Mặt trời mọc rồi cũng không hay biết, quanh quẩn trong mũi là mùi hương nhàn nhạt dịu nhẹ của trận mưa sớm mai.
Lâm Dật Nhân chậm rãi mở mắt, nhìn ánh mặt trời từng chùm từng chùm chiếu lên giường, Quy Lan đứng bên giường, cố sức vòng tay ra sau lưng cài áo ngực, thân thể trắng nõn như sứ được tắm dưới ánh dương bình minh yếu ớt, như một bức tượng khảm trên vách tường trắng tinh. Tấm lưng trần sáng bóng nhàn nhạt, cánh tay che ngang, đường nét như ẩn như hiện phập phồng, như làm nổi lên ánh sáng trắng muốt của quang ngọc bích.
Lâm Dật Nhân thu tầm mắt lại, bình tĩnh chợp mắt, ánh mặt trời ấm dần, thân thể và sofa bằng da dán sát vào nhau tụ rất nhiều nhiệt. Mùa hè qua lâu rồi, trong không khí không hiểu sao lại có tiếng côn trùng kêu to, trêu chọc làm nhiều người chán ghét.
Lâm Dật Nhân có thể nghe được từng tiếng bước chân thận trọng của Quy Lan, rón rén đẩy cửa phòng tắm ra.
Trở ra, ah, mười lăm phút. Lâm Dật Nhân tinh tường nhớ kỹ lần đầu gặp Quy Lan, cô ở trong phòng tắm... cỡ chừng... Hai tiếng? Chỉ là khi đó Lâm Dật Nhân không có lòng dạ để ý thôi.
Quy Lan đang ngồi xổm xuống mang giày, đột nhiên nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng: “Cô đi đâu?”
Lâm Dật Nhân lấy tay bám lấy sô pha chậm rãi ngồi thẳng, tùy ý dùng tay để che ánh sáng vào mắt, ánh rạng đông nhuộm màu mắt của cô thành màu hổ phách, ánh mắt chính là trầm ổn mà thư thái.
“Trường học em tôi có chút việc, thầy giáo gọi nhanh tới gặp một chuyến.”
“Rất gấp?”
Quy Lan đưa mắt nhìn đồng hồ, trong mắt có vẻ buồn bả, gật đầu: “Ừ, giọng điệu rất gấp, trong điện thoại không nói rõ ràng, nên tôi phải lập tức đi coi thử.”
“Ah, vậy đi đi!”
Quy Lan hơi khựng lại, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Oh.” lập tức gấp rút xoay người phất tay kéo cửa ra “keng két” một tiếng, không có tiếng vang.
Ánh mặt trời rọi thẳng, trên trời xanh mây cuộn mây tan, lãnh đạm và ôn hòa tựa như vĩnh viễn không thay đổi, lắng đọng ở nơi kia, chăm chú lại cố chấp. Đầu ngón tay Lâm Dật Nhân gõ gõ bệ cửa sổ, nếu như mây có thể nói, cô muốn hỏi xem chúng nó có không lý trí hay không, có rung động một khắc nào hay không.
Nhà cao tầng xây thành tường vây, tiếng xe trên lối đi bộ là nhịp điệu của thành phố, thúc giục bước chân mỗi người. Thời gian không được phép người nhàn nhàn rỗi rỗi, Lâm Dật Nhân hiếm khi muốn phơi nắng nằm lại trên giường, dì Phùng mang thùng nước cùng cây lau nhà tới phòng gõ cửa. Dì Phùng là người Lâm Dật Nhân thuê tới, chuyên quét dọn phòng của cô, Lâm Dật Nhân mở rộng cửa, nghiêng người để cho bà vào, ăn ý tựa như một câu nói cũng không cần nói.
Lâm Dật Nhân đổ chút nước lọc vào ly, đúng phân nửa nước lạnh phân nửa nước nóng, đưa mắt nhìn dì Phùng thu dọn giường đệm, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay không cần đổi đâu.”
Dì Phùng quay đầu nhìn cô một cái, im lặng buông xuống ra giường đang chuẩn bị thay để mang đi giặt.
Là gần như câm. Lâm Dật Nhân nhìn bà, cũng giống như mình ít lời, trầm mặc.
Lâm Dật Nhân mặc một cái áo sơ mi màu nâu nhạt dài tay, quần jean màu lam nhạt, Vương Nam ở trên xe đợi cô. Bầu trời xanh thẳm, xe màu bạc lóe sáng, bước chân của cô đâu vào đấy, dường như mỗi một bước thời gian và tốc độ đều đồng bộ, không sai nhịp.
“Ngày hôm qua em ấy có nói gì đặc biệt sao?” Lâm Dật Nhân nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi hỏi.
“Căn cứ vào hình ảnh thăm tù ghi được, hẳn là không có, vẫn có chút bảo hắn ngồi tù cho tốt, với báo bình an.”
Xe chậm rãi lái vào đường cái ở ngoại ô, trên đường khó gặp được người, ngoại trừ tiếng gió quét qua, phong cảnh trên đường đều yên tĩnh. Lâm Dật Nhân không thường xuyên tới nơi này, đây là nhà lao, rất nhiều người là do cô tống vào.
Nhà lầu nghiêm trang rất nhanh xuất hiện ở trước mắt, có cao có thấp, lộn xộn không đồng nhất, tường ngoài vừa mới tu sửa, ở góc khuất còn một ít vết tích ăn mòn vàng đen. Xe đậu ngay khít chỗ đỗ xe, Lâm Dật Nhân nhắm hai mắt cảm thụ xe đang lùi dần, trước mắt đã hiện ra khuôn mặt của người kia, người mà cô muốn gặp. Đã sắp không nhớ rõ, chỉ nhớ lỗ mũi có điểm giống Triệu Trăn, thật cao, Lâm Dật Nhân lúc đó hình dung như vầy: Nhìn ngang như ngọn núi Lĩnh Sơn, giữa chân mày có rãnh nhỏ, khóe mắt ôn hòa lại không giống Triệu Trăn. Nhưng những thứ này đều phải đi kèm với một định ngữ -- “Trước đây“. Nhớ kỹ nhất là còng tay trên tay hắn, vòng qua hai cổ tay hắn, hắn quay đầu, liếc mắt nhìn Lâm Dật Nhân, Lâm Dật Nhân im lặng nhìn hắn. Ngày đó Lâm Dật Nhân đứng chôn chân thật lâu, gió lộng rất nhiều lá cây rơi xuống, cọ xát với mặt đất phát ra tiếng xào xạc ở trong trí nhớ mờ nhạt thành một mảnh.
“Chỉ có ba mươi phút. “ Cảnh viên nói.
Lâm Dật Nhân gật gật đầu.
Triệu Khải chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu mà trừng mắt Lâm Dật Nhân.
Đầu húi cua, trên da đầu có vài vết thương màu đỏ. Quần áo coi như sạch sẽ. Thân thể nhìn khỏe mạnh hơn trước đây.
Không xấu, Lâm Dật Nhân nghĩ, đột nhiên bị ý nghĩ của bản thân khiến mình buồn cười. Đối với bên ngoài, người hắn đã tê liệt.
Triệu Khải từ chỗ ngồi vụt đứng lên, một tay chống trên bàn, một tay nắm lại như chuẩn bị lấy sức vung đòn.
“Trong lúc anh ở tù, tôi nghe nói biểu hiện của anh không tệ, có thể sẽ nhanh được phê duyệt giảm hình thôi?” Lâm Dật Nhân lãnh đạm nói.
Triệu Khải nắm quyền ghìm xuống, cắn răng, toàn thân tức giận run rẩy.
“Làm gì vậy!” Một ngục cảnh xông lên ấn Triệu Khải về chỗ.
“Đùa giỡn vài câu thôi, xin lỗi.” Lâm Dật Nhân ánh mắt thoáng dò xét phòng trong tù.
“Ở một người một phòng?”
Triệu Khải hỏi lại: “Cô sắp xếp?”
Nếu như phạm nhân ở ngục giam gây sự phạm sai lần nữa, có khi sẽ bị phạt một mình ở biệt giam*. Nhưng cách ở của Triệu Khải đương nhiên không như vậy, ở một người, mới có thể chiếu cố đặc biệt.
[trên phim thấy ai phạm sai nhiều sẽ sẽ cách ly quản thúc chặt, và có thể bị giam trong không gian bé một mình gây áp lực tâm lý]
Lâm Dật Nhân không đoạt công lao này: “Chu Sở.”
“Người nào?”
“Phó cục trưởng. Nhanh thăng tiến lắm!” Lâm Dật Dân thờ ơ cười nói: “Triệu Trăn đang lui tới với hắn.”
“Làm sao có thể?!” Triệu Khải cất cao giọng, “Ngày hôm qua em tao tới, lúc tao hỏi nó, nó nói hai đứa bây không chia tay, tao còn mắng nó một trận.” Lại đổi qua trầm giọng, nghiến ra mỗi chữ mỗi câu: “Không chừng là mày bỏ em tao rồi vu oan giá họa!”
Lâm Dật Nhân ngẩn người, sau đó bật cười: “Làm sao có thể.”
“Mày dám nói mày không làm loại chuyện đó?!” Triệu Khải hét ầm lên, không khí của căn phòng nhỏ bắt đầu tăng lên, bực nộ.
“Nói ra rất dài dòng.” Lâm Dật Nhân tìm điếu thuốc trong túi, chợt nhớ tới nơi đây cấm hút thuốc, cười cười nói: “Dù sao, anh nghe em gái mình nói, ở trong ngục cho tốt, tranh thủ giảm hình.”
“Nếu như, việc kia có khả năng, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh lật lại bản án.” Lâm Dật Nhân muốn cười, cô không nghĩ tới mình có thể nói dễ dàng như vậy.
“Tao không tin.”
“Vì sao?”
Trong mắt Triệu Khải lộ ra sự tuyệt vọng, hận không thể cắm một cây dao găm vào tim Lâm Dật Nhân: “Triệu Trăn luôn luôn nghe lời người nhà, tao không đồng ý chuyện của hai đứa bây, mày liền gài tao tới độ này, không phải sao? Để tao ra ngoài, có ích lợi gì với mày?”
“Anh cũng nghĩ vậy sao?” Lâm Dật Nhân triệt để cười lên, “Hai anh em một dáng dấp, yêu thích, oán hận đều có thể cố chấp tới vậy.” Dừng một chút, nói: “Chủ quan như thế. Anh quả thực có thể không cần cho là thật, dù sao án tử là chuyện đã định, muốn lật lại rất khó, tôi không dám hứa chắc. Kỳ thực, tôi cũng là vì bản thân mà thôi, anh một ngày ở trong tù, tôi và Triệu Trăn một ngày không thể có kết quả. Bọn họ nói không sai, kết thúc nên rõ ràng.”
Triệu Khải buồn bực nói: “Tao sẽ không đồng ý chuyện hai đứa bây. Vĩnh viễn không có khả năng kia.”
“Cha mẹ anh còn chưa biết anh gặp chuyện. Tôi bảo họ là anh đi Quảng Châu gây dựng sự nghiệp rồi, nên họ viết phong thư này! Thân thể các cụ coi như cường tráng.”
“Còn em gái tao? Chu Sở kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con nhỏ đó, từ nhỏ đã vậy, chỉ báo chuyện tốt, không kể chuyện xấu.” Nghe được tin các cụ, Triệu Khải gục đầu xuống, thấp giọng hỏi.
Lâm Dật Nhân nhìn gương mặt thô ráp của Triệu Khải, cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Ngoài cửa cảnh sát dò xét tiến đến, thẻ kim loại trên ngực chợt hiện ra một vệt sáng, đồng hồ khung đen đế trắng treo trên tường từng chiếc kim di chuyển về phía trước.
Dường như, mọi thứ đều rất buồn chán a. Không có một sự kiện, một phương hướng nào.
Ra ngoài nhà lao, ánh mặt trời dường như nhiều hơn chút, nóng hơn chút, an nhàn đến không muốn bước thêm bước nào.
Bốn phía tịch mịch.
Câu của Triệu Khải “Nó nói hai đứa không chia tay”, gắt gao quấn quanh tâm tư, giống như tạo ra một bế tắc không giải được. Lâm Dật Nhân không rõ vì sao thời khắc ấy ý niệm lật lại bản án lại thôi thúc nổi lên, hoặc có thể là an tĩnh nảy sinh buồn chán, buồn chán bí mật chôn đi xao động, hoặc có lẽ thật sự nên kiếm chút chuyện làm, hoặc có lẽ dùng sự trầm mặc khóa lại giả trang thành ngăn kéo bí mật, rốt cuộc bị kiên trì của Triệu Trăn đụng vỡ.
Từng ở thời gian viết qua vô số vụ án đến đầu bạc, vô số lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) thâm tình không thay đổi, các tảng đá lớn lũ lượt kéo đến ép thành một bãi bùn nát.
Nhưng mà, tóm lại vẫn là đang ở, liền ở tại chỗ, không có đổi thành mềm yếu. Không có chia tay. Lâm Dật Nhân cười, cô còn nhớ rõ mỗi một câu thấp giọng thì thầm, cô nói tuyệt đối không chia tay, mắt nhìn em ấy cười yếu ớt, thì biết rõ đó là điều nên quý trọng, vĩnh viễn cũng không cách nào tách khỏi sinh mệnh.
Nếu như hai người kiên trì, tại sao phải cách ngày càng xa chứ. Coi như không trở về trước kia được, đoạn đường này, như cũ vẫn muốn lảo đảo bước đi.
Không bỏ xuống được, thì nhặt lên.
Lâm Dật Nhân ngồi vào trong xe, Vương Nam dập thuốc, xe chậm rãi chạy đi, trước xe đường phủ kín ánh sáng màu vàng.
“Đến công ty?”
“Về nhà.” Lâm Dật Nhân nói.
- ---------------
Editor cám ơn chư vị gần xa ủng hộ, vì việc bận nên tốc độ edit chậm hơn so với mn. TT..TT