Vừa bước vào phường tiểu thuyết, Bạch Phong Ninh đã cảm nhận được rõ ràng bản thân đang bị những ánh mắt rực lửa chòng chọc nhìn vào. Hắn dùng đôi mắt xám để giữ khoảng cách và mỉm cười không hề có ý gì. Người ta nhìn thấy chút xấu hổ trong mắt hắn. Ánh mắt các cô nương khiến hắn nổi da gà, đành phải ho nhẹ một tiếng:
- Xin hỏi chủ tiệm sách này là...
- Người ta đây. - Người đàn ông phấn son lòe loẹt khẽ mở miệng trả lời.
- ... - Bạch Phong Ninh im lặng. Cảm giác ghen tuông trong lòng hắn biến mất, ngây người như khúc gỗ trước quầy. Mãi sau, hắn bỗng nở nụ cười cảm thấy mình thật mất mặt! Hắn cứ tưởng kẻ đó thật sự muốn hắn vẫy đến là đến, đuổi đi liền đi. Hắn tức giận vì nàng đi leo bức tường khác. Hừ! Bức tường này đắp nhiều phấn quá! Chắc là nàng không leo nổi đâu. Được rồi. Hắn cảm thấy thoải mái rồi. Hắn xoay người chuẩn bị bỏ đi.
- Bạch công tử, người ta đây ngưỡng mộ đại danh của công tử đã lâu. Công tử có thể cho người ta vài chữ được không? Người ta xin công tử mà. - Người đàn ông yểu điệu chắp hai tay trước ngực, bộ dạng chờ đợi, khẩn khoản khiến hắn thấy lạnh người.
Hắn ngược lại, mỉm cười, không từ chối. Nước đẩy thuyền trôi mà. Hắn nhận cây bút lông và tờ giấy, tiện thể hỏi:
- Nghe nói ông chủ và tiểu thư nhà họ Long có chút giao tình. Xin hỏi dạo này, hai người đang bàn luận chuyện gì vậy?
- Tiểu thư nhà họ Long ư? Công tử nói Long Tiểu Hoa thô thiển bất tài đó hả?
Hắn dừng bút, dùng ánh mắt sùng bái nhìn thẳng vào mắt người đàn ông lòe loẹt đó. Đã thô thiển lại còn bất tài sao? Hừm! Tính từ miêu tả này thật là chuẩn xác! Quả không hổ là chủ tiệm sách.
- Ồ! Đây là bí mật làm ăn giữa người ta và Long Tiểu Hoa thô thiển bất tài. Không thể nói cho Bạch công tử biết được, người ta cũng rất áy náy. - Nói xong, ông ta đan hai bàn tay vào nhau, vẻ ấm ức.
- Bí mật làm ăn ư? Hà hà! Ông chủ coi Bạch mỗ là người ngoài thì bút tích này không cần viết nữa. Xin cáo từ. - Hắn lập tức đổi thái độ, vứt bút, phủi tay chuẩn bị bỏ đi. Hắn định xoay lưng đi thì lập tức có người giữ lại.
- Tôi nói, tôi nói. Ôi! Yêu cầu của mỹ nam thật khó từ chối nổi. Thực ra cũng không có gì. Chỉ là cô ấy nhờ tôi tìm một người mà thôi.
- Tìm người ư? Ai vậy?
- Tiểu Như Ý.
- ...
- Nhưng tôi đã nhờ người đi hỏi thăm ở rất nhiều nơi. Họ đều nói chưa từng gặp Tiểu Như Ý đó, không biết là nam hay nữ. Có lẽ không dễ tìm ra chút nào.
Bạch Phong Ninh nghe xong chỉ để trong lòng, không nói gì. Đang suy nghĩ thì một cánh tay bỗng giơ ra bên cạnh cầm cuốn sách đưa cho chủ tiệm tính tiền. Giọng nói quen thuộc đó khiến chân mày hắn động đậy.
- Ông chủ, tính tiền.
- Đợi tôi xin chữ của Bạch công tử rồi sẽ tính.
- Ông chủ, cuốn Cha, người ta muốn này có bán chạy không? - Giọng nói đó hoàn toàn thản nhiên, tiếp tục hỏi.
- Cha, người ta muốn, sách của Tiểu Như Ý mà không bán chạy thì người ta dẹp tiệm à? - Chủ tiệm khó chịu vì bị làm phiền. Ông ta nhìn về phía Bạch Phong Ninh đang cầm bút giơ lên tờ giấy của mình nhưng chỉ thấy thần tượng của ông ta cầm bút, vén tay áo mà hoàn toàn không định hạ bút: - Đáng ghét! Bà cô chạy ở đâu ra thế?
Ông ta tỏ rõ thái độ với người đàn bà đang đứng trước quầy chờ tính tiền sách.
Người đàn bà ngực nở, eo thon, áo váy không mang dáng vẻ con nhà lành, để lộ hẳn nửa bờ vai với mái tóc uốn quăn lượn sóng xõa xuống tận eo. Bà ta cũng có đôi mắt xám, cái mũi cao, đôi môi dày đầy cá tính, nhưng hoàn toàn không phải khẩu vị của ông chủ tiệm sách. Trong mắt ông ta, người đàn bà này sao mà đáng ghét thế chứ? Ngoài vẻ xinh đẹp ra, bà ta hoàn toàn không có chút khí chất hay điểm tốt nào. Đặc biệt là sao bà ta lại nhiệt tình nở nụ cười như hoa nhìn Bạch công tử thế kia?
- Lúc Bạch Phong Ninh công tử ngây người ra nhìn tôi, sao lại không vui như vậy. Còn chu môi cho tôi xem. Khuôn mặt đáng yêu của công tử làm người ta chỉ muốn thơm một cái.
Vừa nói xong, người đàn bà đó thật sự nhào đến khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch công tử, nâng khuôn mặt đang cúi xuống để viết chữ đó lên và đặt một dấu son trên má ngay sát khóe môi, kèm theo một âm thanh cực kỳ dâm đãng.
- Chụt!
- Phì!
Hả? Sao lại có thêm một âm thanh nữa vậy. Đây là tiếng nhổ nước miếng mà chỉ đại tiểu thư nhà họ Long mới có thể phát ra. Ông chủ phấn son lòe loẹt vừa cảm nhận được thần tượng của mình bị người ta tấn công thì quay đầu lại đã thấy Long Tiểu Hoa thô thiển bất tài đang đứng ở cửa tiệm nhìn cảnh tượng đôi nam nữ trước quầy.
Long Tiểu Hoa bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu rồi nhìn lướt qua giá sách mới bên cửa. Ở đó có mấy cuốn Cha, người ta muốn. Nàng tiện tay rút một cuốn, không hề nể tình, ném thẳng về phía Bạch Phong Ninh.
Bộp!
- Họ Bạch kia thật xấu xa! Đại tẩu coi thường ngươi!
Nàng trút giận xong thì xoay người bỏ đi.
Cuốn sách dừng lại sau gáy Bạch Phong Ninh rồi rớt xuống. Kẻ bị ném liền sửng sốt không hiểu tại sao, hạ ánh mắt xuống nhìn khuôn mặt mỹ lệ đang phóng đại hết cỡ trước mặt mình, cảm thấy đôi môi còn dính lại bên mà mình đang mấp máy, ngay tức khắc hắn hiểu ra rằng, cú ném đó không phải vô cớ. Kẻ ghen tuông kia không đến đá cho hắn một cái đã là giữ thể diện cho hắn lắm rồi.
Hắn vội vàng đẩy người đàn bà trước mặt ra, xoay người định đuổi theo nhưng vừa nhún chân thì bị người đàn bà phía sau giữ tay áo lại.
- Hôm nay, con dám đuổi theo cô ta thì ta sẽ lập tức đoạn tuyệt tình mẫu tử với con. Con biết ta ghét nhất cái kiểu nữ nhân hiểu nhầm bỏ đi, nam nhân đã vội đuổi theo để nói: “Ta có thể giải thích”. Con còn dám diễn kịch trước mặt ta không?
Bị giữ tay áo lại, Bạch Phong Ninh cười khổ quay lại nhìn mẫu thân đại nhân từ trên trời rơi xuống của mình, thở dài:
- Bạch Trì thị, mẹ không ở nhà viết sách mà còn chạy ra ngoài làm phiền con trai. Mẹ rảnh rỗi thế sao?
- Này! Con là đứa con bất hiếu. Ta đã nói với con rồi. Không được gọi ta bằng cái họ đó. Ai mang họ Bạch? Nếu sớm biết cha con họ Bạch thì họ Trì ta có chết cũng không lấy ông ta đâu. Như vậy, con cũng sẽ không tồn tại trên thế gian này.
- Vâng vâng vâng, thưa Bạch Trì phu nhân. Cảm ơn mẹ đã sinh ra và nuôi dạy con. Không phải mẹ mây mưa thất thường, có con trước khi thành thân, từ nhỏ đã đem tiểu thuyết vớ vẩn ra dạy dỗ con, thì con sao có đức hạnh phong lưu như cây ngọc trước gió của ngày hôm nay. Nhưng mẹ có thể buông con ra trước để con đuổi theo cô nương đó được không? Theo như trong sách, nếu lúc này không đuổi theo thì con sẽ phải chịu khổ suốt một thời gian dài. Mẹ nỡ thấy con như vậy sao?
- Được rồi. Con đuổi theo đi. Để xem cô nương nào muốn nghe một tên nam nhân có dấu môi trên má giải thích chứ? A ha ha ha ha! - Bạch Trì thị cười rất hả hê. Bà vô cùng hài lòng với vết son đỏ trên má con trai mình. Nhi nữ thật yếu đuối. Đây chỉ là lễ nghi chào hỏi đối với người mình yêu quý. Thơm bên phải, thơm bên trái. Thằng con bất hiếu này, ở trung nguyên lâu quá, quên mất cả dòng máu trong người mình rồi. Nó còn dám từ chối tình cảm của người mẹ như bà nữa chứ.
Bạch Phong Ninh hơi nhíu mày, lấy tay áo lau vết son trên má, không hề biến sắc, cung kính nói:
- Giải thích lúc này chỉ là thừa. Lúc như thế này người đàn ông mà giải thích thì đúng là kẻ ngốc. Cứ mặc kệ, kéo người ta vào cưỡng hôn là được rồi. Đây chẳng phải là cách mẹ đã dạy con từ khi con lên mười sao?
- Con giỏi lắm! Bây giờ dám đem toàn bộ tuyệt học của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của mẹ ra làm hại con gái nhà lành rồi? Đến cả đại tẩu của mình mà cũng không tha sao? Hả? - Bạch Trì thị vỗ vai con trai mình, thở dài an ủi: - Không phải mẹ đã bảo Vô Ưu cảnh báo con rồi sao? Không được động đến hoa đã có chủ. Hương hỏa nhà họ Bạch còn trông cậy cả vào con đấy.
- Mẹ, con có thể cầu xin mẹ một điều được không? Mẹ đừng có cứ nhắc đến hương hỏa là nhìn chằm chằm con như thế. Không có vấn đề gì đâu. Mẹ đừng lo. Gặp được chân mệnh thiên nữ, con sẽ giúp mẹ kế tục hương hỏa.
- Đáng ghét! Sao con ăn nói chẳng có lễ nghĩa gì thế?
- Nói đến làm hại con gái nhà lành thì mẹ làm việc này còn thành công hơn con trai rất nhiều. - Bạch Phong Ninh hơi thấp giọng, thì thầm bên tai bà: - Tiểu Như Ý, dạo này lại đang viết cuốn tiểu thuyết đồi bại mới hại người nào thế ạ?
- Này! Trước mặt bàn dân thiên hạ, con đừng có chọc giận mẹ con. - Bà cố ý làm vẻ e thẹn đẩy ngực hắn ra nhưng lại kề sát tai hắn thì thầm: - Gần đây mẹ hơi bế tắc nên mới đến nhờ con giúp tìm cảm hứng.
- Lại bế tắc ư?
- Đúng vậy. Bộ tiểu thuyết viết về cha lần trước là do con cung cấp tư liệu về tiểu thư nhà họ Long và Hiểu Ất cho mẹ nên mẹ mới có thể viết suôn sẻ như vậy. Bộ tiểu thuyết đó rất được yêu thích. Thật không ngờ chủ đề này lại được hoan nghênh như vậy. Thế nên, con giúp mẹ thêm một lần nữa đi. Được không, con trai ngoan?
- ... Mẹ, bộ tiểu thuyết viết về người cha đó là do con cung cấp tư liệu cho mẹ sao? - Hắn cười hỏi lại, rõ ràng là đang chờ đợi một câu trả lời phủ định.
- Đúng vậy. Nhiều lần Hiểu Ất ra ngoài làm ăn, con đã kéo Hiểu Ất đến nhà chúng ta chơi. Chẳng phải con còn xúi mẹ thử người ta xem, đối với “đứa con gái” đương thì xuân sắc của mình, người ta có cách nghĩ của loài cầm thú không, có muốn này nọ với cô ấy không còn gì?... Nói đến đây, Hiểu Ất và cô nương đó không phải cũng sống ở thành Đồng Khê này sao? Con mau dẫn mẹ đến gặp họ đi. Mẹ rất muốn gặp cô con gái nhà đó. Có phải nó giống như hình dnug của Hiểu Ất, rất đáng yêu không? Họ sẽ là nhân chứng cho đỉnh cao sáng tác nghệ thuật của mẹ. Tuy người ta luôn không hợp tác với những câu hỏi của mẹ nhưng mẹ... Này, sao bỗng nhiên con lại có thái độ khó chịu như vậy? - Bà đang hào hứng nói thì thấy mặt con trai bỗng đanh lại, vén áo bước ra khỏi cửa, đành mỉm cười với chủ tiệm sách có khuôn mặt bờ phấn, rồi vội vàng đuổi theo con trai.
- Này này, con không đi đuổi theo đại tẩu đó ư? Hay là con phát hiện ra mẹ con còn quan trọng hơn?
- Không ạ. Chỉ là con càng ngày càng cảm thấy có một loại cảm giác giống như là tự bê đá đập vào chân mình thôi. - Hắn ôm vai mẹ mình nhìn mơ hồ. Mặt hắn có vết đỏ, tâm trạng không vui, tạm thời quên chuyện đuổi theo Tiểu Hoa đi.
- Cái gì đập vào cái gì cơ? Trời ơi! Khi nào thì chúng ta đến thăm Hiểu Ất và cô con gái của người ta thế? Mẹ muốn dựa vào họ để có thêm cảm hứng, cảm hứng...
- Hiểu Ất về kinh thành rồi ạ.
- Người ta về kinh thành sao? Ồ! Kết thúc cuốn Cha, người ta muốn là cảnh đoàn viên cơ mà. Sự thực quả là tàn khốc. Vậy “con gái” của người ta thì sao?
- Không phải mẹ vừa gặp cô ấy rồi à?
- Gặp... gặp... - Bạch Trì Như Ý chớp chớp mắt, nghĩ lại xem mình vừa gặp những ai. Sau một hồi nhớ lại...
- Hả??!! Con nói là nha đầu thối đã ném cuốn Cha, người ta muốn của mẹ và còn nói lời ghen tuông “Đại tẩu coi thường ngươi” là... là là là... là “con gái” của Hiểu Ất sao? Đó là nữ nhân vật chính đã làm điên đảo bao người đọc trong sách của mẹ đấy ư?
- ... - Bạch Phong Ninh mỉm cười gật đầu.
- Xì!!! Mẹ không thừa nhận, mẹ không thừa nhận, mẹ không thừa nhận. Thứ đó... loại đó... khoan đã... Vừa rồi con lo lắng muốn đuổi theo... Có phải là con và Hiểu Ất đang...
- ... - Hắn nhếch môi từ chối trả lời.
- Tranh giành cô nương đó ư? - Còn là thứ con gái chẳng ra sao như thế?
Trời ơi! Đây là đứa con trai bất tài nhà ai thế? Bà tuyệt đối không thừa nhận đứa con trai có dung mạo tuyệt đẹp nhưng lại không có tiền đồ thế này là do Bạch Trì Như Ý bà sinh ra, là do Tiểu Như Ý của thế giới tiểu thuyết sinh ra và nuôi dạy.
- Mẹ thật là đen tối?
Còn bà, thật sự rất muốn khóc! Sao cái miệng độc địa của bà lại linh nghiệm vậy cơ chứ?... Con trai bà yêu phải đứa con gái là hoa đã có chủ cũng đành thôi vậy. Nhưng chuyện tuyệt hậu có thể xem như bà chưa nói không? A Di Đà Phật. Bỏ đi, bỏ đi. Nếu không Bạch Trì thị bà sẽ khó mà ăn nói với liệt tổ liệt tông nhà họ Bạch mất.