CHƯƠNG 78: ĐẠI ẨN VU THỊ 1
Ngày tiếp theo, chim chóc nhảy nhót ngoài cửa sổ, ríu rít gọi đàn, hắc bạch hai người lúc bình minh đã dần chuyển tỉnh. Cơ hồ cùng lúc, họ cùng động đậy, thấy Mạc Ly ngủ ở giữa, nét mặt lập tức nhu hòa.
Khuôn mặt Mạc Ly chôn trong gối mềm, ***g ngực chậm rãi phập phồng, thân thể hơi cuộn vào, dường như ngủ rất ngon.
Hàn Tử Tự không nhịn được vươn tay mân mê lọn tóc dài của Mạc Ly, Văn Sát cũng học theo dáng vẻ Mạc Ly trước đây, nằm sấp sát bên Mạc Ly rồi hôn nhẹ.
Có lẽ bị quấy nhiễu như thế, hoặc là do mặt trời đã tỏa nắng rực rỡ quá rồi, Mạc Ly bị hai người kia im lặng nhìn rất lâu, sau đó y mới động thân, từ từ tỉnh lại.
Thấy Mạc Ly mở mắt, Hàn Tử Tự cười:“Ly Nhi, ngủ ngon không?”
Mạc Ly chớp chớp mắt ngây ra, ngơ ngác không đáp.
Văn Sát thấy Mạc Ly lộ vẻ vừa tỉnh ngủ thì đầu óc chuyển ngu ngơ, nhất thời chỉ thấy y càng lúc càng đáng yêu, liền vươn tay ôm lấy Mạc Ly rồi dụi vào ngực y: “Còn buồn ngủ? Nên dậy ăn sáng thôi.”
Mạc Ly mặc cho Văn Sát dụi dụi cọ cọ tại ***g ngực mình, cũng chẳng chút chống cự.
Thấy Văn Sát làm bậy hồi lâu, Mạc Ly vốn sẽ phải kiến nghị vài câu lúc này lại chẳng nói gì, Hàn Tử Tự ở bên thấy có phần kỳ quái, nhưng trong chốc lát cũng không rõ là bất thường chỗ nào.
Cho nên Hàn Tử Tự chỉ xoa xoa đầu Mạc Ly nói: “Ly Nhi, đi rửa mặt trước đi.”
Thấy Mạc Ly gật đầu, Hàn Tử Tự mới dằn nghi ngờ xuống, gọi chúng thị tỳ vào hầu hạ Mạc Ly rửa mặt chải đầu.
Nhìn Mạc Ly súc miệng rửa mặt xong, ngoan ngoãn để bọn họ chuyên tâm chuẩn bị tố hoa đạm thanh cẩm bào, đeo đai bạch ngọc, trên tóc đen cài bích thúy trâm.
Vẫn trang phục thường ngày, Mạc Ly chỉ lẳng lặng mặc ailàm gì thì làm. Mạc Ly vẫn như mọi ngày, nhưng hôm nay trong mắt hắc bạch, thế nào cũng thấy thiếu linh khí.
Hai người tưởng rằng Mạc Ly vì bị bọn họ đánh thức mà tinh thần không phấn chấn, cũng không để tâm, cùng lắm thì dùng xong bữa sáng xong sẽ để y ngủ bù.
Bữa ăn bắt đầu, hai người đưa Mạc Ly vào chỗ.
Ăn được mấy miếng, Văn Sát thoáng nhìn Mạc Ly bên cạnh, tựa hồ chưa hề đụng đũa, cảm thấy kỳ lạ, liền nói: “Mạc Mạc, làm sao vậy? Ăn đi!”
Mạc Ly nghe vậy, lần này cũng không hề phản ứng gì. Chỉ thấy y quay đầu qua, dùng ánh mắt như ao tù nước đọng nhìn Văn Sát, nhẹ gật đầu, cầm thìa xúc cháo ăn.
Hàn Tử Tự thấy y cuối cùng cũng chuyển động, lại gắp một miếng thức ăn đặt vào bát Mạc Ly, nói: “Ly Nhi, đây là món người thích, ăn nhiều một chút.”
Mạc Ly nghe Hàn Tử Tự nói vậy, tức khắc gắp lấy món ăn kia, cái miệng nhỏ nhai ăn từng chút.
Mạc Ly dịu ngoan nhu thuận rồi trầm mặc như thế này, khiến cả Hàn Tử Tự và Văn Sát không hẹn mà gặp thấy kỳ cục — Loại cảm giác giống như ăn được phân nửa rồi phát hiện trong thức ăn có sâu, dở dở ương ương mà cũng thật gay go.
Từ trước đến nay Hàn Tử Tự luôn thận trọng, vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn, càng thấy sự tình không đơn giản như họ đã tưởng.
Nhớ lại từng nhấc tay động chân của Mạc Ly mấy ngày trước, tựa hồ có chút quá bình tĩnh — Phản ứng không giống với một người vừa mới trải qua một cú sốc tinh thần to lớn.Cho dù Mạc Ly trong ấn tượng của hắn giống như cành lá hương hồ dẻo dai kiên cường, nhưng không thể đạm nhiên độ lượng như vậy.
Hơn nữa, từ lúc Mạc Ly như nguyện gặp được Tam Nương cũng như tế bái trước mộ phần Lâm Tín, tuy trong mắt có bi thiết, những phần nhiều lại là vẻ thư thái. Đặc biệt là đêm qua, khi y chủ động nói lời tha thứ cho bọn họ, giờ khi hồi tưởng lại, làm người ta vô cớ thấy áp lực — Thật giống với một người lâm chung để lại di ngôn.
Đúng vậy, đến tận ngày hôm qua, Mạc Ly trước giờ chưa từng nói sẽ không ly khai bọn họ. Dù trước kia có nói, nhưng cũng là hai người họ dùng đủ thủ đoạn cưỡng bức y, làm gì có lần nào Mạc Ly thật tình nói muốn ở lại chứ?Nhưng lần này khác hẳn.
Hắn với Văn Sát đều không có con tin trong tay, cũng không dự định dùng vũ lực ép buộc, vậy mà Mạc Ly lại chủ động hứa hẹn nói sẽ không bao giờ ly khai.
Bất thường, nhất định có ai đó làm mắt xích ở đây.
Sắc mặt Hàn Tử Tự nhất thời trầm xuống, ăn không ngon nữa, buông đũa. Văn Sát lúc này cũng đã chú ý tới cái gì, cũng dừng ăn.
Hai đôi mắt đổ về Mạc Ly.
“Mạc Mạc, ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào, ngươi nói cho chúng ta biết, chúng ta tìm đại phu đến xem…”
“Ly Nhi, ngươi có nói không?”
Hắc bạch hai người vậy quanh Mạc Ly, dự cảm mập mờ càng dậy lên.
Nhưng Mạc Ly giống như một con rối, vẻ mặt dại ra tiếp tục xúc cháo trong bát, đôi đũa trên tay không ngừng gắp món ăn Hàn Tử Tự vừa nói, càng không ngừng nhồi đầy miệng mình.
Tuy rằng vẫn thở vẫn cử động, nhưng đôi con ngươi trong veo linh động ngày xưa, đâu rồi một tia sức sống?
Văn Sát thấy dáng vẻ Mạc Ly như vậy, nhất thời nóng ruột, giọng nói cũng to lên: “Đừng ăn nữa, Mạc Mạc, ngươi nói chuyện đi!”
Vừa nghe Văn Sát nói vậy, Mạc Ly quả nhiên ngừng động tác, quay sang, ngơ ngác nhìn Văn Sát.
Ngón tay Văn Sát xoa nhẹ lên gương mặt Mạc Ly, hơi run rẩy, “Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì…Tối hôm qua không phải rất ổn sao? Rõ ràng là tốt…”
Hàn Tử Tự nói với Mạc Ly:
“Ly Nhi, có phải ngươi vẫn giận chúng ta?Không sao, ngươi nói đi, đánh cũng được chửi cũng được. Nếu không thích ở đây, hay là không muốn ai, ngươi muốn đi đâu chúng ta đưa ngươi đi.Ngươi nói một chút đi, Ly Nhi, trò chuyện với chúng ta, nói gì cũng được…”
Giọng nói Hàn Tử Tự cực lực duy trì ôn hòa, nhưng vô pháp không khống chế được sự run rẩy.Bọn họ rõ ràng mới thấy được chút ánh ánh hy vọng, vô cớ mới qua mấy canh giờ ngắn ngủi, chớp mắt không đểý, ánh sáng đó bất tri bất giác lại tan biến sao?
Mãi hồi lâu, hai người cũng không nhận được lời đáp nào từ Mạc Ly.
Hàn Tử Tự nắm chặt hai đấm, đứng dậy, nhìn cảnh thu tiêu điều ngoài song cửa, “Tối hôm qua, nhất định đã xảy ra chuyện gì…”
Có thể nhận thấy, Văn Sát không hề muốn chấp nhận sự thực này, giận dữ gào lên với Hàn Tử Tự: “Không phải, Mạc Mạc rõ ràng có thể hiểu chúng ta nói gì, hắn rất thông minh, hắn không sao cả, hắn bình thường!”
Sắc mặt Hàn Tử Tự cũng tái nhợt, nghiêm mặt: “Văn Sát, ngươi đừng lừa mình nữa.Ai cũng biết, Mạc Ly thực sự sẽ không thế này.”
Văn Sát nổi giận, định gạt cả bàn ăn, nhưng lại lo sẽ làm Mạc Ly sợ, đành phải nhịn.
Hàn Tử Tự không quan tâm Văn Sát thế nào, hắn nhìn Mạc Ly, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, liền ra ngoài gọi một thị tỳ vào.
“Ngươi, đến nói với Mạc Ly, bảo hắn tặng người cây trâm cài đầu.”
Thị tỳ kia nơm nớp lo sợ đứng đó, lắc đầu đáp, “Nô tỳ không dám.”
Văn Sát điên tiết: “Bảo ngươi làm ngươi không nghe sao!”
Thị tỳ bị Văn Sát rống lên như thế, linh hồn thiếu nữa bay đi phần nửa, nhưng cũng đành nén lệ, run rẩy nói với Mạc Ly: “Mạc, Mạc công tử, công tử có thể cho nô tỳ, ưm, trâm ngọc bích trên đầu không?”
Mạc Ly bất động, không phản ứng gì.
“Nói lớn lên, có nghe không?!”
Tiểu thị tỳ nước mắt lã chã, vừa khóc vừa lặp lại.
Hàn Tử Tự ngây người đứng yên, một dạng như bị ngũ lôi đánh trúng.
Tiểu thị tỳ vô duyên vô cớ kia bị kéo vào như vậy, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, bất lực òa khóc, khiến người ta càng tâm phiền ý loạn.
Mãi một lúc, Hàn Tử Tự mới ngồi xổm xuống, khẽ nói với Mạc Ly: “Ly Nhi, trâm cài trên đầu ngươi đẹp quá, cho ta được không?”
Mạc Ly vừa nghe, lập tức đưa tay tháo chiếc trâm cái tóc, đặt vào tay Hàn Tử Tự.
“Tốt… Tốt quá…” Văn Sát bi thương nói: “Quả nhiên, Mạc Ly chỉ nghe mệnh lệnh từ chúng ta, những gì người khác nói, hắn một mực phớt lờ…”
Đã rõ ràng vấn đề của Mạc Ly, thần tình Hàn Tử Tự có chút ngơ ngẩn, “Thế nhưng, hắn dù có thể nghe lời chúng ta, cũng chỉ là phản ứng của thân thể, còn tâm hồncăn bản…Không thể hiểu nổi!”
“Tối qua hai người chúng ta đều không rời Ly Nhi, không cớ gì lại xảy ra chuyện, không cớ gì…”Văn Sát nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, giống như tỉnh ra, nhảy dựng lên.
Hắn đột nhiên bóp lấy cằm Mạc Ly, dùng ngón tay luồn vào miệng, mở rộng miệng Mạc Ly:
“Mạc Mạc, có phải ngươi ăn cái gì không? Nôn ra cho ta, nôn ra!!!Sao ngươi có thể như thế?! Sao có thể chứ?!”
Mạc Ly bị ngón tay Văn Sát chặn gốc lưỡi, chọc sâu vào yết hầu, thân thể đương nhiên phản ứng lại. Y ngã ngồi xuống đất, mấy thứ vừa nuốt vào bụng bị ói ra hết, Mạc Ly ôm cổ không ngừng nôn ọe.
Hàn Tử Tự thấy vậy, vội vàng kéo Văn Sát ra: “Văn Sát, quá muộn rồi!Nếu như Mạc Ly thực sự ăn gì đó, dược hiệu đã sớm phát tác! Ngươi làm vậy, ngoài khiến hắn bị thương thì còn ích gì hơn?”
Đôi mắt Văn Sát đầy tơ máu, đẩy Hàn Tử Tự, giận dữ hét: “Mạc Mạc gạt ta, hắn rõ ràng nói tha thứ cho ta!Vì sao?! vì sao còn làm vậy?!Là kẻ nào cho hắn độc dược? Rốt cuộc là ai?! Ta muốn giết nó, ta nhất định giết nó!”
“Ngươi bình tĩnh cho ta!”Hàn Tử Tự giáng một quyền vào mặt Văn Sát, “Việc quan trọng bây giờ là phải tra ra nguyên nhân vì sao Mạc Ly như thế này, sau đó sẽ nghĩ biện pháp giải độc! Ngươi ở đây nổi điên thì có tác dụng gì?!”
Bị đau, Văn Sát trái lại bình tĩnh không ít, “Được, ngươi giỏi, vậy ngươi nói đi, vì sao Mạc Mạc lại trở thành thế này?”
Hàn Tử Tự đau lòng: “Ta… Dù ta không biết nguyên nhân trực tiếp, nhưng sâu xa, phỏng chừng là do chúng ta bức…”
Văn Sát cả giận: “Ta không có ép hắn! Không có!”
Hàn Tử Tự hỏi ngược: “Nếu hắn cho là có thì sao?”
Hai người liền nhớ lại những chuyện xấu xa đã từng làm với Mạc Ly, đều im lặng.
Văn Sát hít sâu mấy hơi, xoay người lại ôm lấy Mạc Ly vẫn ngã trên đất.
Mạc Ly ngoan ngoan tựa vào ngực Văn Sát, không vui không buồn, không thất tình lục dục. Con ngươi ngơ ngác, tầm nhìn lúc nào cũng rơi vào một khoảng không cố định nào đó, ngay cả một tia bi thương đạm mạc cũng không tìm thấy.
Ôm y, tựa như ôm một cái xác lạnh lẽo…Trái tim Văn Sát nhất thời nhói đau, “Tóm lại, ta sẽ không buông hắn.”
Hàn Tử Tự cười cô độc, “Ta cũng vậy.”