giờ ông nội hoàng đế của hắn đã già, không đi lại được, nằm liệt giường, nếu không, kết cục của hắn sẽ còn thê thảm hơn cả Hiểu Ất năm đó. - Nói xong, hắn lại lật một trang sách.

- Thiếu chủ cũng cho rằng hắn có lợi thế thì việc gì phải phò trợ Long Hiểu Ất?

- Sổ sách quốc khố rối tung. Ngoài Hiểu Ất ra, ta nghĩ không ai có thể kiểm soát nổi.

- Cho dù là Long đại đương gia tinh thông như vậy cũng không phải là…

- Kẻ đó lớn lên cùng bàn tính. Từ nhỏ hắn đã tinh thông việc quản lý quốc khố. - Bạch Phong Ninh nhếch môi cười, hơi ngẩng đầu lên: - Huống hồ, lý do vì sao sổ sách quốc khố lại linh tinh như vậy? Thế gian này không ai rõ hơn hắn. Nếu không thì mười năm trước, Thập cửu hoàng tử sao có thể vì chuyện thiếu hụt quốc khố mà bị đuổi ra khỏi thành đày xuống làm dân thường, mãi mãi không được về triều? Điều đó đã hại Hoàng đế già vì phải cầu cứu nước láng giềng mà tổn thất mất một ái phi, đem mỹ nữ đổi lấy lương thực. Vô Ưu, ngươi cảm thấy nhân vật nam trong cuốn sách có ngốc không?

- Hả?

Sao giây trước còn nói chuyện quốc gia đại sự, giây sau lại nhảy sang cuốn tiểu thuyết vớ vẩn này vậy? Tư duy của thiếu chủ lộn xộn quá!

- Nhưng thuộc hạ cảm thấy chuyện tình cảm phải tự nguyện. Đến cả nhân vật nữ chính cũng tha thứ cho hắn.

- Đó chẳng phải là người viết vội vàng kết thúc cho viên mãn sao?

- …

- Thiếu chủ định đi đâu thế ạ? Không phải thiếu chủ nói hôm nay không ra khỏi sơn trang sao?

- Tâm trạng ta không vui. Ta đến kỹ viện cho khuây khỏa.

- … - Hình như hắn vừa đọc đoạn này trong cuốn sách đó, lại là cách thu hút sự chú ý của nữ nhân vật chính ư? Từ khi nào, kỹ viện vốn là nơi người đàn ông hồn bay phách lạc lại trở thành nơi kết cục hoàn mỹ mà các nhân vật chính hướng tới vậy? Nhưng hắn lập tức nhận ra rằng không thể khiến nhân vật nữ chú ý tới kỹ viện được. - Thiếu chủ, tối qua thiếu chủ bảo thuộc hạ tiện thể thăm dò tình hình. Hôm nay, đúng là Long tiểu thư đi xem mặt. Lần này, chắc là cô ấy đến Hồng Kiều hội thật.

- Cô ấy đi thật sao?

- Vâng.

- Nếu thế thì cô ấy giỏi đấy.

- Thiếu chủ có đến kỹ viện nữa không?

- Có chứ. Sao lại không đi. Đem theo ngân phiếu. Chúng ta đến đó giải khuây.

- Cũng được ạ. Phu nhân có hỏi về tình hình của thiếu chủ. Thuộc hạ nói dạo này thiếu chủ không đến kỹ viện. Phu nhân giật mình. Người rất lo cho sức khỏe của thiếu chủ. Lần này thì thuộc hạ có thể báo lại rồi.

- Vô Ưu, ngươi báo cả những chuyện không nên báo cho mẹ ta biết sao? Trước đây, ta phải giữ mình chỉ vì cành hồng hạnh đó. Nhưng xem ra làm vậy cũng chẳng ích gì. - Hắn không phải là người giỏi giữ thân như ngọc.

- Tiếp theo thiếu chủ định…

- Tùy cơ ứng biến. - Hắn nhìn cuốn tiểu thuyết: - Xem ra trên thế gian này, ai ai cũng như nhau. Vẫn là câu nói “Đàn ông không hư hỏng đàn bà không yêu” đúng.

- … - Dù sao thiếu chủ muốn tìm cớ là đúng rồi. Cái hố này càng lúc càng lớn. Ngã xuống sẽ rất đau mà hy vọng bò lên cũng rất ít.

- … Thiếu chủ, đi chơi kỹ viện không cần mang theo loại sách này đâu ạ. - Đó là nơi làm điều ấy rồi. Thiếu chủ mang cuốn sách này đến kỹ viện thật sao? Thiếu chủ định nghiên cứu nó với các cô nương sao? Đúng là biến thái thật rồi.

- Ta thấy tên cuốn sách này rất hay, rất phong nhã. Đem theo đi. Gặp cô nương nào thích thì ta sẽ giới thiệu. - Hắn ngáp dài, thong dong bước đi.

- …

Giả lên giường, ân ái thật mà là cái tên phong nhã sao?

Nhưng mà giả vờ vẫn là giả vờ, cuối cũng vẫn sẽ có một ngày phải diễn xong. Đừng nói chuyện tình yêu kia cuối cùng có thành hay không. Một khi đã bắt đầu thì không thể nói là không tiếp tục. Một khi đã làm thì không thể để phong độ, khí độ bị người khác coi thường. Hắn là người giữ thể diện. Cành hạnh đỏ muốn công kích hắn. Họ sẽ đọ sức với nhau. Rốt cuộc ai sẽ là người đầu hàng trước?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.