CHƯƠNG 60: THIÊN DIỆN 2
Đợi tất cả những xúc cảm mạnh mẽ quay về bình yên, Hàn Tử Tự chuyển cơ thể ướt mồ hôi, muốn để Mạc Ly xuống. Vốn tưởng t đã sớm suy yếu vô lực, đột nhiên lúc này mở to hai mắt, tay giơ lên giáng một cái tát lên mặt hắn.
Hàn Tử Tự có thể tránh né, nhưng hắn không tránh, giương mặt tiếp nhận cái tát này, khuôn mặt lệch sang một bên. Quay đầu lại, vẻ mặt Hàn Tử Tự bình tĩnh mang theo xuân sắc như cũ nhưng phủ kínlửa giận: “Tay đau không? Còn muốn đánh thêm? Lại đây, tùy ngươi đánh.”
Mạc Ly sinh khí đến vai cũng phát run, đột nhiên nghĩ đến toàn bộ ngụy trang trước đây của mình, hóa ra trước mặt Hàn Tử Tự chỉ là trò khôi hài, thoáng chốc thấy như một vở hài kịch dối trên gạt dưới, không khỏi lại bi ai.
Nhưng trò xỏ lá của y trước mặt người này vô dụng, tục ngữ nói giơ tay không tát đứa đang cười, Mạc Ly kìm lòng cuốn lấy tấm chăn, cuộn tròn thân mình.Đương lúc làm vậy, bạch trọc mà Hàn Tử Tự bắn trong cơ thể y tràn ra, hạ thân dính nhớp, Mạc Ly nhịn không được rên một tiếng.
Hàn Tử Tự để Mạc Ly lặng người ngây ngốc hồi lâu, thấy y tựa hồ không phản ứng quá khích như vừa rồi, liền ôm lấy cả người y lên.
Nước nóng trong mộc dũng sớm đã được thay từ bao giờ, Hàn Tử Tự đem Mạc Ly ngồi ngâm trong đó.Mạc Ly đẩy Hàn Tử Tự, “Ta tự làm, ngươi đi ra đi.”
Hàn Tử Tự coi như không nghe thấy, kéo tấm chăn mỏng Mạc Ly che mình ra, lấy một chiếc khăn bên cạnh dịu dàng lau cho y. Mạc Ly biết không thể chống lại hắn, không biết phải làm gì khác ngoài quay lưng, không muốn nhìn cái vẻ mặt khiến người ta phát bực kia.
Tay Hàn Tử Tự lại chìm vào nước, đầu ngón tay nới lỏng hậu huyệt của Mạc Ly.
“Ngươi!”Mạc Ly giãy giụa. Cánh tay Hàn Tử Tự vòng qua nách Mạc Ly, kéo y áp sát trước ngực, áp chế phản kháng của y.
Mạc Ly rõ ràng cảm nhận được, chất lỏng lấp đầy ở sâu trong cơ thể đang chậm chạp chảy ra. Cảm giác bị sỉ nhục vô tận như thiêu đốt lý trí Mạc Ly, mười ngón tay vô thức găm vào cẳng tay Hàn Tử Tự, để lại trên đó những vết thương.
Hàn Tử Tự như không hay biết, mặc cho Mạc Ly càn quấy.
Rửa ráy một lúc lâu, hai người đều thở hồng hộc, nhưng nguyên nhân khác nhau.
Mang Mạc Ly tay chân mềm oặt từ dục dũng lên, Hàn Tử Tự đặt y lên giường mềm. Người Mạc Ly vì ngâm lâu trong nước nóng mà hồng lên, hơn nữa còn bởi ánh nhìn bừng bừng của Hàn Tử Tự, tự nhiên vậy mà co quắp lại.
Trong mắt Hàn Tử Tự, Mạc Ly tựa như con tôm con, thực khả ái. Lấy chăn chùm lên cho y, Hàn Tử Tự ôm lấy Mạc Ly, để đầu y tựa lên vai mình. Cầm chiếc lược chế từ noãn ngọc trên tay, nhẹ nhàng chải mái tóc dài đến thắt lưng cho y.
Hàn Tử Tự nói: “Ly Nhi, tóc ngươi thật tốt, mượt mà suôn mềm, lại khác với tơ lụa, có điều hơi ngắn.”
Mạc Ly không đểý đến hắn, thầm nghĩ: ta vốn không phải người cổ đại, đàn ông hiện đại không để tóc dài, đến đây rồi mới bắt đầu nuôi tóc như đàn ông ở đây, tóc đến đây mới bắt đầu nuôi, làm sao so sánh được với những người từ bé đã nuôi tóc.
Hàn Tử Tự thấy Mạc Ly mãi vẫn không trả lời, hỏi: “Ly Nhi, muốn ngủ?”
Kỳ thật giờ vẫn còn sớm, tuy Mạc Ly bị Hàn Tử Tự lăn đi lăn lại trên giường, nhưng thần trí vẫn rất thanh tỉnh, một chút cũng không có ý nghĩ đó. Có điều y không muốn nói chuyện với hắn, dứt khoát nhắm chặt mắt.
Hàn Tử Tự vuốt ve mái tóc dài của Mạc Ly, nói: “Ly Nhi, hô hấp của người đã ngủ không giống như ngươi. Thế nào? Cố tình phớt lờ ta?”
Buông chiếc lược ngọc xuống, Hàn Tử Tự cười xấu xa: “Cũng được, không muốn ngủ, cũng không muốn nói, vậy thì làm chút chuyện khác…”
Dứt lời, bàn tay thô từ bụng đi xuống mông Mạc Ly.
Thoáng chốc Mạc Ly như bị thiêu trên bàn đạn, “Ngươi muốn ta nói cái gì?!”Giọng nói tràn đầy oán khí.
Hàn Tử Tự bất đắc dĩ trả lời: “Ta cũng không phải không cho ngươi ngủ, chỉ là tóc chưa khô, ngày mai thức dậy nhức đầu thì sao?”
Tay Hàn Tử Tự dừng lại trên bờ vai trần của Mạc Ly, nói: “Nói gì cũng được.” Hàn Tử Tự suy nghĩ một chút, “Tỷ như nói về, quê nhà của ngươi?”
Hàn Tử Tự đánh bừa mà trúng, chạm đúng vào tâm bệnh của Mạc Ly.Khi khôngy lại nhớ về thế giới mà mình đã rời xa rất lâu.Thế giới đầy mâu thuẫn tương giao xen kẽ với êm ái ấy — tuy rằng ô nhiễm nghiêm trọng, tuy rằng ngước mắt không quen ai, tuy rằng công lợi thế tục, nhưng tốt hơn rất nhiều so với tình cảnh hiện tại.Chí ít, y còn có thể yên ổn mà sống, không phải sao?
Bỗng nhiên nhớ tới, tiết Thanh minh sớm đã qua, mộ phần cha mẹ có lẽ không người chăm nom, không biết sẽ thê lương thế nào. Tuy cái lúc y hạ táng cha mẹ đã nộp phí trông nom cho quản lý nghĩa trang mười năm, nhưng nghĩ đến mười năm sau hợp đồng không còn hiệu lực, sẽ không ai tiếp tục nộp phí, di cốt cha mẹ sẽ bị xem là không người nhận mà xử lý theo điều khoản, nghĩ nhiều năm sau nữa, bạch cốt sẽ phải nằm nơi đồng hoang, có thể sẽ bị hỏa thiêu… Mạc Ly thình lình run rẩy, nước mắt trào ra mãnh liệt.
Hàn Tử Tự thấy y không được bình thường, cũng không biết mình đã làm gì khiến Mạc Ly như vậy, nhất thời luống cuống. Bàn tay lớn dịu dàng mơn trởn lưng Mạc Ly, đau lòng nhìn dáng người đang co giật rất mạnh kia.
“Ly Nhi, rốt cuộc là sao vậy?”
Tâm tình Mạc Ly suy sụp, trong khoảnh khắc không cần biết người trước mặt là ai, chỉ thất thần ôm chặt lấy, như lênh đênh trên biển bắt được khối gỗ, thì thào:
“Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà… Nhưng ta không thể trở về, không trở về được…Cha mẹ ta làm sao bây giờ, bọn họ làm sao bây giờ…?”Lệ bi thương rơi xuống cánh tay Hàn Tử Tự, ẩn chứa trong đó biết bao đau xót uất ức.
Hàn Tử Tự nhíu mày: “Ly Nhi, ngươi làm sao vậy, cha mẹ ngươi không phải đã sớm qua đời?”Nghĩ lại, Hàn Tử Tự lại nói: “Nếu ngươi nhớ họ, ta có thể đưa ngươi đến phần mộ họ, ngươi không cần…”
Mạc Ly lã chã: “Không thấy bọn họ đâu, ta căn bản không thể quay về…”
Hàn Tử Tự lại nói: “Tức là rất xa, không thể đến được chỗ đó.”
Tay Mạc Ly run rẩy: “Ngươi không hiểu, ngươi căn bản không biết.”
Hàn Tử Tự nắm lấy cổ tay Mạc Ly: “Vậy ngươi nói đi, nói cho đến khi ta hiểu mới thôi.”
Mạc Ly cười lạnh: “Hàn Tử Tự, dù võ công của ngươi có lợi hại đến đâu, cũng không phải cái gì cũng làm được. Ngươi có biết ở thế giới của ta, chỉ cần ngồi trên một loại phương tiện, là có thể đi từBiện Kinh đến Lĩnh Nam, hơn nữa chỉ trong vòng nửa canh giờ không? Ngươi có biết có bao nhiêu vũ khí lợi hại, một quả bom rơi xuống là có thể san bằng một thành phố? Ngươi tin hay không thì tùy, căn bản đó là một thế giới ngươi không thể tưởng tượng đến.”
Hàn Tử Tự lấy làm ngạc nhiên nói: “Từ nhỏ ta đã theo sư phụ du lịch đại giang nam bắc, thật đúng chưa từng nghe đến nơi nào như vậy…”
Mạc Ly kiềm lòng lại, buồn bã nói: “Ta không thể nói với ngươi, thực sự là phí công lắm.”
Hàn Tử Tự nắm lấy tay Mạc Ly, hôn vào lòng bàn tay y, “Ly Nhi, ta thật cao hứng, ngươi nguyện ý bày tỏ nỗi lòng với ta là tốt rồi.”
Mạc Ly bị sự nhu tình của Hàn Tử Tự tấn công, cứng đờ lại, không biết nên đáp lại thế nào.
Hàn Tử Tự lau nước mắt trên khuôn mặt Mạc Ly, rồi hạ một dấu hồng môi lên cổ y, cười: “Ly Nhi, ta biết ngươi nhất định sẽ nghĩ luẩn quẩn chuyện đêm nay.Kỳ thật, vui vẻ hay bực bội đều do ngươi quyết định.”
Ngón cái và ngón trón khẽ vân vê nhũ thủ của Mạc Ly, y ngọ ngoạy không ra, mà thân thể còn thành thực phản ứng thật mất thể diện.
“Thật ra thân thể ngươi rất thích, cũng sớm quen với chuyện này rồi, ngươi đơn giản để ta chăm sóc ngươi thìngươi sẽ không đâm đầu vào ngõ cụt nữa.”
Mạc Ly biết là vô lực với ngôn ngữ vô sỉ đổi trắng thay đen này của Hàn Tử Tự. Tuy sớm hiểu mình trước kia chỉ diễn trò hoãn bình, phòng chừng có thể kéo dài thời gian mà thôi, bị Hàn Tử Tự nuốt vào bụng chỉ là điều sớm muộn, nhưng y không ngờ, lại nhanh như vậy bị chén sạch. Thế mà Mạc Ly một chút cũng không hề sợ hãi. Nam nhân cười vô hại như mưa thuận gió hòa này, lòng dạ và tâm kế rốt cuộc đã đến trình độ nào? Vô luận mình có giảo hoạt xảo trá ra sao, trước sau cũng không thể tránh khỏi đôi mắt hắn.
Khiến kẻ khác kinh ngạc nhất, chính là sau khi vỡ lở, Mạc Ly không bị lăng nhục như khi Văn Sát nổi giận. Hàn Tử Tự cũng không lột trần biểu hiện ôn hòa giả dối của y, chẳng những mục đích đạt được, còn khiến Mạc Ly như thẹn với lương tâm không thẳng lưng lên được.
Nghĩ hết thẩy mình lại bị kẻ khác nắm trong tay, Mạc Ly lần nữa thở dài thương xót, bất kể cả đời ở đâu, cá lớn nuốt cá bé chung quy vĩnh viễn không đổi.
Hàn Tử Tự sờ sờ mái tóc Mạc Ly, phần lớn đã khô. Dịu dàng hỏi: “Ly Nhi, muốn ngủ chưa? Nếu như chưa muốn, ta lại‘hầu hạ’ ngươi thêm vài lần nữa cũng không vấn đề…”
Còn chưa nói xong, đôi mắt Mạc Ly đã nhanh chóng nhắm lại.
Hàn Tử Tự cười phá lên.
Mạc Ly thầm ảo não muốn lao đến cạp vào mũi hắn!
“Được rồi được rồi, không trêu ngươi nữa.”Tiếng cười dừng lại, Hàn Tử Tự ôm lấy Mạc Ly vào lòng.Cánh tay hắn siết rất chặt, thân thể y dính sát lấy hắn, căn bản không thể tránh né.
Tư thế có chút kỳ quặc, Mạc Ly giật giật, thoáng điều chỉnh một chút.Hàn Tử Tự hôn lên gương mặt y, không có chút tình sắc gì, “Có ngươi ở đây thật tốt, Ly Nhi…”
Trái tim Mạc Ly nhất thời ngừng đập. Cũng không biết người này lúc nào nói thật, lúc nào nói dối…
Mà thôi, xin miễn, thật thật giả giả cái gì, với y bây giờ mà nói, có ý nghĩa gì sao?Vì thế, ý thức Mạc Ly dần dần mơ hồ.