Bôn Tiêu.
Đó là tên con ngựa đen ngu ngốc của Long Hiểu Ất.
Nghe Tiểu Bính nói, đó là cái tên mà chủ nhân hắn đã chọn ra
từ tên tám con ngựa của Chu Mục Vương được viết trong cuốn Thập Di Ký.
Ngựa Bôn Tiêu vượt nghìn dặm đường, bụi không dính chân.
Nhưng đối với Long Tiểu Hoa, một con ngựa đen mà mang cái tên
đầy cảm xúc, tốt đẹp và cảm tính như vậy quả là không cần thiết. Chính vì thế,
nàng cũng đã từng đề nghị Long Hiểu Ất đổi tên cho con súc sinh chạy quá nhanh
này. Có thể tùy chọn cái tên nào đó như: Đại Hắc hay Hắc Mao gì đó, một cái tên
thường gặp, như vậy chẳng càng thân thiết hơn sao? Gọi lên nghe cũng thuận
miệng. Chỉ cần gọi Đại Hắc thì con ngựa đen chạy đến. Như vậy chẳng phải là rất
hay sao?
Nhưng đương gia nhà họ không hiểu hết được sự sâu sắc trong
đề nghị của Long Tiểu Hoa mà liếc nàng rồi buông một câu:
- Ta không “tùy tiện” như cô. Cô ra ngoài đi.
- …
Tùy tiện ư? Nàng tùy tiện lúc nào? Tên của một con súc sinh
cũng có thể ví von với sự trong trắng của nàng sao? Liệu có phải khả năng của
hắn từ nhỏ đến lớn đã quá hạn hẹp không? Bôn Tiêu, Bôn Tiêu, nàng cũng không
tin trinh tiết của tên nam nhân cưỡi con súc sinh khốn khiếp “Chạy suốt đêm”[1] này
lại có thể so bì với trinh tiết của nàng.
[1] Tên con ngựa là Bôn Tiêu, “Bôn” nghĩa là chạy, “Tiêu”
nghĩa là đêm, nên ý nghĩa cái tên là nói con ngựa quý có thể chạy suốt đêm
không mệt mỏi.
- Bôn Tiêu, đương gia sai tiểu thư đến cho ngươi ăn đấy.
Tiểu Bính treo chiếc đèn lồng giấy lên cột chuồng ngựa, hất
hàm ý bảo Long tiểu thư mau làm việc đi. Long Tiểu Hoa nhăn mặt bê một chậu yến
mạch thất thểu bước vào chuồng ngựa.
- Thường ngày đều là tôi cho con ngựa Bôn Tiêu của đương gia
ăn. Cô biết đấy. Bôn Tiêu không thích ai lại gần nó trừ đương gia. Nếu tôi không
đi cùng cô thì chắc chắn bộ móng sắt của Bôn Tiêu sẽ đá cô ra ngoài.
Đúng vậy. Chủ ngựa hắn tình nghĩa sâu nặng còn nàng là người
ngoài, một năm mới gặp có một lần. Nàng cũng không mong đợi gì con súc sinh này
có thể ghi nhớ giọng nói và nụ cười của mình. Nàng cười lạnh lùng. Thật tệ khi
phải cho con ngựa này ăn trong ánh nến leo lét. Nàng giơ tay ra mà cũng không
nhìn thấy năm đầu ngón tay của mình. Tuy nàng có thể thấy được bóng nó nhưng
kiếp sau nó đi đầu thai làm ngựa bạch thì sẽ tốt hơn.
- Chạy suốt đêm, đồ ăn của ngươi đến rồi. Ăn đi. - Nàng đổ
yến mạch vào chuồng ngựa, hoàn thành nhiệm vụ. Đúng lúc nàng định xoay người bỏ
đi thì thấy con ngựa đó ngửi ngửi yến mạch, khinh miệt ngẩng đầu lên, phì hơi
ra từ cái mũi to của nó tỏ vẻ không hài lòng.
- Tiểu thư cho ăn như vậy, Bôn Tiêu sẽ không ăn đâu. - Tiểu
Bính khoanh tay trước ngực đứng một bên. - Nó chưa bao giờ ăn uống “tùy tiện”
cả.
Như vậy là con ngựa của đương gia còn sống tốt hơn cả nàng.
Đúng là phân biệt đối xử.
- Tại sao? - Nàng không thể tin được, chỉ vì nàng đổ yến mạch
vào chuồng ngựa mà Tiểu Bính lại nói nàng như vậy. Xì! Đúng là chủ nào tớ nấy.
Có điều nụ cười của hắn vẫn chưa luyện được như chủ nhân của hắn. Tức giận tột
bậc, hoàn cảnh thật tàn khốc nhưng nếu nàng không thể tu thân dưỡng tính, nín
nhịn, thì sớm muộn gì cũng bị tức chết.
- Lẽ nào nó… còn muốn đi dạo xong thì mới chịu ăn? - Nàng
liếc Tiểu Bính với vẻ khinh thường rồi nhìn về phía con ngựa rất biết hưởng thụ
kia. - Thế này đi. Chuồng bên cạnh có một con lừa cái. Ta sẽ dắt nó sang bên
đấy cho chúng ở với nhau một đêm. Thu xếp cho chúng như vậy là được rồi chứ gì?
- Nàng cũng được coi là nhân từ đấy chứ? Ở khách điếm nàng cũng không chu đáo
như vậy đâu.
- Cô nói cái gì? - Tiểu Bính nhảy lên kinh ngạc trước chủ ý
của nàng. - Cô điên thật rồi. Bôn Tiêu là dòng ngựa thuần chủng, nghìn vàng khó
mua. Cô dám tùy tiện cho nó phối giống với lừa sao? Tôi cảnh cáo cô. Đây là con
ngựa yêu quý nhất của đương gia. Cô mà làm bừa, cẩn thận kẻo đương gia cho lừa
làm chuyện đó với cô đấy.
- Trời tối đen như mực, ngươi bảo ta đi đâu để tìm con ngựa
cái thuần chủng, nghìn vàng khó mua cho nó chứ? Nếu nó có thể chấp nhận, vậy
thì ta…
- Cô cô cô đúng là hạng nữ nhân vô liêm sỉ. Sao cô có thể tùy
tiện nhắc đến chuyện giường chiếu như vậy?
- Nữ nhân có liêm sỉ thì cuối cùng cũng vẫn bị nam nhân đưa
lên giường đấy thôi. - Xin lỗi nhé. Nàng chính là hạng nữ nhân tùy tiện như vậy
đấy. Hứ!
- Làm sao cô có thể xứng với đương gia được chứ?!
- Bây giờ tìm đối tượng kết hợp cho Bôn Tiêu hay là cho đương
gia của ngươi đây?
- Hừ! Tôi không thèm tranh cãi với cô nữa. Cô mau cho ngựa ăn
đi. Đây là nhiệm vụ đương gia giao cho cô đấy.
- Cho ăn thì cho ăn. - Nàng đổ yến mạch vào chậu và nghĩ nên
dùng cách gì để nịnh con súc sinh còn tai quái hơn cả chủ này. Nó không để ý
chuyện nàng đã làm với chủ của nó hôm nay chứ? Ồ, nói cho cùng thì đó vốn là
chỗ của nó mà. Nàng đã xâm phạm chỗ của nó mà còn muốn tùy ý cho nó ăn sao?
Dường như là không thể. Ồ, trước đây, có vài lần nàng trông thấy Long Hiểu Ất
cho nó ăn. Hắn vừa cho nó ăn, vừa vuốt cổ nó, vỗ đầu nó. Vậy thì nàng cũng dứt
khoát phát huy tình yêu thương đó…
Nàng đang định giơ tay ra thì giọng Tiểu Bính lại vang lên
bên cạnh:
- Đừng chạm vào!
- Lại sao nữa?
- Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bôn Tiêu không thích ai
ngoài đương gia lại gần nó. Đến cả tôi cũng không dám chạm vào nó. Hơn nữa… Hừ,
vừa rồi đương gia đã dặn tôi không được để cô chạm vào nó.
- Tại sao? - Bảo nàng cho ngựa ăn mà lại không cho chạm vào
nó sao?
- Bôn Tiêu là chú ngựa ngày chạy cả nghìn dặm, cực kỳ chăm
chỉ. Đừng để thói quen lười biếng của ai đó nhiễm sang nó. - Tiểu Bính nhếch
mép: - Đây là nguyên văn lời dặn của đương gia. Cô không biết là đương gia rất
coi thường cô sao? … Này, cô quay người định đi đâu thế?
- … Dắt con lừa cái sang đây cho con ngựa ngày chạy nghìn dặm
của hắn. Ta muốn xem sau khi nó nhiễm thói quen của con lừa thì nó có thể chạy
được nữa không? Khốn khiếp!
Nói xong, nàng bất chấp tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Bính
và tư thế bảo vệ con ngựa anh dũng của hắn, cũng không cần biết số phận của
mình sẽ ra sao, tự mở cửa chuồng bên cạnh tìm con lừa cái đang đói khát đó.
Tuấn mã kết hợp với lừa cái thì sẽ sinh ra con gì? Bây giờ nàng thật sự rất
hứng thú với thí nghiệm này.
- Tiểu thư, không hay rồi. - Tiểu Đinh chạy vào chuồng ngựa
đúng lúc nàng đang định dắt con lừa ra: - Giả quản gia sai em đi gọi tiểu thư
về đại sảnh ngay. Nhanh lên, nhanh lên. Họ đến rồi.
- Ai đến? Ái chà! Mặc kệ ai đến, phải giải quyết chuyện với
con súc sinh đó trước đã.
- Tiểu thư nên lo cho hạnh phúc của chính mình đi đã. Tiểu
thư, vị tiểu thư học rộng hiểu biết, tao nhã dịu dàng, hiền thục nết na, cầm kỳ
thi họa mà Tiểu Bính nói đến rồi!
- Ồ… - Nàng đáp một tiếng lấy lệ, giữ con lừa đứng lại, lúc
này mới phản ứng kịp ý câu nói của Tiểu Đinh: - Gì cơ?
- Ha ha! Hóa ra Lâm viên ngoại đã đưa nhị tiểu thư nhà ông ấy
đến ra mắt đương gia. - Tiểu Bính lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đại
sảnh: - Nếu đã như vậy thì tiểu thư mau đến đại sảnh đón khách để xem người ta
thế nào, cô thua cũng tâm phục khẩu phục.
- Tiểu thư sẽ không thua đâu. Phải rồi. Tiểu thư! - Tiểu Đinh
kéo tiểu thư của mình ra khỏi chuồng ngựa, lắc mạnh vai nàng: - Phải rồi. Em
nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Lâm đó rất giỏi đàn. Cô ta đang định đàn cho đương
gia nghe đấy. Tiểu thư, tiểu thư luyện khúc Lệ phượng hoàng đến
đâu rồi?
- Đánh… đánh… đánh đàn ư?
- Đúng vậy. Đương gia thích nhất là những cô nương có khí
chất, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tiểu thư không biết sao? Hồi đó, không phải
Giả quản gia vì muốn cô luyện đàn mà đã mua đàn cho cô à, rốt cuộc cô luyện thế
nào rồi? Kể cả là bật pưng pưng thì dù sao cũng có thể chơi trọn vẹn một khúc
nhạc chứ?
Nàng dùng bàn tay vẫn còn dính đầy yến mạch ôm lấy đầu với bộ
dạng đau khổ, cười xòa:
- Ta chỉ giỏi gẩy linh tinh thôi, nếu để ta lôi đàn ra thì lại
có người mất mặt đấy.
- Tiểu thư, em xin tiểu thư đó. Trong lúc quan trọng này,
tiểu thư có thể tỏ ra nữ tính một chút được không? - Tiểu thư cứ như vậy thì sẽ
khó lấy được thiện cảm của đương gia lắm.
- … - Nàng rất muốn không keo kiệt thể hiện một chút nữ tính
đã giấu kín đó nhưng vì chôn giấu quá lâu nên cũng rất dễ quên mất. Lần trước
nàng thể hiện vẻ nữ tính quý giá của mình là lúc nào ấy nhỉ? Ồ! Đây là một câu
hỏi, một câu hỏi lớn.
- Tiểu thư, không phải là Tiểu Đinh kích động cô. Nếu hôm
nay, người khác muốn chiếm lấy đương gia thì cũng mặc nhưng đó lại là nhị tiểu
thư nhà họ Lâm, lẽ nào cô cam lòng sao?
- Ồ! Nhị tiểu thư nhà họ Lâm? - Nàng sực tỉnh từ câu đố thiên
cổ kia, nhìn Tiểu Đinh chớp chớp mắt: - Nhị tiểu thư nhà họ Lâm… là ả có đầu
chân còn ít thịt hơn cả thịt trong nhân bánh chưng đó ư? Cô ta trước mặt nữ
nhân, cằm còn vênh hơn cả ngực, còn trước mặt đàn ông thì lại yếu đuối như con
mèo. Mỗi lần cười chào ta, trên mặt cô ta đều viết mấy chữ “Nếu tôi là cô thì tôi
sẽ chết quách đi cho xong”.
Tiểu Đinh gật đầu nặng trịch. Cuối cùng, tiểu thư nhà mình đã
phản ứng lại được với sự thực tàn khốc rồi.
Long Tiểu Hoa luôn tự hào về họ của mình nhưng lại đau đầu về
cái tên xấu xí của mình.
Tương phản với Long Tiểu Hoa, nhị tiểu thư nhà họ Lâm có tên
là Nội Hàm - Lâm Nội Hàm.
Tên là Nội Hàm nhưng lại thêm cái họ chẳng ra sao lập tức hạ
thấp ý nghĩa cái tên xuống bằng không[2]. Có thể vì cái tên này bị
châm chọc nên từ nhỏ nhị tiểu thư nhà họ Lâm đã phấn đấu trở thành tấm gương
thiên kim tiểu thư mẫu mực: không trang điểm quyết không ra ngoài, không mặc y
phục mới quyết không gặp người lạ, cầm kỳ thi họa nằm trong lòng bàn tay, lời
nói đầy ca từ, cười không để lộ răng, bước chân nhẹ nhàng, gót không dính bùn,
tay không bụi bẩn, rút ra cuốn sách nào thì nhất định vô cùng uyên thâm, ánh mắt
nhìn Long Tiểu Hoa đúng là…
[2] Nội hàm tức là ý nghĩa. Nhưng trong cái tên Lâm Nội Hàm,
chữ “Lâm” tiếng Trung đọc là “Lín” lại gần giống như cách đọc chữ Linh là
“Líng”, mà chữ “Linh” thì có nghĩa là số 0, không có gì. Vì vậy nghe gọi “Lâm
Nội Hàm” giống như là “Không nội hàm” vậy.
Làm thiên kim tiểu thư là số phận của cô. Nếu tôi là cô, tôi
thà chết quách đi cho rồi!
Vừa mới bị Long đại đương gia giáng xuống làm người vợ bị
hưu, lần nào gặp, Long Tiểu Hoa cũng đều nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nội Hàm nhìn
mình rất bí ẩn. Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao cô nương này lại yêu quý bản
thân nàng đến vậy. Thậm chí mỗi lần nhìn thấy nàng, cô ta đều như muốn thay
nàng chết đi cho xong.
Đợi đến khi nàng hiểu được ánh mắt bí ẩn của Lâm Nội Hàm thì
cũng đã là chuyện của vài năm sau rồi. Hóa ra, ánh mắt tưởng chừng nhu hòa và
đầy thương cảm đó không phải là muốn thay nàng đi tìm cái chết mà là thương hại
nàng đã mất đi dáng vẻ thiên kim. Nếu đã cảm thấy nàng mất mặt như vậy thì tại
sao mỗi lần các thiên kim tiểu thư tụ họp lại nhất định kéo nàng đi cùng chứ?
- Tiểu thư, trong những cuốn tiểu thuyết mà chúng ta xem, có
phải thường xuất hiện những nhân vật nữ chẳng ra sao đứng bên làm nền cho nhân
vật nữ chính không? - Tiểu Đinh, người cùng nàng đọc nát cả sách đã nhắc nhở
nàng như vậy.
Nàng cốc một cái vào trán mình rồi vụt đứng dậy.
- Khốn thật, cô ta dám lôi ta ra làm nền sao?!
Sau mấy năm làm nền, cuối cùng nàng cũng nhận ra một sự thực
tàn khốc. Tại sao bạch mã hoàng tử của nàng lại xuất hiện muộn như vậy? Hóa ra
nguyên nhân chính vì nàng đứng bên một cô gái có vòng hào quang sáng chói hơn
mình gấp hàng triệu lần. Ngoài việc không thể làm việc nặng, thơ, từ, ca, phú
cô ta đều tinh thông, ngoài việc không biết huýt sáo miệng, tiêu, đàn, sáo, nhị
cô ta đều giỏi cả. Còn Long Tiểu Hoa thì chỉ có thể đánh bại cô ta ở hai điểm
đó, chỉ có người mắt không tròng mới để nàng lọt vào mắt được. Chẳng trách
người cầu thân Lâm Nội Hàm lại nhiều đến nỗi san bằng cả bậc cửa, còn bậc cửa
nhà nàng lại suốt ngày bị hàng xóm giẫm nát.
- Có điều có một thứ, cô ta không thể mạnh bằng ta. Hơn nữa,
cả thành này cũng không có ai lợi hại bằng ta. - Nàng vỗ ngực, tự nói những lời
mù quáng với bạch mã hoàng tử tương lai của mình.
- Tiểu thư còn có vũ khí bí mật gì mà Tiểu Đinh chưa biết ư?
- Đó chính là số phận bi thảm! - Nàng chỉ ngón tay vào mình,
tự hào nói: - Nhân vật nữ trong sách làm gì có ai số phận không bi thảm. Kể cả
là con gái hoàng đế, thì cũng phải chịu ức hiếp chết đi sống lại, rồi sau đó
mới có được hạnh phúc. Em yên tâm. Trên đầu ta còn có bà mẹ kế quái gở như thế,
chỉ cần có vũ khí bí mật này, chắc chắn bạch mã hoàng tử có thể phát hiện ra ta
mới là nữ nhân vật chính. Sớm muộn gì cũng có ngày ta thoát khỏi bể khổ này.
- …
- Ai có thể thê thảm hơn ta chứ? Ha ha ha ha!!!
Điều này vốn không phải là thứ gì đáng vui mừng mà…
- Nhưng tiểu thư… nếu để cái cô “Không Nội Hàm” đó cướp Mẹ kế
đi mất, không có người ức hiếp tiểu thư nữa thì bạch mã hoàng tử của cô còn có
thể tìm được cô không?
- … Ờ?
- Như vậy, chẳng phải tiểu thư nên đến đại sảnh cướp đương
gia lại sao? - Để tăng cao ý chí chiến đấu của tiểu thư, thì cách khích tướng
cũng phải dùng thử.
- Ờ… Sao em không nói sớm chứ? Chết tiệt! Vì bạch mã hoàng tử
của ta, ta không thể để “Không Nội Hàm” cướp mất vầng hào quang mà ta có được.
Mẹ ơi! Năm nay đến cả người đàn ông có tính cách “mẹ kế” mà
cũng có người muốn cướp đi ư? Thế giới này có thể tàn khốc đến mức nào nữa đây?