Lần thứ hai nhìn thấy căn biệt thự xa hoa to lớn của Từ gia, tôi vẫn còn thấy áp lực. Nhưng cũng rất lâu về
sau, tôi mới biết ông Từ với vẻ mặt thoạt hiền hòa nhã nhặn bên ngoài —
Từ Thiên, năm đó lại là một trong những ông trùm của Hỏa Diễm — tổ chức
xã hội đen ngầm lớn nhất thuộc Hoài thị.
Về sau, mấy anh em bọn họ giao lại hết tổ chức cho thuộc hạ của
mình, bắt đầu theo đuổi thương nghiệp. Trong mười năm ngắn ngủi, hầu hết thời gian của ông đều ở nhà với vợ, phụng dưỡng cha, dạy dỗ con mình,
rồi kinh doanh đưa Hoài thị vươn lên ngang hàng với tập đoàn Từ Thiên,
chuỗi cửa hàng lớn và đa dạng về dịch vụ hàng hóa trải rộng khắp cả
nước.
Lúc xe chạy vào Từ gia, trời đã chập tối. Ông Từ lại từ chối để
người giúp việc đỡ mình mà lo lắng đứng ở cửa chờ chúng tôi. Tôi cảm
động lắm. Được Từ Liệt dìu ra từ xe hơi, khi nhìn thấy ông, tôi nghẹn
giọng gọi một tiếng:“Ông nội!”
Từ Liệt đang ôm tôi cứng người, thần sắc phức tạp nhìn tôi.
Ông nước mắt lưng tròng, nói liếng thoắng:“Về là tốt rồi! Về là tốt rồi! Chúng ta vào dùng cơm đã!”
Bữa cơm không như tôi tưởng tượng là phân ra theo lớn nhỏ trên
một chiếc bàn dài mà là một chiếc bàn tròn xoay vừa vặn cho năm sáu
người ngồi. Người giúp việc hâm nóng lại thức ăn rồi bày ra. Món nào
cũng rất bình thường nhưng lại đầy vẻ ấm áp.
Từ Liệt an vị bên cạnh tôi, tự mình uống rượu dùng cơm. Tôi tò
mò nhìn rượu trong tay anh. Trời ạ! Là Remy Martin. Vậy mà anh uống như
đang uống nước thế kia à?!
”Liệt, còn không mau gắp cho Lam Lam ít thức ăn đi!” Bà Từ kêu.
”Sao ạ?” Từ Liệt đặt ly rượu trong tay xuống ngạc nhiên.
”Cái này còn phải nói sao?” Bà Từ trừng mắt trách anh, “Con bé
là vợ con, lại là lần đầu tiên dùng cơm ở nhà chúng ta nữa đấy.”
Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, cúi gằm đầu vào bát. Thật ra, tôi đồng ý đến Từ gia, có phải hoàn toàn chì vì thăm ông nội không?
Từ Liệt bất mãn nhíu mày nhưng cuối cùng phải thỏa hiệp dưới cái nhìn chăm chú của ba mình, giọng hơi gằn, bực bội:“Nhỏ, muốn ăn cái
gì?”
Tôi bĩu môi, mắt quét một vòng quang các món ăn trên bàn, cuối
cùng dừng trên món gà chiên cay rồi tròn mắt bày vẻ tội nghiệp nhìn anh.
”Không được!” Từ Liệt cứ như không thấy ánh mắt tôi, thẳng thừng từ chối, “Em vừa xuất viện, sao có thể ăn cay vậy được?”
Dứt lời, không đợi tôi nói gì, anh đã giữ chén tôi với tay sang
cầm muôi lấy cho tôi một chén cháo bát bảo, hơi sẵng giọng:“Ăn cái này!”
Khiếp! Tôi vốn nghĩ anh chỉ ngầm khách sáo một tí, vậy thì vừa
nãy hỏi tôi làm gì, chẳng bằng tự mình quyết định luôn đi!
”Nhỏ ngốc này! Em vừa bày cái mặt nào đó!” Bàn tay rộng của Từ
Liệt đặt lên đầu tôi, tôi rúm người lại. Nhưng lực ấn trên đầu tôi rất
nhẹ, sau đó như không cam lòng xoa tung tóc tôi.
”Ối! Anh chọc em!” Tôi ôm đầu kêu lên. Lúc thì này, lúc thì nhỏ, lúc thì nhỏ ngốc, đến bây giờ tên tôi cũng không thèm gọi. Hơi quá đáng rồi đấy!
”Ha ha..” Trên bàn cơm, tiếng cười vang lên rộn rã. Ông nội cười hiền tử, vuốt chòm râu, “Liệt à! Con phải biết, vợ cưới về là để yêu
thương đó.”
”Bậy nào!” Từ Liệt chật vật rút tay về, vẻ mặt buồn bực, “Ông nội, ông cơm đi chứ!”
”Ha ha.”
Trong giờ cơm chiều, đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Ông Từ nhìn tôi ôn hòa:“Hai bạn của con đến bệnh viện không thấy con, rất lo lắng nên đã nhờ người lái xe đón hai đứa nó đến đây. Bây
giờ chắc đến rồi.”
”Woa — “ Tôi kêu lên mừng rỡ, “Tiểu Khiết và Doanh Doanh đến đây ạ?”
Ông Từ mỉm cười gật đầu.
Tôi hoan hô một tiếng, phóng về phía cửa. Vừa đặt được nửa chân
ra thì bỗng sực nhớ, quay đầu nhìn Từ Liệt lúng búng:“Em có thể đi gặp
các bạn ấy được không?”
Từ Liệt đang uống nước suýt đã phun ngược ra, ho khan hai tiếng, ngẩng lên trừng mắt nhìn tôi:“Việc này thì hỏi anh làm gì?”
Tôi mếu miệng, bị cơn tức giận của anh dọa sợ không dám động đậy.
Từ Liệt bất đắc dĩ thở dài, phất tay:“Đi đi.”
Trên bàn cơm lại được một trận cười to. Tôi đỏ mặt liều mạng chạy khỏi đại sảnh.
”Lam Lam —” Một giọng nữ lanh lảnh hơi run vọng qua. Tôi ngước
đầu nhìn Tiêu Khiết - người vốn luôn luôn hiền thục nết na đang chạy
qua, gương mặt mừng rỡ khó tin.
Tôi lại không kềm được xúc động khi gặp lại, nhào qua ôm chầm lấy nó, nước mắt ướt áo cả hai.
”Được rồi, hai cái đứa này.” Giọng Doanh Doanh hơi bất đắc dĩ nhưng không giấu được sự kích động truyền vào tai.
Hai đứa chúng tôi ngượng ngùng cười cười. Tiểu Khiết lau nước
mắt, khôi phục lại thần sắc ôn hòa, nụ cười nhẹ trong veo, đẹp không gì
sánh được. Tiểu Khiết, Tô Yến Khiết, bạn đại học cùng phòng với tôi,
hiện giờ xem ra không thay đổi chút nào.
Còn đứa bạn cũng cùng phòng Phạm Doanh Doanh lại không còn nét
thanh thuần ngây thơ, ngược lại còn có chút quyến rũ trưởng thành, khiến người ta không rời mắt được.
Chị Hoan dẫn chúng tôi vào phòng khách. Tôi với Tiểu Khiết ríu
rít không ngừng, Doanh Doanh thì đôi lúc chen vào một câu. Đa số nội
dung đối thoại ngoài trầm trổ trước những món đồ trang trí trong căn
biệt thự của Từ gia thì Doanh Doanh cũng có một chút thích thú, ngưỡng
mộ:“Lam Lam, mày thật đúng là được gả cho một ông chồng tốt thật đấy!”
Tôi sửng sốt, mặt tối sẫm tức tối:“Doanh Doanh, người khác không biết thì không tính, nhưng mày rõ ràng là biết tình trạng giữa tao với
Từ Liệt mà còn trêu chọc như vậy.”
Doanh Doanh cười xin lỗi, đôi mắt xếch long lanh như làn nước
tôn lên sắc tím trong đó, nhìn rất đẹp:“Không phải tao đây đã nhường cho mày bắt lấy còn gì? Đầu năm nay, mấy anh đẹp trai, điều kiện tốt lại có tiền tuyệt chủng cả rồi.”
Tôi nhíu mày, đột nhiên hỏi:“Doanh Doanh, mày chia tay Hiểu Đông rồi à?”
Không biết vì sao, lòng tôi bỗng hoảng lên, giọng cao hẳn:“Tiểu
Khiết, mày thì sao? Mày với Hướng Khôn có còn quen nhau không? Công việc của hai đứa tìm được chưa?”
”Mày đừng có vội.” Tiểu Khiết cười dịu dàng, kéo tôi ngồi xuống, “Tao với Hướng Khôn đương nhiên là luôn ở cạnh nhau rồi, công việc cũng tìm được rồi, là trợ lý hành chính. Hướng Khôn còn bảo”
Mặt Tiểu Khiết ửng hồng, trên gương mặt hiền hòa nở nụ cười ngọt ngào:“Chúng tao năm sau sẽ kết hôn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá...
”Một tên không biết lãng mạn như vậy có ổn không đấy?” Doanh
Doanh bất chợt bình phẩm, “Hai đứa chúng mày không thực tế gì hết.”
Tôi lúng túng hỏi:“Doanh Doanh, mày với Hiểu Đông”
”Không chia tay đâu.” Doanh Doanh cười với vẻ bất cần, những
ngón tay sơn hồng nhạt thon dài gõ nhẹ lên bàn trà, “Đương nhiên, nếu có một phiếu cơm dài hạn mới thì tao sẽ lấy anh ta đi đổi ngay tức khắc.”
Giọng Doanh Doanh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng khách đang mở rộng.
Tôi với Tiểu Khiết ngoái nhìn theo thì thấy Từ Liệt vận một cây
áo bó sát người đứng ngoài cửa, cả thân hình hoàn hảo được bày ra hấp
dẫn đối phương. Tay trái anh cầm một cốc trà đang tỏa hơi nóng, tay phải cầm một hộp thuốc, mặt lạnh như tiền bước vào.
”Chào anh.” Tiểu Khiết mỉm cười chào với anh. Doanh Doanh cuống quít đứng dậy nhưng chỉ gật đầu.
”Uống thuốc đi.” Từ Liệt đưa cốc nước và thuốc đến trước mặt tôi, giọng đều đều.
”Vâng vâng...” Tôi vội gật đầu lia lịa, lấy ba viên thuốc khác nhau trong hộp định uống.
”Ngốc hả!” Từ Liệt giữ tay tôi, tức giận la, “Em không nhìn ghi
chú trên hộp sao? Cái này hai viên, cái này một viên, chỉ có loại này là ba viên. Em ngốc đến mức không biết cách uống thuốc luôn à?”
”Xin xin lỗi!” Tôi cuống quít bỏ mấy viên thuốc vào lại hộp
nhưng Từ Liệt giật lấy ném vào thùng rác, giọng lạnh ngắt, “Em cho là
thuốc dùng rồi còn dùng lại được cho ngày mai à?”
”Phì — “ Tiểu Khiết bật cười, nhìn tôi rồi lại nhìn anh ấy, vội che miệng.
Từ Liệt có hơi xấu hổ, tùy tiện nói thêm hai câu rồi rời khỏi
phòng. Tôi buồn bực uống hết chỗ thuốc trong tay, nhỉn vẻ mặt nín cười
của Tiểu Khiết, rồi lại quay sang nhìn thần sắc đăm chiêu của Doanh
Doanh mà không khỏi ảo não: vì sao tôi lại bị Từ Liệt giận vậy chứ?
”Lam Lam,“ Tiểu Khiết bỗng cẩn thận bảo,“ Có lẽ Từ Liệt anh ấy không ghét mày như trong tưởng tượng của bọn mình đâu”
Tiểu Khiết với Doanh Doanh cuối cùng cũng được lái xe của Từ gia đưa về. Tôi hơi buồn vì phải tạm biệt, nhưng nghĩ đến sau này vẫn có
thể gặp lại thì tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Buổi tối, tắm rửa xong, cả căn phòng lớn như vậy mà chỉ có hai
người tôi với Từ Liệt. Nghe bảo, phòng này là phòng tân hôn của chúng
tôi. Chúng tôi xấu hổ đưa mắt nhìn nhau rất lâu, không nói gì.
Từ Liệt đứng dậy:“Em ngủ đi!” Dứt lời liền đi về phía cửa phòng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, tôi chợt thấy trong lòng hơi mất mát. Chẳng lẽ, trong lòng mình, tôi đã thật sự xem mình là vợ anh rồi
ư? Tôi thở dài.
”Chết tiệt!” Từ Liệt bất ngờ mắng to. Tôi ngạc nhiên ngẩng lên,
thấy anh dù bằng cách nào cũng không thể mở được cánh cửa phòng và khuôn mặt nhăn nhó vì bị lừa của anh thì phì cười ra tiếng.
”Nhỏ ngốc này! Còn cười nữa!” Từ Liệt tức giận lắc lắc tay đi
đến cạnh tôi, nhìn xung quanh rồi mắng thêm lần nữa,“Mấy người này, cả
sô pha cũng dời hết rồi.”
Tôi cố nín cười, ho khan hai tiếng, giả vờ nghiêm túc:“Vậy thì đêm nay làm sao bây giờ?”
Anh nhíu mày nhìn chiếc giường rộng thênh thang, rồi nhìn sang
tấm chăn lông dày trên giường, cuối cùng đành thỏa hiệp:“Em ngủ giường,
để anh ngủ trên sàn cho!”
”Bị cảm làm sao?” Tôi hỏi vội.
”Liên quan gì đến em đâu!” Từ Liệt mất kiên nhẫn mắng, “Còn không mau ngủ đi!”
Tôi đảo mắt, cười hì hì:“Nếu bị cảm thì mọi người sẽ biết chúng
ta không ngủ chung. Lúc đó, không chừng mọi người còn nghĩ ra mấy cách
khác còn thâm hơn nữa đấy.”
Từ Liệt sửng sốt, nhận ra việc đó cũng có thể xảy ra. Hàng mày kiếm nhíu chặt, trầm mặc rất lâu không nói gì.
Tôi xốc chăn và áo ngủ mùa đông nằm xuống, “Em còn không sợ thì
anh sợ gì chứ? Giường lớn thế này, mỗi người ngủ một bên là được.!”
Đôi mắt sáng quắc của Từ Liệt nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối
cùng cũng bước qua, mặc nguyên áo ngủ như tôi chui vào chăn, trước khi
ngủ còn thẳng tay vỗ vào đầu tôi cái “bốp”, dỗi:“Chưa từng gặp cô gái
nào ngốc như em hết!”
Tôi đảo trắng cả mắt, xoay người, mặt hướng về phía cửa sổ sát
đất lớn mà ngủ. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng
đến trong suốt rọi vào, sáng rực. Tôi nằm mãi vẫn không ngủ được, bèn
lật người thì nhìn thấy ngay Từ Liệt đang chật vật trừng mắt.
”Quay sang bên đó ngủ mau!” Anh hung dữ ra lệnh.
Tôi chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ, lắc đầu lẩm bẩm:“Không được, ánh trăng sáng quá ngủ không được.”
Gió lạnh luồn vào chăn khiến cơn buồn ngủ của tôi vơi đi hơn
nửa. Tôi thấy Từ Liệt đứng dậy đi về phía cửa sổ, kéo màn cửa bằng vải
bông che hết toàn bộ cửa sổ. Cả căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Từ Liệt lò dò về giường, hướng mặt sang tôi, hơi thở nong nóng phả lên mặt:“Quay sang bên kia ngủ đi!”
Tôi lầm bầm mấy tiếng, lật người. Nhìn những hoa văn ẩn hiện trong bóng tối của chiếc màn, tôi bỗng xoay mạnh người.
”Cốp — “ Một âm thanh vang lên, đầu tôi vừa vặn đập vào đầu anh.
Từ Liệt suýt nữa là bùng nổ, lớn giọng quát tôi:“Cái con bé này rốt cuộc là muốn gì hả?”
Tôi sợ hãi liếc nhìn gương mặt của anh, than mấy tiếng:“Tối quá, hơi sợ...”
.. Tôi cảm thấy là Từ Liệt đã bị tôi đánh bại, bầu không khí
lắng xuống, vì vậy nghe được cả tiếng hít thở của anh nhưng không thấy
anh nói gì. Ngay khi tôi thấy bắt đầu áy náy, toan quay người ngủ thì
một bàn tay to nhanh chóng đè gáy tôi lại, chóp mũi nhói lên kề sát vào
lồng ngựa ấm áp kia.
Từ Liệt nghiến răng nghiến lợi nói:“Nếu không ngủ nữa thì anh sẽ ném em khỏi cửa sổ luôn đấy!”
Tôi nhếch môi cười thầm trong bóng tối. Nhớ đến gương mặt đau
khổ của Mạnh Tuyết Nhi, muốn mở miệng hỏi anh ấy và Tuyết Nhi thế nào
rồi nhưng trong tình huống thế này, tôi cố gắng mấy cũng không thể nên
lời.
Từ từ, ý thức dần mơ hồ. Tôi ngủ yên bình trong lòng Từ Liệt.
Chiếc vòng thạch anh màu tím trên cổ tay vùi trong chăn lập lòe mấy tia
sáng, bừng lên một luồng sáng trắng rồi tắt ngúm.
Một giọng nói không rõ của nam hay nữ cứ thấp thoáng, quẩn quanh bên tai.
- Xích Phi, con gái của nữ thần Y Tu Ái Nhĩ, mau trở về! Trở về đi!.