Sau khi tan sở, Ninh Ngọc thay bộ đồng phục bằng một bộ trang phục hàng ngày rồi rời khỏi nơi làm việc.
Vừa bước ra cổng để đến trạm xe thì nhìn thấy dáng người quen quen. Người đó dường như đang rất tức giận, hai chân mày nhíu lại, ngũ quan vốn nhỏ nhắn lại nổi lên khi tức giận, ngay cả cái hất tóc đáng yêu vô cùng. Ngay cả sự tức giận của người đó trông cũng rất đáng yêu.
Chẳng qua đứng cạnh người đó còn có một người đàn ông trông thật khó ưa. Người đàn ông có vẻ như đang ngăn trở cô ấy, không cho cô ấy rời đi. Cả hai có vẻ như đang tranh cãi với nhau điều gì đó.
Ninh Ngọc vuốt tóc, đi thẳng đến rồi nhẹ nhàng chào hỏi: “Ô này, xin chào nhà thiết kế. Chúng ta lại gặp nhau.”
Triệu Trăn ngạc nhiên: “Là cô à.”
“Cô nói như vậy giống như là không thích gặp tôi cho lắm ha.” Ninh Ngọc cười một tiếng, cô tỏ ra hừng thú nhìn sang Chu Sở: “Nhưng mà so ra còn có người mà cô không thích hơn cả tôi. Thôi cũng được.”
Chu Sở ậm ừ quay mặt nhìn sang hướng khác.
“Lần trước gặp cô, cô đi nhanh quá. Tôi còn chưa kịp cảm ơn. Hôm nay tôi có thể đãi cô bữa tối xem như cảm ơn được không?”
“Được, chúng ta ăn ở đâu?” Triệu Trăn không thèm giả vờ suy nghĩ, vội kéo Ninh Ngọc rời đi.
Ninh Ngọc xoay người lại nhìn Chu Sở, vẫy ta xua hắn đi, nhướng mày cười đắt ý.
Triệu Trăn vốn thấy Ninh Ngọc rất hợp với việc mặc sườn xám. Cô ta không gầy cũng không béo, rất vừa người. Có thể nói đây là người mẫu ưng ý nhất. chính vì vậy mà Triệu Trăn không ngần ngại đem tặng tác phẩm của mình cho cô ta.
Mặc dù Ninh Ngọc luôn cho Triệu Trăn một cảm giác rất lạ. Ở trước mặc cô ta, nàng không thể hành xử tự nhiên như bình thường. Dù nói gì hay làm gì thì cũng giống như bị bao vây bởi một bầu không khí kỳ lạ, nhưng điều này có lẽ chỉ có một mình Triệu Trăn cảm thấy khó xử. Còn Ninh Ngọc dường như vẫn không có gì khác, chỉ đặc biệt nhìn Triệu Trăn cười mỉm.
“Đi chậm lại. Cẩn thận cầu thang.” Ninh Ngọc đột nhiên nhắc nhở.
Triệu Trăn liếc nhìn xuống chân, cảm thấy có gì đó xẹt qua, rồi cô hụt chân ngã chúi về phía trước.
Ninh Ngọc nhanh tay đỡ lấy vai Triệu Trăn, chờ Triệu Trăn hoàn hồn rồi cô mới buông tay, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ vỗ vỗ lưng Triệu Trăn.
Triệu Trăn bị dọa hết hồn, tim đập thình thịch trong lồng ngực; lại nghĩ đến việc mình làm trò hề trước mặt người lạ, hai má cô ửng hồng. Một lúc sau cô nói: “Cám ơn!”
“Cô như vậy đáng yêu nha.” Ninh Ngọc chép miệng, chăm chú nhìn Triệu Trăn: “Không hung dữ cũng không thờ ơ. Dễ thương ghê.”
“Hả, cô vừa nói gì?” Triệu Trăn nhíu mày.
Vì để thoát được Chu Sở, cô đã không suy nghĩ mà chọn đi với Ninh Ngọc. Đến bây giờ cô mới nhận thấy Ninh Ngọc không phải là một người có thể gây được thiện cảm cho người khác. Cô ta nói năng thật tùy tiện.
Vì Triệu Khải còn đang bị giam trong tù nên Triệu Trăn mới phải giữ liên hệ với Chu Sở. cô chỉ có thể dùng hết sức để giữ khoảng cánh với hắn, mặc dù đã uyển chuyển từ chối hắn, nhưng cô vẫn không dám cắt liên lạc hoàn toàn.
Hôm nay Chu Sở lấy cớ “Có chuyện” hẹn gặp với Triệu Trăn, anh ta nhắc đến Lâm Dật Nhân là cô hơi ngạc nhiên.
Chu Sở biết rất rõ mồi quan hệ giữa Triệu Trăn và Lâm Dật Nhân, hắn cho rằng Triệu Trăn ghét Lâm Dật Nhân, hạ gióng nói: “Tôi muốn thay cô dạy cho Lâm Dật Nhân một bài học, nhưng tôi muốn cô làm tay trong giúp tôi.”
Triệu Trăn giật thót tim, im lặng một hồi rồi nheo mắt nhìn Chu Sở. Lần đầu tiên cô cảm thấy Chu Sở xấu xí đến vặn vẹo trong mắt mình: “Chu Sở”
“Sao?” Chu Sở tràn đầy tự tin.
Triệu Trăn nhìn thẳng vào mắt Chu Sở, nhấn mạnh từng chữ: “Nếu anh dám động đến Lâm Dật Nhân, tôi sẽ là người đầu tiên chống đối anh.”
Chu Sở sa sầm mặt, tức giận nói: “Ý của cô là...”
“Chính là ý này. Sau này đừng tìm tôi nữa, chúng ta vốn không hợp với nhau.” Triệu Trăn lạnh lùng nhìn Chu Sở rồi xoay định bước đi.
Chu Sở liền kéo Triệu Trăn về phía mình, nhưng bị Triệu Trăn mang giày cao gót giẫm lên chân. Hắn đau đớn nói: “Tôi đã hy vọng là cục diện sẽ có tiến triển. Chết tiệt đừng hối hận!”
“Im miệng, đừng thù ghét người khác. Tránh ra cho tôi.”
Đang lúc không biết làm thế nào để thoát ra khỏi tình cảnh này. Ninh Ngọc xuất hiện như một làn gió xuân, nói chuyện vớinàng tựa như đã quen biết từ lâu.
Triệu Trăn ngẫm nghĩ nhìn Ninh Ngọc, tự hỏi có phải cô ta cố tình đến giải vây hay sao?
“Nhìn tôi đẹp không?” Ninh Ngọc buông thõng một câu rồi không đợi Triệu Trăn trả lời, cô đẩy cửa quán ăn Thọ Ti và nói tiếp: “Đến rồi.”
Triệu Trăn dường như rất quen thuộc với quán ăn này, cô không cần xem menu mà chỉ vào tấm biển của tiệm và nói: “Bữa này tôi mời.”
Ninh Ngọc cười: “Lý do?”
“Cám ơn vì cô đã giải vây giúp tôi” Triệu Trăn suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Để thúc đẩy mối quan hệ hợp tác của chúng ta. Tôi chính thức mời cô làm người mẫu của tôi.”
“Lý do đầu tiên không chính thức nha.” Ninh Ngọc bình thản nói, không để lộ sự bất ngờ hay hụt hẫng ra ngoài: “Vậy mà tôi tưởng đó là thật nữa chứ.”
Ninh Ngọc chống cằm nghiêm túc nhìn Triệu Trăn làm cho Triệu Trăn càng lúc càng cảm thấy bất an. Cảm giác mất tự nhiên lại lan ra khắp người, ngay cả việc ngồi cũng cảm thấy kỳ cục. Triệu Trăn xấu hổ nói: “Dĩ nhiên, cô cũng có thể coi lý do đó là thật.”
Sau nhiều năm lăn lộn với cuộc sống. Ninh Ngọc có thể che dấu hết mọi cảm xúc của mình. Ninh Ngọc nhìn thấu được sự bất an của Triệu Trăn. Triệu Trăn không thể tập trung tinh thần đoán ra được ý của người đang chăm chú nhìn mình. Chỉ cảm thấy sự soi mói trong cái nhìn của Ninh Ngọc, giống như đang xem xét từng tế bào trong cơ thể của mình để phân tích vậy.
Triệu Trăn cúi đầu uống nước, liền cảm thấy Ninh Dực nhìn đế tê dại cả da đầu, cô xấu hổ nói: “Cô sao lúc nào cũng nhìn chằm chằm tôi vậy?”
Ninh Ngọc chớp chớp mắt: “Cô muốn biết vì sao tự nhiên tôi lại nhìn cô chằm chằm. Hay là cô tìm thử xem trong đây có cái gì đẹp hơn cô không. Nếu có thì tôi sẽ không nhìn cô nữa.”
“...Cô xem tôi như đồ vật?” Triệu Trăn kết luận.
Ninh Ngọc tiếp lời: “lúc trước cô nhìn tôi cũng có nghiêm túc đâu. Đi qua đi qua nhìn dáng vóc của tôi. Như vậy có khác gì cô coi tôi mà con ma nơ canh để treo đồ?”
“...” Triệu Trăn ngơ ngác nhìn Ninh Ngọc nói mà không biết phải trả lời làm sao.
Ninh Ngọc mỉm cười cầm lấy một đôi đũa cho triệu Trăn, rót thêm nước cho cô, thản nhiên nói: “Cô nhìn tôi như vậy, tôi thích lắm nha. Tôi có tật nhanh mồm nhanh miệng, những câu tôi nói lúc nãy, cô đừng coi là thật.”
“Cô nói đúng” Triệu Trăn rầu rầu nói. Cô vẫn không đủ dũng khí để nhìn Ninh Ngọc một lần nữa. Lòng cô thắt lại, không hiểu vì sao cảm giác trống rỗng. Cô cúi thấp đầu nhấp một ngụm nước. lại cảm giác như người kia đang nhìn mình. Bất giác nhăn mặt.
Cái cô Ninh Ngọc này...thật là...ký quái.
Triệu Trăn lại nhớ về hai người Lâm Dật Nhân và Chu Sở. Một mặt liên quan đến việc lật lại vụ án của Lâm Dật Nhân, cô có quá nhiều thắc mắc. Mặt khác, với hành động của Chu Sở, cô muốn cho Lâm Dật Nhân biết để đề phòng. Nhưng mối quan hệ giữa cô và Lâm Dật Nhân bây giờ là đối đầu. Cô không biết phải thể hiện và nói như thế nào với Lâm Dật Nhân.
Với nhiều vấn đề xoay quanh trong đầu, Triệu Trăn ăn không ngon miệng.
Ninh Ngọc nói khẽ: “Nghe nói mấy người thiết kế luôn tập trung khi làm việc rất nghiêm túc.”
“Đúng vậy.” Triệu Trăn thuận miệng đáp.
“Nhưng lúc này tôi và cô đang ăn cơm với nhau, cô cứ nhíu mày như vậy. chẳng lẽ tôi chưa đủ đẹp để cô phải nghĩ về tác phẩm của mình sao?”
Giọng nói thỏ thể của Ninh Ngọc như rót vào tai Triệu Trăn, gióng nói hời hợt, nhưng là cho người có cảm giác có hơi thở phả vào ta. Triệu Trăn căng cứng cả người, ngập ngừng nói: “Xin lỗi, chẳng qua là tôi...”
“Chẳng qua là trong lòng đầy tâm sự.” Ninh Ngọc vừa lấy một cái khăn giây lau miệng, vừa rút một cái khác đưa cho Triệu Trăn: “Tôi có thể biết được không?” tựa như là tùy ý hỏi một câu.
Triệu Trăn lặng yên không đáp, Ninh Ngọc tiếp: “Vậy lần sau gặp mặt nói với tôi nha.”
Dứt lời, Ninh Ngọc đứng dậy. Triệu Trăn tưởng là Ninh Ngọc muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng lại thấy cô ấy đi đến quầy tính tiền.
Cứ tưởng rằng Ninh Ngọc không phản đối lời mời của mình, nhưng lúc này gọi (tính tiền) một tiếng cũng không mà âm thầm đi thẳng đến quầy tính tiền. Thật là không hề có trong tình huống định trước, làm Triệu Trăn luốn cuống chân tay. Nhìn Ninh Ngọc từ xa, cô không biết mình nên đi qua đó hay vẫn nên ngồi đây đợi.
Sau khi thanh toán xong, Ninh Ngọc đột nhiên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Triệu Trăn. Ninh Ngọc cười híp mắt khẽ gật đầu chào Triệu Trăn rồi xoay người bước đi ra cửa.
Nắng chiều phủ kín bầu trời, khỏa lấp bóng dáng cao ráo kia, ảo diệu tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.
Hey? Ra Ngoài rồi sao? Triệu Trăn nhìn không chớp mắt.
Làm sao...việc này thật không phải phép! Lòng Triệu Trăn nặng trĩu. Cô chậm rãi mở cửa, đằng sau cánh cửa thật là trống trải không có một bóng người. Vệt nắng cuối ngày nặng nề chiếu một tia sáng thẳng tắp về cuối chân trời làm cho hoàng hôn hôm nay thật mơ hồ buồn tẻ.
Đúng rồi...là sự thờ ơ lơ đễnh của mình là cô ấy bực bội sao? Chưa bao giờ mình cảm giác được sự mất mát của buồi tà dương nhiều như thế.
Triệu Trăn lại nhíu mày, giống như cô vô tình kết thù với một ai đó.
Trờ về khách sạn, Triệu Trăn thu dọn quần áo bỏ vào rương hành lý rồi ngồi ngơ ngẩn ở mép giường.
Về nhà.
Triệu Trăn không suy nghĩ được gì, bộ não của cô mệt mỏi đến mức nó không còn muốn hoạt động nữa. Ngồi một lúc, cô bèn đến siêu thị mua rượu bổ cho cha mẹ.
Những người đẩy xe thường xuyên ra vào trên lối đi đông đúc. Đèn quá sáng khiến Triệu Trăn cảm thấy có chút choáng váng. Trong thoáng chốc, Triệu Trăn như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cho rằng mình gặp ảo giác, không khỏi lắc đầu.
Người kia cũng nhìn thấy cô, nheo mắt cười với cô. Dáng người cao và những lọn tóc xoăn gợn sóng màu nâu dài đến thắt lưng vẫn quá chói dù là dưới ánh đèn hay dưới ánh nắng. Triệu Trăn cười gượng. Có lẽ mình với người cũng có duyên với nhau quá mức rồi.
Ninh Vũ kéo một cô gái đến và đứng trước mặt Triệu Trăn trong khi Triệu Trăn còn ngây ngốc một lúc.
“Thật là... thật trùng hợp.” Triệu Trăn chào hỏi ngượng ngùng.
Cô gái nhỏ bên cạnh Ninh Ngọc nhìn rất ngoan, kéo kéo cánh tay Ninh Ngọc, nhẹ giọng hỏi: “Chị Ninh, đây là ai?”
“Đây là người chị thích nha.” Ninh Ngọc thuận miệng đùa.
Triệu Trăn ngây người, mặt nóng dần lên, không kiềm được cảm xúc.
Tiểu Như sững sờ, ôm chặt cánh tay Ninh Ngọc, úp khuôn mặt ứng đỏ của mình vào cánh tay Ninh Ngọc.
“Cô...” Triệu Trăn khó mở miệng, dự tính nói mấy câu, nhưng cuối cùng lại không phun ra được một từ.
“Tiểu Như.” Ninh Ngọc rất hài lòng với kết quả này. Cô ấy vỗ vai Tiểu Như như không có chuyện gì xảy ra, và giới thiệu với Triệu Trăn.
Triệu Trăn nhìn thấy sự thân thiết giữa Ninh Ngọc và Tiểu Như, cô cho rằng họ là một cặp. Cô đoán rằng Tiểu Như trạc mười tám, mưới chín tuổi. Ninh Ngọc cũng có thể bắt đầu (cua gái được rồi). Triệu Trăn liếc Ninh Ngọc với ánh mắt “ấn tượng“.
Vì là “người quen gặp mặt”, Ninh Ngọc tự nhiên mời Triệu Trăn đi cùng mình, Triệu Trăn vui vẻ đồng ý khiến Ninh Ngọc hơi ngạc nhiên. Triệu Trăn đẩy xe hàng một cách nghiêm túc dẫn đầu đi tới trước mặt Ninh Ngọc.Trong lòng rối ren, hận mình chỉ có hai cái tai để có thể nghe ngóng được...Cái cô Ninh Ngọc này, nhìn nhẹ nhàng tùy tiện, đoán tuổi cũng không phải là quá trẻ <<nhột>> lại đang nuôi ột đứa trẻ?
Xe đẩy của Ninh Ngọc và Tiểu Như dã có một số mòn đồ gia dụng, họ mua hai món đồ có màu sắc khác nhau. Ninh Ngọc nhẹ giọng trêu chọc Tiểu Như, Tiểu Như nghe ra có vẻ rất ngượng ngùng, che miệng cười khẽ. Âm thanh cười khẽ của Tiểu Như lọt vào tai của Triệu Trăn. Triệu Trăn khó chịu đến nỗi cả da gà, cô buồn bực đầy xe nhanh về trước, hối hận vì đã đi với họ.
“Thật là... phóng túng...” Triệu Trăn tăng nhanh tốc độ muốn chạy trốn.
“Triệu Trăn?” Ninh Ngọc rõ ràng cúi đầu muốn nói chuyện với Tiểu Như, nhưng lại luôn để ý đến Triệu Trăn: “Cô đang vội phải không?”
“Vâng, tôi hơi vội một chút.” Triệu Trăn xấu hổ trả lời.
“Không sao, vậy cô về trước đi.” Ninh Ngọc vẫn nhẹ nhàng cười, “Số điện thoại, cô cho tôi số di động của cô đi”
Sau khi ra khỏi siêu thị ồn ào, Triệu Trăn đi vào màn đêm vắng vẻ, gió đêm thổi lạnh sống lưng, Triệu Trăn nhận ra mình đang đổ mồ hôi, trái tim vốn căng thẳng cũng được thả lỏng.
Điện thoại có cảm giác hơi nóng trên tay, như là một vật làm ấm lòng bàn tay, cái hơi ấm không ngừng chuyển động ấy làm cho người ta không thể ơ thờ.
Triệu Trăn hít sâu hai hơi, rồi thờ mạnh ra, sự chua xót trong lòng cũng vơi dần. Lúc này cô mới đủ dũng khí bước vào đêm lạnh.
Người đến, người đi. Như vậy thì có khác gì vẫn chỉ là một mình?