Thường ngày Quy Lan cũng không phải là người thích dạo phố, với Tiểu Như cũng không phải thân quen, với Ninh Ngọc cũng chỉ trò chuyện thôi. Lôi kéo Tiểu Như, cũng không biết đi đâu cho được, mắt thấy sắp đến giờ cơm trưa, chính mình còn rỗng bụng, liền quyết định trước hết mang em ấy đi ăn trưa.
Một tay mang túi một tay dắt Tiểu Như, giống như rất sợ Tiểu Như lạc đường, Quy Lan dẫn Tiểu Như đến một nhà hàng nhìn tương đối sạch sẽ, gọi vài món thức ăn cùng một phần đồ ngọt.
“Có người nói ăn ngọt có thể giảm bớt tâm tính không tốt.”
Tiểu Như dáng dấp co quắp, sắc mặt hơi hồng: “Cảm ơn.”
Dáng vẻ rầu rỉ đó lập tức khiến Quy Lan đau lòng, rõ ràng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, còn là đứa trẻ ngây thơ, lại phải đối mặt với nhiều điều xấu. Quy Lan lập tức nhớ lại Quy Hải, tình cảm chị em tràn lan không ngớt, hận không thể lập tức nhận cô làm em gái, chỉ hận quá ngại mở miệng thôi.
Lên đồ ăn, Tiểu Như hình như không muốn ăn lắm, chưa ăn bao nhiêu liền buông đũa.
Đôi mắt mong chờ nhìn Quy Lan: “Buổi chiều, em muốn tìm Ninh... Em muốn cùng chị ấy tìm phòng trọ.”
Quy Lan sắc mặt đột nhiên thay đổi, thả chiếc đũa “Bang”, khoanh tay, mặt lạnh như tiền không nói một lời nhìn trời.
Buổi trưa ánh mặt trời có chút chói mắt, Quy Lan không chớp mắt vẫn giữ tư thái cao lãnh, gò má nhu hòa làm người ta như muốn hòa tan ở trong mỹ cảnh.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhưng là mỗi một trang đều đẹp không sao tả xiết.
Tiểu Như nhìn Quy Lan tức giận, cho rằng đã chọc giận Quy Lan, khẩn trương giải thích: “Em cảm thấy ở cùng với chị Lan rất thoải mái... Thế nhưng... Thế nhưng Ninh đang vất vả tìm phòng trọ, em không muốn mình chẳng làm được gì.”
Khi đang nói chuyện, một phụ nữ mặc âu phục màu xám tro đi qua bên cạnh, trên mặt nhàn nhạt không có biểu tình gì, ánh nhìn rõ ràng vẫn luôn hướng phía trước, Tiểu Như dường như cảm thấy thật giống như người đó đi đến bên cạnh mình. Bên người còn có một phụ nữ tóc ngắn hơn, cũng là mặc chức phục.
Đại khái là đồng nghiệp cùng một công ty, cùng đi ra ngoài ăn cơm trưa a.
Quy Lan trước mặt vẫn là lão đại không cao hứng, chuẩn xác mà nói, tựa hồ càng thêm mất hứng, tức giận không rõ phảng phất dâng lên, toàn thân có vẻ cứng ngắc.
Tiểu Như nhìn Quy Lan, lắp ba lắp bắp không biết nói sao cho phải.
“Cư nhiên cứ vậy đi qua chứ...” Trong ngực Quy Lan một đoàn tức giận từ từ tiến lên, hai tay nắm chặt thành quyền hận không thể đập một cái lên bàn, coi bàn như khuôn mặt lạnh lùng của người kia đập cho nở hoa.
Đương nhiên, Quy Lan còn chưa quên có một người thù lù ngồi trước mặt, không hù dọa em bé bé đáng thương này, Quy Lan nhịn xuống xúc động muốn đập bàn.
“Không liên quan đến em. Đi thôi, bé đáng thương, dẫn em đi tìm Ninh Ngọc vậy.”
Quy Lan lập tức tính tiền, kéo Tiểu Như đứng lên, sải bước chạy ra khỏi tiệm cơm, dáng vẻ như chạy thoát thân khỏi tiệm cơm bị cháy vậy.
Vừa hay Quy Lan mặc quần bó, lúc bước đi có chút cản trở, nếu không Tiểu Như quả thực không theo kịp, lo lắng quần bó của Quy Lan bị rách toạch.
Lâm Dật Nhân mang theo Triệu Trăn đến tiệm cơm gặp mặt Tư Hiểu, cứ tưởng rằng Mễ Bạch sẽ cùng ăn cơm, tuy nhiên lại chỉ có Tư Hiểu lẻ loi ngồi một mình ngồi trước bàn ăn, rất giống chó Husky bị vứt bỏ.
Tư Hiểu rất là ủy khuất, kể ra sáng sớm rất vất vả khuyên Mễ Bạch nghỉ ngơi một lúc, kết quả Tư Hiểu đang ngủ, Mễ Bạch lại không thấy, gởi nhắn tin nói đang lập hồ sơ, khiến cô tới dùng cơm cũng không thấy người.
Lâm Dật Nhân mơ hồ có chút dự cảm không lành, nhưng phiên toà sắp mở, cau mày cơm nước xong, cùng hai người kia thật sớm vào tòa án, đợi phiên toà thẩm vấn bắt đầu.
Toà án thẩm vấn bắt đầu trước mười lăm phút, nhân viên dự thính dần dần vào trong. Âm thanh đoàn người thảo luận ở bên tai vang ong ong. Triệu Trăn càng ngày càng không được tự nhiên, hồi ức như đang trở về, nhìn bốn phía, đôi mắt đục ngầu như nước bị đảo loạn.
Lâm Dật Nhân phát hiện Triệu Trăn không được tự nhiên, mặt không đổi sắc nhích lại gần em ấy. Mang Triệu Trăn đến phiên toàn thẩm vấn là do cô cố ý.
Triệu Trăn đã từng ở chỗ này đau tận tâm can mà khóc, hiện tại, Lâm Dật Nhân muốn cùng em ấy khắc phục ác mộng này, cô là bức tường kiên cố của em ấy.
Đương sự, người đại diện, chánh án đều đã vào bàn cùng an vị. Tư Hiểu liếc mắt liền sáng mắt phát hiện thân ảnh, kiềm chế kích động nhỏ giọng nói: “Tiểu Mễ nhi.”
Mễ Bạch một thân bạch sắc, vén tóc lên, đơn giản lại già giặn. Có lẽ là được người yêu tiếp sức, Mễ Bạch liếc nhìn đám người Tư Hiểu, chỉ là thần sắc có chút quá mức bình thản.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, chánh án tuyệt không để ý mà tuyên bố “Hiện tại mở phiên toà, bị cáo đứng lên“. Hai gã bị cáo đồng loạt đứng lên.
Từ thẩm lí đến thành viên phán quyết đều có thái độ lười biếng, có thể biết đây là vụ án thuần túy không cần quá lo lắng. Nhân viên công tố cầm bản thảo lên nhạt nhẽo mà niệm: “Tỉnh XX thành phố XX viện kiểm sát nhân dân đơn khởi tố: Trải qua thẩm vấn điều tra rõ ràng, ngày 9 tháng 12 năm 2013 lúc 17h30, bị cáo ông Từ, vì nợ nần đã cùng người bị hại là ông Trần tranh cãi, tìm đến ông Lâm cưỡng ép người bị hại là ông Trần đến ngoại ô đoạn đường 133, ẩu đả với nhau, kết quả người bị hại tử vong. Vì hành vi xúc phạm...”
Mễ Bạch ngồi một bên từ bản án ngẩng đầu lên, liền gây nên cho Tư Hiểu một hồi “Xuân tình”, tấm tắc hai tiếng nói: “Mễ Bạch nhi nhà ta đúng là xinh đẹp.”
Lâm Dật Nhân cười, Tư Hiểu mới vừa rồi hô hấp khác thường vô tình bán đứng sự thật cô khẩn trương đến tâm nhanh nhảy tới cổ họng.
Triệu Trăn chân mày càng nhíu chặt, tựa hồ đối với bất kỳ câu đùa vui nào lúc này đều rất phản cảm.
“Phạm tội sự thực rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực. Cần phải truy tố trách nhiệm hình sự ông Hứa với tội cố ý giết người, truy tố trách nhiệm hình sự với đồng phạm bị cáo ông Lâm. Xin phán xét theo pháp luật.”
Nhân viên công tố hỏi bị cáo ông Lâm: “Ông tham gia vào vụ ẩu đả này là tự nguyện hay bị ông Hứa ép buộc?”
“Tôi bị ép buộc.”
Thật sao, một nước lách. Lâm Dật Nhân và Tư Hiểu thay đổi ánh mắt, ngầm hiểu lẫn nhau. Triệu Trăn nhất thời cảm thấy tê cả da đầu, mạng người và pháp luật có thể coi là trò đùa vậy sao? Trong dạ dày sục sôi một trận, nơi này mỗi một mùi một lời bàn tán xì xào cũng làm cho cô ghê tởm.
Bị cáo ông Hứa ngẩng đầu liếc ông Lâm, trong mắt lóe ra vẻ kinh ngạc, lại cúi đầu.
Khoảnh khắc ông Hứa cúi đầu xuống, Mễ Bạch chậm rãi đứng lên: “Thân làm luật sư bào chữa của ông Lâm, tôi có mấy câu muốn nói. Pháp luật quy định đối với việc bị ép nuộc tham gia phạm tội, cần phải dựa theo tình tiết phạm tội của ông ấy để giảm bớt xử phạt hoặc là miễn trừ xử phạt. Tức căn cứ tính chất phạm tội của ông ấy, tùy mức độ bị uy hiếp sẽ gây ra các kết quả vân vân, tổng hợp lại phân tích xác định hoặc là giảm bớt xử phạt, hoặc là miễn trừ xử phạt.”
Chính là câu này. Trong lòng rất nhiều người đều biết rõ, Mễ Bạch làm luật sư biện hộ của ông Lâm, lên tòa giá trị nằm ở những câu này thôi.
“Thế nhưng, cần chỉ ra là, đồng phạm căn bản là bị ép tham gia phạm tội, sau lại biến thành tự nguyện hoặc là tích cực tham gia phạm tội, không thể lại xác định là tòng phạm vì bị ép buộc tham gia phạm tội được, nên căn cứ kết quả phạm tội của tòng phạm, phân biệt thủ phạm chính và tòng phạm mà xử lý.”
“Cô nói láo! Tôi với người bị hại không oán không thù, một điểm gút mắt cũng không có, tôi cần gì hại hắn.” Ông Lâm trước ngồi không yên, mở miệng tranh cãi với luật sư bào chữa của mình.
Người ở nơi này đều sửng sốt, Tư Hiểu đờ người nhìn vẻ mặt kiên định của Mễ Bạch.
Luật sư bào chữa tháo dỡ sân khấu của mình, đây là lần đầu tiên gặp phải. Người ở đây xì xào bàn tán ngày càng lợi hại hơn, cảm thấy cô gái này không biết biện hộ.
Mễ Bạch gò má lạnh lùng nghiêm nghị như pho tượng, nhìn thẳng bị cáo: “Không chỉ có như vậy, tôi nghi ngờ ông không phải bị ép buộc, mà khi ông Hứa kiếm ông, trong lòng ông đã có ý đồ cùng nhau mưu sát rồi. Ở chỗ này, tôi xin pháp viện điều tra vụ án này lần nữa, tôi cũng xin pháp viện xem qua hồ sơ của tôi. Tôi cho rằng có hai điểm đáng ngờ, thứ nhất, ông hoàn toàn có động cơ mưu sát người bị hại, chính là vợ của ông, nhưng động cơ này lại bị ông tận lực che giấu. Thứ hai là kết quả của người nghiệm thi, nguyên nhân trực tiếp khiến người bị hại tử vong là xương sườn bị đạp gãy...”
Không khí ầm ĩ. Người nhà người bị hại ngược lại đầu tiên luống cuống: “Luật sư biện hộ ăn nói bừa bãi, xin hãy đuổi cô ta ra khỏi tòa.”
Mọi người lại là một trận xôn xao, đại chiến này chẳng phân biệt được địch ta khiến người ta bị hoa mắt.
Triệu Trăn cảm thấy sự ghê tởm nhanh dâng lên cuống họng, vội vã chạy ra ngoài. Lâm Dật Nhân phát hiện sự bất thường của cô, vội chạy theo phía sau.
Bên ngoài vừa hay đã ráng chiều, cách xa đoàn người ồn ào, gió mát mẻ thổi qua, Triệu Trăn cảm thấy trên mặt lành lạnh, lau một cái mới phát hiện nước mắt bất tri bất giác đã rơi xuống.
Lâm Dật Nhân trong lòng nổi trống, nhưng không biết nói cái gì, im lặng không lên tiếng ở phía sau dõi theo.
“Chị cùng ra ngoài làm gì?” Triệu Trăn thấy cô lòng nặng trĩu, “Nhìn kết quả chị dẫn em đến nơi chán ghét này thế nào sao?”
Triệu Trăn theo Lâm Dật Nhân nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất, đối với những chuyện xảy ra trên trong lòng tựa như rõ ràng: “Nhân viên công tố tránh nặng tìm nhẹ, cố ý giải vây, không cần phải nói khẳng định bị mua chuộc. Người nhà người bị hại hiểu rõ nhất thanh nhị sở, lại cắn người vô tội, là coi trọng tiền bồi thường của Hứa gia, vẫn bị Lâm gia mua chuộc, không tìm ra. Còn có cả công an đều... Nếu luật sư biện hộ không phải là Mễ Bạch, sợ rằng luật sư biện hộ trận này cũng chỉ là đi ngang qua thôi! Đây là quy tắc nghề nghiệp mà chị muốn nói với em sao? Để cho kẻ ác nhởn nhơ ngoài pháp luật, để người vô tội làm người chịu tội thay, chính là quy tắc nghề nghiệp của các người sao? Trước đây ngươi nói, ngươi bất đắc dĩ, ngươi có nỗi khổ tâm, nỗi khổ tâm trong lòng Mễ Bạch so với chị có ít hơn không? Tên lừa gạt này!”
Triệu Trăn cảm thấy bên tai gió vù vù rung động, bao uất ức gầm lên sau lại có chút ù tai, nhưng là trên mặt lại nóng rát, nước mắt tự nhiên lăn dài.
Lâm Dật Nhân luống cuống, cô không nghĩ tới tự cho mình thông minh mang Triệu Trăn đến dự thính lại có hậu quả này, vội vàng tiến lên kéo cô, Triệu Trăn tức giận quát lên: “Đừng tới đây! Cám ơn người để cho em hiểu rõ quy tắc này, em cả đời đều quên không được!”
Nói xong, Triệu Trăn chạy một mạch đến lối đi bộ, vừa vặn chặn một chiếc taxi, tài xế thấy cô khuôn mặt nước mắt nước mũi, lại càng hoảng sợ, Triệu Trăn gõ cửa sổ xe, trong miệng văng ra một chữ “Mở!”
Lâm Dật Nhân đuổi tới kịp nhìn xe chạy đi, muốn kêu lại không tiện mở miệng, nhìn lối đi bộ lớn vậy ngay cả chiếc xe taxi màu xanh cũng không có, vội vả lấy điện thoại ra một bên gọi điện một bên đuổi theo. Trước mặt chậm rãi một chiếc taxi chạy tới, Lâm Dật Nhân lòng như lửa đốt mà nhào tới, lại nghe tài xế thanh thản mở miệng: “Không thể quay đầu.”
Xe của Triệu Trăn sớm đã đi mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đáy lòng của Lâm Dật Nhân như bị rút mất, tâm đột nhiên trống rỗng một mảnh. Chợt mắt liếc thấy một chiếc xe màu đỏ phóng ra. Mặc dù Lâm Dật Nhân tránh né kịp thời, chiếc xe kia vẫn từ một bên tông phải chân cô, Lâm Dật Nhân cả người ngã xuống.
“Không có sao chứ.” Người trên xe vội vội vàng vàng bước xuống, luôn miệng xin lỗi.
Lâm Dật Nhân biết mình sai, đứng ngáng giữa đường lộ xe cộ chạy qua rất nhiều, nên nói “Không có việc gì”, tránh né sự giúp đỡ của tài xế, có chút lảo đảo mà đi.
Tài xế phía sau kêu: “Cô như vậy không sao thật chứ? Có cần đi bệnh viện khám không?”
Lâm Dật Nhân ngay cả đau đều không cảm giác được, chỉ cảm thấy bắp thịt bị đụng vào có căng cứng, các đốt ngón tay cũng rất giống giãn ra không được. Tâm không giãn ra mà còn co thắt lại.
Bất tri bất giác lại trở về trước cửa tùa án, Lâm Dật Nhân ngửa mặt nhìn kiến trúc nghiêm trang hùng vĩ, thở dài một hơi.
Kỳ thực, cô làm sao không hâm mộ tính cách chính nghĩa quả quyết của Mễ Bạch, cô làm sao không biết, dù cho một câu im lặng của cô đều là giúp cho tội phạm.
============
p/s: Thiệt xin lỗi, tính trong lễ có chương mới, ai dè bệnh phải dời lịch. ^^!