CHƯƠNG 62: THIÊN DIỆN 4
Sau sự kiện Ô Long kia, không biết có nên nói rằng là trùng hợp, vận khí quá tệ hay là các nhân sĩ cố tình làm vậy, mọi phân đã ở các nơi của Thiên Đạo môn đều bị người của Nhất Ngôn đường quấy rầy, gây tổn thất. Đặc biệt là các lộ tiêu cục dưới cờ của Thiên Đạo môn là bị tổn thất nhiều nhất.
[31: tiêu cục: nơi chuyên nhận đi chuyển đồ, tương tự bưu điện.]
Vậy mục đích của Nhất Ngôn đường hiển nhiên không phải là cướp tiêu, mà là hủy đi tài vật làm người bị thương rồi chuồn, rõ ràng là đang gây cản trở cho Thiên Đạo môn.Tuy rằng doanh sinh ở tiêu cục không phải là mạch máu của Thiên Đạo môn, nhưng tiêu hao nhiều nhân lực như vậy, huynh đệ dựa vào đó để sinh nhai cũng rất nhiều.
Tiêu cục bất ổn, sau đó là nhân tâm dao động.
Phân đà các nơi tấu trình kể khổ nườm nượp kéo đến, tin đồn bên cạnh Hàn Tử Tự lập tức nổi lên bốn phía. Thế này cũng không có gì là kỳ quái.
Nói tiêu cục tiếp phiêuvốn là một chuyện cơ mật nội bộ, nếu như xuất hiện vấn đề trên đường áp phiêu, đó sẽ là chuyện khác. Nhưng hiện tại các tiêu cục ở khắp mọi nơi đều bị tập kích không ngoại lệ, như vậy giải thích rằng trách nhiệm làm lộ tin tức không phải tại từng phân đà.
Mà người duy nhất ở Thiên Đạo môn có thể biết rõđường áp phiêu của từng tiêu cục khắp mọi nơi, chỉ có một mình môn chủ Hàn Tử Tự.
Bất quá võ lâm đều biết Hàn Tử Tự và Văn Sát đang trong tình trạng thủy hỏa bất dung, thế nên tự nhiên sẽ cho rằng, bên cạnh Hàn Tử Tự có nội gián của Văn Sát. Mà những áp phiêu lộ, chính là bị trộm từ tay Hàn Tử Tự, chuyển cho Nhất Ngôn đường.
Vậy nội gián kia là ai?
Mọi người dù chưa nói ra miệng, nhưng cứ trông những ánh mắt luôn cố ý vô tình nhìn về phía phòng ngủ của Hàn Tử Tự. Nơi ấy, ngoại trừ Hàn Tử Tự, còn có Mạc Ly.
Nói Mạc Ly hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với nhưng tín thư cơ mật của Thiên Đạo môn thì cũng không hẳn hoàn toàn như vậy. Dù sao cũng đã rất nhiều ngày, Hàn Tử Tự có thói quen mang văn kiện khẩn về phòng ngủ phê duyệt, Mạc Ly có trốn cũng không thoát hiểm nghi. Cứ như vậy, Hàn Tử Tự cũng chỉ có thể lấy công việc để tạm duy trì trầm mặc, lấy việc công làm trọng.
Lúc đầu, sự tồn tại của Mạc Ly khiến Hàn Tử Tự phải cực lực che giấu. Nhưng cái ngày xảy ra trận chiến tại Thanh Phong nhai, huynh đệ tổn hại cũng đáng kể, những người nhà của những huynh đệ bị tử thương đó, mỗi lần nhìn thấy Mạc Ly đều trợn mắt lên đây oán khí.
Thoạt tiên, vì sợ quyền uy của Hàn Tử Tự tại Thiên Đạo môn, người muốn khai đao tiết hận với Mạc Ly chỉ có thể miễn cưỡng mà đem ác khẩu với Nhất Ngôn đường nuốt xuống. Vừa hay lần này xuất hiện một sự kiện như thế, hơn nữa còn trùng hợp đúng lúc Mạc Ly xuất hiện ở Thiên Đạo môn không lâu, đầu óc lại bị kích động lần nữa.
Cho dù không có căn cứ chứng minh chuyện Mạc Ly phản bội Thiên Đạo môn hay không, nhưng cái mà mọi người gọi là “tam nhân thành hổ, chúng khẩu lịch kim”, nhiều người cùng nói, người xác thật đương nhiên càng nhiều.
[32: tam nhân thành hổ, chúng khẩu lịch kim: ba người thì thành hổ, nhiều cái mồm ném vào kim loại, ý chỉ việc đánh hội đồng.]
Hàn Tử Tự đối mặt với lời đồn vẫn bất vi sở động như cũ, thậm chí chuyện ta ta cứ làm, đem những con dấu có tín hàm tuyệt mật ấn giám của Thiên Đạo môn về phòng ngủ, tựa hồ không biết hai chữ “tị hiểm”viết thế nào.
Mọi người đối với từng hành vi của vị môn chủ luôn sâu xa khó lường này không giải thích được, tuy thế mà chẳng có ai có can đảm nhảy ra làm trò đâm chọc công khai.Nhưng ngay cả như vậy, vì Mạc Ly không có phản ứng gì, cơn tức giận Hàn Tử Tự nhiều ngày nhẫn nhịn cũng đến lúc bạo phát.
Đáng lẽ, trải qua sự tình lần trước, Mạc Ly đang ở cao trào lại gọi tên Văn Sát, trái bom trong lòng Hàn Tử Tự chôn xuống không sâu, cho dù nét mặt hắn lúc nào cũng duy trì một vẻ bình yên.Nhưng khi đếm số ngày, Mạc Ly đối với chuyện Hàn Tử Tự tận lực lãnh đạm và xa cách cũng chẳng mảy may để tâm, vẫn hờ hững chuyện mình mình làm như trước, cũng không có ý niệm vãn hồi.
Kỳ thật Hàn Tử Tự và Văn Sát, tuy tính tính hai người khác biệt, nhưng trên vài phương diện lại giống hệt như nhau.
Bọn họ thân ở địa vị cao, tính khí ngạo mạn, đều yêu cầu Mạc Ly yêu thương sủng ái mình họ.
Nếu Văn Sát mất hứng, đương nhiên có biện pháp làm người ta phải đối xử tốt với hắn. Giống như trước kia tại Thanh Vũ các, Văn Sát để Mạc Ly thoát sạch y phục lại đá đổ chậu than, kỳ thật chỉ muốn Mạc Ly chủ động ôm ấp mà thôi.
Tác phong hành sự của Hàn Tử Tự và Văn Sát bất đồng, Hàn Tử Tự thích cách thức thay đổi một cách vô tri kiểu này. Sự cương quyết của hắn, thường mang theo kiểu ôn nhu giả tưởng, giống như rơi vào tơ nhện, rõ ràng mềm mại, mà lại khiến người ta không thể giãy thoát. Nhưng mà, chuyện lần này lại vượt quá tầm tay hắn.
Sự tức giận của hắn, Mạc Ly rõ ràng biết, nhưng nếu hắn không bức y thì vĩnh viễn không chiếm được sự chủ động kia.Dần dà, sự nhẫn nại của Hàn Tử Tự cũng đã bị mài trơn nhẵn.
Đẩy cửa buồng ngủ, Hàn Tử Tự thấy Mạc Ly đang dựa vào ghế, lật xem vài trang sách về dược lý. Cổ văn thâm thúy, khiến y phải nhăn mày lại.BiếtHàn Tử Tự đẩy cửa bước vào, y ngay cả ngẩng đầu cũng không, vẫn tiếp tục an tĩnh mà lật trang sách mang theo hương mực nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, cuốn sách bị giật lấy, Mạc Ly giật mình, lúc này mới ngẩng lên.Quyển sách bị Hàn Tử Tự quăng đi. Sách rơi xuống đất, trang giấy bị gió lật loạt soạt.
Mạc Ly ngồi thẳng người, không nói gì, chỉ dùng đôi con ngươi trong sáng nhìn Hàn Tử Tự.
Hàn Tử Tự thần sắc phức tạp nhìn Mạc Ly hồi lâu mới hỏi: “Những chuyện đó, có phải do ngươi làm không?”
Mạc Ly dù suốt ngày ngồi trong phòng, nhưng lỗ tai không điếc. Bọn hạ nhân thì thào cái gì y đều nghe thấy, huống chi chuyện nội gián trong Thiên Đạo môn từ lâu đã tanh bành, nêu không phải y thân ẩn cư nơi biệt uyển, lại có Hàn Tử Tự che chở, phỏng chừng sớm bị những môn đồ căm phẫn kia kéo đi thiên đao vạn quả răn đe nhỉ?
Hai ngươi đều diện vô biểu tình, cứng ngắc một hồi, Mạc Ly hạ mắt, chằm chằm nhìn mũi giầy nhọn của mình.Họa tiết câu hoa tinh tế mờ mờ trên đôi cẩm hài có quy luật mà nhẹ nhàng chạm vào nhau, không hề phát ra tiếng động.
Mãi một lúc, Mạc Ly mới ngẩng mặt, cười đến mức xán lạn, cười đến mức vân đạm phong khinh, “Như vậy, ngươi cho là thế? Ngươi cảm thấy là ta làm sao?”
Một câu phản vấn, khiến củ khoai phỏng tay bị vứt lại cho Hàn Tử Tự.
Hàn Tử Tự trầm giọng: “Ngươi cũng biết, gần đây Vô Thượng cố tình thay đổi áp phiêu lộ của phân đà, người của Nhất Ngôn đường quả nhiên dính mai phục của chúng ta, tiêu không bị cướp, nhưng tổn hại thì nặng nề.”
Mạc Ly tức cười: “Chuyện này, liên quan đến ta?”
Hàn Tử Tự lấy một tín hàm trong phòng ngủ ra, “Đây là phong mật báo lệch lạc, già trẻ Thiên Đạo môn, ngoại trừ ta, cũng chỉ có ngươi là thấy được.”
Mạc Ly vừa nghe, nụ cười trên mặt càng thêm hoan hỉ.
Hàn Tử Tự nhìn dáng điệu của Mạc Ly, sắc mặt càng âm trầm. Mãi đến khi thấy bản thân cười đã đủ, Mạc Ly vỗ vỗ vùng ngực đang phát đau, mở miệng: “Hàn Tử Tự, thật ra ngươi là người hiểu rõ nhất so với bất kỳ ai, chuyện này ta không thể làm được.Với mưu trí của ngươi, sao lại tin cái mánh khóe gắp lửa bỏ tay người thấp hèn này?”
Mạc Ly đứng dậy, bước vài bước đén gần Hàn Tử Tự, “Ngươi rốt cuộc muốn ta nói gì nào? Hay là phải hỏi, ngươi muốn ta phủ định cái gì?”
Mạc Ly lúc này, vô hình lại khiến người ta có cảm giác nhân tâm bị nhìn thấu.
Hàn Tử Tự trầm mặc.
Mạc Ly tiếp tục: “Ngươi muốn ta phủ định Văn Sát? Phải không?Ngươi muốn ta tự nói với ngươi, rằng ta ngoài hận Văn Sát, không còn gì nữa, đúng không?”
Mạc Ly cười lạnh một tiếng, “Ngươi thấy có khả năng không?”
Xoay lưng lại, Mạc Ly nói: “Hàn Tử Tự, cho dù ngươi có thể xóa đi quãng thời gian ta phải trải qua trong Vô Xá cốc, nhưng, ngươi có thể xoa đi A Vong ngày đó không?Không ngờ Hàn Tử Tự ngươi, hôm nay lại vì một A Vong tâm trí bảy tuổi mà mất phong độ!”
Thanh âm Mạc Ly thoáng trào phúng, “Ngươi đã hỏi, ta cũng sẽ mở hết cửa ra cho ngươi minh bạch.Không sai, không có khả năng, cả đời này ta không thể quên A Vong. Đúng, giống như ngươi nghĩ vậy, kỳ thật hắn chính là Văn Sát, Văn Sát chính là hắn.Ấn tượng Văn Sát để lại trong ta, sớm đã xuất hiện từ ngày A Vong được sinh ra, ngươi muốn quên đi cái gì chứ? Có thể lau đi là được sao?!”
Mạc Ly tuy mỉm cười, nhưng từng chữ từng chữ là khóc ra máu. Chung quy y vẫn là không thể vứt bỏ những ngày tháng bình yên tốt đẹp chung sống với A Vong, quên không được đứa trẻ ngây thơ ấy, quên không được thiên tính vốn thuần lương ấmáp ấy của hắn.
Cho nên, Thanh Phong nhai ngày đó, nếu không phải bởi binh khí Hàn Tử Tự bị nứt gãy mà suýt nữa mệnh tang dưới tay Văn Sát, Mạc Ly cũng sẽ không nhẫn tâm đâm một nhát sau lưng Văn Sát.
Cólà tàn nhẫn thế nào với Văn Sát, Mạc Ly sao có thể không quan tâm đến việc hạ thủ thì A Vong sẽ chết chứ?
Thế đây, vốn có thể đâm cây trâm vào tim Văn Sát, thủ pháp của một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc đã giúp Mạc Ly tránh đi những chỗ hiểm trên người Văn Sát, mà chính xác để lại vết thương trên lưng hắn.
Còn phản ứng kịch liệt của Văn Sát sau khi bị thương, có thực cũng không phải bởi vì vết thương không đáng kểấy, mà chẳng qua là do Mạc Ly phản bội thôi sao?
Nhìn ánh mắt căm phẫn Văn Sát nhìn mình, trong sâu thẳm Mạc Ly, ai mà biết được thế nào?
Giọng điệu cự tuyệt như đinh đóng cột, Mạc Ly mảy may không để vào mắt Hàn Tử Tự đang nổi đầy gân xanh đưa tay ra sau lưng.
Cái gì mà “Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu”, Hàn Tử Tự không thể lý giải được, Mạc Ly ngoài vô cớ thở dài, còn có thể làm gì.
[33: Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu: Dịch nghĩa – “Người hiểu ta thì cho rằng trong lòng ta có muộn phiền, người không hiểu ta thì cho rằng ta đứng ở vị trí này còn mong ước gì nữa.” Câu này nằm trong Kinh Thi. (wp Lục Hoa)]
Thật ra nếu Hàn Tử Tự tự hỏi lại, hắn sẽ hiểu, thời gian hắn ở cùng với Mạc Ly, cũng không ai có thể xóa bỏ.Không sai, Hàn Tử Tự quả thực vô pháp xóa bỏ sự tồn tại của A Vong và Văn Sát, nhưng Văn Sát cũng có thể xóa bỏ được đoạn quá khứ tương tri tương hứa giữa Sửu Nô và Mạc Ly?
[34: tương tri tương hứa: thân nhau hiểu nhau.]
Đừng nói đến thực sự Mạc Ly đã từng động chân tình với Hàn Tử Tự; luận về thứ tự, Hàn Tử Tự cũng không hề thiệt thòi.
Đáng tiếc, Hàn Tử Tự xưa nay lãnh tính, khi đối mặt với Mạc Ly, liền giống hệt Văn Sát kia, thất thường nhiều lắm, ngoại lệ nhiều lắm.
Mạc Ly hít một hơi thật sâu, quay lại: “Hàn Tử Tự, những thăng trầm chúng ta đã từng trải qua khi đó, dù sao cũng không thể quay lại.Ta với ngươi lúc đó đều thiếu tin tưởng nhau, mà ngươi đối với quá khứ của ta cứ canh cánh trong lòng, miễn cưỡng thế này thì có ý nghĩa gì?”
Sẽ chỉ dày vò nhau, không thể chung sống được mà thôi.
Đôi mắt Mạc Ly nhìn Hàn Tử Tự, “Ngươi nên buông tay đi.”
Lời này của Mạc Ly, từng chữ từng chữ đâm vào mạch thần kinh nhạy cảm của Hàn Tử Tự. Vốn tưởng Hàn Tử Tự sẽ vì nó là nổ bùng lên, nhưng khi y nhìn vào ánh mắt hắn, từ giận dữ dần chuyển về yên ả, tiếp đó là không thấy chút dao động tâm tình nào, sau đó tự dưng rùng mình.
Hàn Tử Tự đến gần Mạc Ly, khóe miệng nhếch thành nụ cười nhạt.
Mạc Ly tự ý thức được có gì đó, thân thể vô cớ căng ra.
Hàn Tử Tự cởi nút thắt mái tóc Mạc Ly, khiến những sợi tóc kia buông tản mạn xuống ngực xõa dài sau lưng.Ngón tay thon dài đan qua mái tóc đen, Hàn Tử Tự chớp mắt, tựa hồ đang cảm thụ xúc cảm nơi đầu ngón tay, “Ly Nhi, ngươi sai rồi.”
Hàn Tử Tự cúi mình thật thấp, thì thầm bên tai Mạc Ly, “Muốn xóa đi một người trong lòng, không phải không có khả năng.”
Hơi thở nóng bỏng phả bên tai, khiến thân thể Mạc Ly hơi run lên, “Chẳng qua trước kia ta sợ làm ngươi bị đau, không muốn ngươi chịu khổ mà thôi…”
Hàn Tử Tự chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch của Mạc Ly, “Nhưng hôm nay xem ra, cho dù không bỏ được, cũng phải bỏ.”
Mạc Ly vừa định mở miệng, nhưng chứng kiến một dao của Hàn Tử Tự bổ xuống, cắt đứt phía sau gáy mình.
Trước mắt Mạc Ly tối sầm, ý thức mất đi, yếu ớt ngã vào lòng Hàn Tử Tự.