Trên thế giới có một loại hoạt động dành riêng cho hai người
vô cùng có sức mê hoặc. Bình thường khi thực hiện hoạt động này, một người chủ
yếu vận động, một người thoải mái nằm đó hưởng thụ. Người vận động thì sao? Huy
động sức lực, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như mưa. Nếu như kẻ hưởng thụ không
quan tâm, không ngừng thúc giục, còn bắt mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa thì
cuối cùng sẽ khiến người kia cạn kiệt sức lực. Hoạt động đầy khoái cảm mà người
ta mê đắm đó chính là…
- Vớ vẩn! Đương nhiên là quạt cho hắn rồi! - Long Tiểu Hoa
ngoác miệng tiết lộ câu trả lời, vừa thuần khiết lại vừa bí ẩn, vỗ vỗ vào cái
đầu đen tối của 813.
- Hả? Quạt ư? - 813 há hốc miệng, nhìn đương gia đang tựa vào
ghế mềm ở trong phòng, vắt chân chữ ngũ, an nhàn thảnh thơi. Nhìn bộ dạng của
đương gia kìa. Sao có thể trách cô không nghĩ linh tinh được chứ? - … Ờ… 1227…
tôi nói với cô một chuyện. Cô đánh tôi cũng được nhưng đừng không cho tôi mượn
sách nhé.
- Hả? Cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi sao? Tôi biết mà. Có
phải cô đã báo với Mẹ kế về ám hiệu của tôi không? - Nàng nghĩ ngay tới ám
hiệu. Sao có thể bị Long Hiểu Ất phát hiện ra chứ? “Xuân sắc khắp vườn
khôn cách giữ. Một cành hạnh đỏ vượt mé rào.” Nàng không muốn bị phạt
đứng bên tường nữa đâu.
- Tôi tôi tôi không có, không có, không có… nhưng… chuyện này
còn phiền phức hơn. - 813 khóc dở mếu dở nhìn Long Tiểu Hoa.
- Haizz! Chỉ cần cô không bán đứng tôi, trái tim cô ở đâu,
tôi cũng không để ý mà. - Nàng là một cô nương có tinh thần dân chủ. Giống như
nàng đây, thân ở quạt cho Mẹ kế nhưng lòng lại bay đến bờ sông lén lút tư tình
với Bạch mã hoàng tử. Lén lút tư tình ư? Từ này khó nghe chết đi được!
- Vậy ư? Phù! Vậy thì tốt rồi. - 813 thở phào: - Nhưng thực
ra tôi cũng có thể coi là nói đúng sự thật mà thôi. Vốn dĩ cô nương cũng đã bị
đương gia ép ra giường, mất sức, thở hổn hển rồi… Nhưng Bạch công tử nghe xong
thì thái độ…
- … Cô nói gì?
- Tôi nói thái độ của Bạch công tử… Ái! Sao cô lại gõ đầu
tôi?
- Cô kể những thứ linh tinh mà cô tưởng tượng ra cho chàng
sao?
- Thì cũng không thể trách tôi được. Ai bảo thường ngày 1227
cô như thế thì cũng khó trách tôi nghĩ linh tinh mà.
- Híc! Sao tôi lại ngốc nghếch cho cô đọc mấy thứ sách đó cơ
chứ? Hạnh phúc của tôi, hạnh phúc của tôi! Hu hu! - Long Tiểu Hoa còn chưa kịp
rơi nước mắt thì đã vội sải bước về phía cửa lớn: - Không được. Tôi phải đi
giải thích cho Bạch mã hoàng tử, lấy lại sự trong sạch của mình. Tôi chưa hề làm
chuyện gì có lỗi với chàng.
Vừa ra khỏi cửa thì nàng đã thấy ba con chó lớn ngồi bên cạnh
Long Tiểu Bính thè cái lưỡi dài ra nhìn mình:
- Gì… gì thế này?
Long Tiểu Bính không nói gì, chỉ giữ chặt ba con chó hung hãn
có thể xé nàng ra thành từng mảnh trong nháy mắt. Ngay sau đó vang lên giọng
nói của Long đại đương gia.
- Không phải cô đã quên tối qua cô hứa gì với ta rồi chứ? Hả?
- Tôi đã nói gì? - Nàng chớp mắt, hoàn toàn mơ màng nhìn vào
trong nhưng lại nghe thấy tiếng Long Tiểu Bính ngoài cửa.
- Đương gia, rùa và cóc nhái đều để trong bếp. Có cần lấy ra
không ạ?
- Cứ để đó đã. Nếu cô ta có động tĩnh gì thì tối nay sẽ nấu
canh tẩm bổ cho cô ta. - Long Hiểu Ất thản nhiên nói, rõ ràng hắn vẫn chưa từ
bỏ kế hoạch “yêu thương” đến chảy máu cam.
- … - Có cần phải gợi lại nỗi đau của nàng như thế không?
Được, được rồi… Nàng… nàng nhớ ra rồi… Nàng đã hoàn toàn nhớ ra những câu nói
vô trách nhiệm gì gì đó của mình: “Tôi không muốn đi, không muốn, không
muốn, không muốn đi. Ai đi người đó là con rùa, là cóc nhái. Ai đi người đó sẽ
bị chó đuổi cắn. Ai đi người đó sẽ rơi xuống sông, bị hà bá ăn thịt.”
Híc… Nàng… Nàng chỉ là buột miệng nói ra thôi mà. Chắc chắn
mọi người trong thành đều biết Long Tiểu Hoa nàng không nói thật mà. Việc gì
phải nghiêm trọng như vậy? Mẹ ơi, ông trời không có mắt rồi.
Oành!
Một tiếng sấm màu hạ dường như nghe thấu lời nàng. Nàng giật
mình sợ hãi ngã lăn ra đất. Hu hu! Nàng chỉ buột miệng nói ra thôi mà. Ông trời
ơi, có cần phải nổi sấm nhanh như thế không? Thế giới này có còn lẽ trời không
vậy? Đến cả ông trời cũng đứng về phía bà mẹ kế độc ác ức hiếp nha đầu đáng
thương như nàng, muốn đổ mưa vào lúc này sao?
Rào rào!!!
Dường như câu nói của nàng đã được ứng nghiệm nhanh chóng.
Trời bắt đầu mưa như trút nước. Nàng muốn khóc mà không ra nước mắt nhìn lần
đầu tiên ông trời thực hiện lời nguyện của nàng nhanh như thế.
- Mưa rồi ư?
Không biết Long Hiểu Ất đã đứng ngay sau lưng nàng từ lúc
nào. Họa phúc khó lường. Hắn nhìn trời mưa sầm sập, người đi đường chạy nháo
nhác, gà chó đều tìm chỗ trú. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, hắn nhếch mép
cười. Lẽ nào đây là cách ông trời tỏ ra hài lòng? Cũng đến lúc dạy cho kẻ trước
mặt hắn một bài học rồi. Phải biết cúi đầu, dù là hạnh đỏ cũng phải cúi đầu
trước hắn.
- Tiểu Bính, đến nhà kho lấy hai chiếc áo tơi ra đây. Về phủ.
- Hắn chỉnh lại chiếc áo của mình, thấp giọng ngăn ba con chó gầm gừ với Long
Tiểu Hoa và ra lệnh cho Long Tiểu Bính.
- Bây giờ ư? - Long Tiểu Bính liếc nhìn bên ngoài trời mưa
như trút nước: - Nhưng bên ngoài còn đang mưa ạ.
Long Hiểu Ất chẳng hề để ý. Hắn nhìn trời mưa nói với Long
Tiểu Hoa:
- Thời tiết thật đẹp! Cô không ngại đi bộ về nhà cùng ta chứ?
Hả?
Sao nàng không ngại chứ? Đương nhiên là ngại rồi. Cùng người
chồng trước đi bộ trong mưa cho bà con khắp thành xem. Sự trong sạch của nàng
đã bị 813 hủy hoại rồi. Cứ tiếp tục thì chẳng phải có nhảy xuống sông Hoàng Hà
cũng không rửa sạch được sao?
- Không được giả vờ khóc. Ta sẽ không ăn thịt cô đâu. - Hắn
hơi cau mày bắt nàng thu lại thái độ của mình, mắt lim dim, môi nhếch lên mỉm
cười. Hắn dùng tay áo lau nước mưa trên mặt cho nàng khiến nàng thở cũng không
dám thở: - Nhìn kìa, từ trưa đến giờ cô đứng ngồi không yên. Cô thật sự muốn đi
thế sao?
- … - Đừng hòng dùng tình cảm miễn cưỡng đó để ép nàng nói ra
nhé.
- Nếu đã như vậy thì ta cùng cô đánh cược nhé.
- Hả? Đánh cược ư? - Nàng chỉ vào mũi mình. Tại sao nàng lại
ngửi thấy mùi gian tà thế nhỉ?
- Đánh cược. - Hắn vân vê tay áo mình. - Ta cược là hắn không
còn ở bờ sông nữa. Cô dám cược không?
Dựa vào tính cách của Bạch Phong Ninh, với chuyện này, chắc
chắn là hắn đã đi rồi. Không có chuyện ở lại đó đâu. Hứ!
- Thua thì làm sao?
- Hừ! Còn chưa đánh cược mà đã nhận thua sao?
- Tôi chỉ muốn biết trước con đường tiếp theo thôi.
- Nếu cô thắng thì ta sẽ để cô đi. - Hắn mỉm cười tự tin. -
Nhưng nếu cô thua.
Ực! - Nàng nuốt nước bọt đợi lời phán quyết cuối cùng:
- Thua… thì làm sao?
- Thì phải để ta thấy.
- Thấy gì cơ? - Trên người nàng có thứ gì thần bí mà hắn muốn
khám phá sao?
- Vẻ nữ tính của cô.
- Hả? - Nàng không hề biết là vẻ nữ tính của nàng lại đáng
giá như vậy. Hắn muốn lấy nó ra để đánh cược với nàng sao?
- Cô phải luôn luôn cư xử đúng với một thục nữ trước mặt ta.
- Hắn hứ lạnh lùng, không quên mối hận cũ: - Còn nữa, từ nay về sau, cô phải
nói vĩnh biệt với bạch mã hoàng tử của mình.
- … - Điều… điều kiện này quá hà khắc.
- Không được nói rằng sẽ gặp hắn. Không được nhắc đến hắn
trước mặt ta, cũng không được để ta nghe thấy cô nhắc đến hắn với người khác.
Cả đời này, cô đừng nghĩ chuyện đến với ai. Cô thấy thế nào?
- …
- Không dám đánh cược hả? Vậy thì thôi. - Hắn thật sự hài
lòng với sự uy hiếp của mình. Cuối cùng, hắn không còn hi vọng nào với phong
thái nữ nhi của nàng, giơ tay ra nhận chiếc áo tơi Tiểu Bính đưa cho. - Về nhà
cùng ta thôi.
- Tôi đánh cược!
Dường như đã phải dùng toàn bộ sức lực, hai từ “đánh cược”
thốt ra từ miệng Long Tiểu Hoa lập tức ngăn được bước chân hắn. Hắn hơi sững
người, mắt lim dim, nghiêng đầu nhìn kẻ đã dũng cảm vì bạch mã hoàng tử của
mình mà một lần nữa đấu chọi với hắn.
- Cô nói gì? - Dường như hắn không ngờ rằng nàng sẽ có quyết
định như vậy, lại chấp nhận thương lượng với những điều kiện mà hắn đưa ra chủ
yếu để châm chọc nàng, giọng hắn như bị nén xuống cực điểm.
- Tôi nói muốn đánh cược. - Để có thể có ngày mai tươi sáng,
Bạch mã hoàng tử không thể bị gió mây cuốn trôi đi được. Tuy võ công của chàng
hơi kém một chút nhưng sau khi ăn quỵt, bỏ chạy, vẫn biết quay về thanh toán.
Vì chàng mà nàng đánh cược cả tương lai tươi đẹp của mình. Nếu như thua thì
nàng sẽ phải ở bên Mẹ kế và phải chịu ngược đãi cả đời, đến cả nghĩ cách thoát
khỏi cũng không thể.
- … - Hắn ngừng lại một lát, rồi bỗng nhiên nhếch mép cười
lạnh lùng, khẽ gật đầu: - Được… Coi như cô giỏi. Tiểu Bính, dắt ngựa cho Long
đại tiểu thư. - Quả là to gan! Cô dám cá cược với ta. Ta đành phải cho cô được
như ý thôi.
- Tôi cần ngựa để làm gì? - Nàng nhìn khuôn mặt hắn đột nhiên
trầm mặc. Tiếng sấm bỗng nổi lên trên bầu trời. Ông trời ơi, chơi nhạc phụ họa
cho khí thế của hắn sao. Khí thế của hắn đã khủng khiếp lắm rồi, sắp khiến nàng
ngạt thở rồi. Bây giờ nàng đang dùng chút dũng khí cuối cùng của mình để thở,
vì hạnh phúc mà phải liều mạng đấy.
- Chính là ta đang “thương yêu” cô đấy. - Mặt hắn tối sầm, nụ
cười nham hiểm, thấy Tiểu Bính dắt ngựa từ chuồng ngựa của khách điếm đi ra: -
Trời mưa to thế này, chạy bộ thì khổ quá, chi bằng là cưỡi ngựa.
- Cưỡi ngựa… - Nàng nhìn theo ánh mắt hắn ra ngoài, chỉ thấy
Long Tiểu Bính dắt con ngựa trắng như tuyết quen thuộc không chịu ra ngoài trời
mưa đi về phía nàng. Đó… đó đó đó… chẳng phải là con ngựa ngốc nghếch của Bạch
mã hoàng tử sao? Hắn hắn hắn hắn có ý gì vậy? Hắn không thấy mắt con ngựa này
ngây ra vì sợ hãi sao? Ngoài cỏ khô ra, nó có biết gì khác đâu.
- Đi đi. - Hắn giơ tay một cách phong độ, ra hiệu cho nàng
không cần phải để ý đến cảm nhận của con ngựa, cứ cưỡi ngựa mà đi.
- Tôi có thể dùng nó để đi…
- Ta muốn cô cưỡi nó.
- … - Nàng biết hắn không tốt bụng như thế mà. Sao tên gian
thương này có thể đánh cược một cách công bằng với nàng được chứ? Sao hắn có
thể đánh cược mà không nắm chắc cơ hội thắng? Hắn sớm đã có mưu tính, chuẩn bị
con ngựa ngốc nghếch đó, con ngựa không chịu đi, để làm mất thời gian của nàng.
Bây giờ đã qua hơn một canh giờ. Đợi nàng đến bên bờ sông thì chẳng thấy ai nữa
rồi. Huống hồ, Bạch mã hoàng tử nghe câu nói chết tiệt của 813 chưa biết chừng
lại cho rằng nàng thay lòng đổi dạ nên chạy về nhà mà khóc rồi cũng nên.
- Cô còn ngây người ra đó làm gì? Đi đi. - Hắn rộng lượng
thúc giục Long Tiểu Hoa.
Bà mẹ kế khốn kiếp! Hôm nay, nàng sẽ đấu với hắn!
Bạch mã hoàng tử, để sau này chúng ta có thể quang minh chính
đại, xin hãy đứng bên bờ sông đợi thiếp.