Khách Quan, Không Thể Được

Chương 45: Chương 45




Lời vừa nói ra, nữ QQ nhất thời trợn to hai mắt, Lãnh Tĩnh híp híp mắt cẩn thận nhìn Hồ Nhất Hạ, tựa hồ đang hỏi: có phải cậu đã uống rượu hay không?

Lãnh Tĩnh lảo đảo, vừa mở cửa vừa hỏi: "Không phải cậu nói hôm nay Chiêm Diệc Dương trở lại, muốn đi đón người sao?

Hồ Nhất Hạ hung hăng cắn răng một cái: "Đừng nói nữa. Tóm lại, mình muốn ly hôn!"

"Thôi đi! Mình còn không hiểu cậu sao? Gây gỗ với anh ta nhiều vậy, nhưng gây xong không bao lâu thì lại hòa hảo vui vẻ lại rồi?"

Hồ Nhất Hạ thở phì phò nghiêng đầu đi, nữ QQ thần bí hề hề lại gần Lãnh Tĩnh, nhỏ giọng nói: "Lúc này hai người bọn họ có lẽ hơi căng, tiểu hồ ly mới vừa nói với tôi, cô thấy ông xã và. . . . ở sân bay"

Nữ QQ sắp nói đến chỗ mấu chốt rồi, Hồ Nhất Hạ đột nhiên mở miệng cắt đứt: "Đừng nói đến... Tóm lại cuộc sống này không có cách nào sống tiếp nữa!"

Cửa mở ra, nữ QQ lắc lắc eo thon nhỏ không hề nhìn ra là đang mang thai đi về phía phòng khách, một bộ váy dài màu xám tro, ăn mặc cực kỳ như "Phụ nữ đàng hoàng". Lãnh Tĩnh ngó ngó Hồ Nhất Hạ có trạng thái không đúng lắm, lại không tiện nói gì, chỉ có thể trò chuyện với nữ QQ: "Thấy kiểu ăn mặc này của chị em thiếu chút không nhận ra, không phải trước kia chị luôn nói giày cao gót là mạng của chị, không trang điểm sẽ làm chị sống không bằng chết sao? Sao hôm nay ăn mặc thục nữ như vậy?"

"Chị mới từ nhà chồng về đây! Không thể để cho những người lớn bị diện mạo thật của chị hù dọa chứ?"

Không có Hồ Nhất Hạ ầm ầm ĩ ĩ, Lãnh Tĩnh và nữ QQ cũng cảm thấy thiếu cái gì, cả người không có cảm giác, đồng loạt nhìn về phía Hồ Nhất Hạ, chỉ thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, trong miệng nói lẩm bẩm: "Bảo anh đừng phiền em, anh lại thật sự không gọi cuộc điện thoại nào? Khi nào thì anh trở nên nghe lời như thế? Hừ!"

Lãnh Tĩnh hoàn toàn tỉnh rượu, tiếp cận nữ QQ: "Cậu ấy rốt cuộc thấy cái gì ở sân bay?"

"Chị vẫn quyết định không nói, tránh cho em ra chủ ý cùi bắp cho n

Lãnh Tĩnh bĩu môi, tựa hồ cảm thấy lời này có lý, đi tới vỗ vỗ vai Hồ Nhất Hạ vẫn mất hồn: "Ăn cơm chưa?"

Hồ Nhất Hạ đáng thương chu miệng: "Không có."

"Chờ, mình đi làm cho cậu."

Lãnh Tĩnh nói xong, thuận tay kéo nữ QQ vào phòng bếp. Nữ QQ lẩm bẩm: "Hiện tại chị là phụ nữ có thai, chỗ sát sinh như phòng bếp chị không vào được không?" Dưới chân lại không do dự bao nhiêu, ngoan ngoãn đi theo vào phòng bếp.

Lãnh Tĩnh cắt trái cà chua, nữ QQ dựa kệ bếp quan sát toàn bộ hành trình. Lãnh Tĩnh mới vừa cắt xong một miếng, liền bị nữ QQ ăn hết một miếngi, Lãnh Tĩnh trừng mắt nhìn cô, nữ QQ không biết sợ: "Hiện tại chị là phụ nữ có thai, em ngàn vạn đừng trừng chị, hù sợ em bé của chị thì sao?"

Lãnh Tĩnh hoàn toàn thua, "Phải, ngài là lão phật gia, em phục vụ ngài!" Cung cung kính kính đưa miếng cà chua đã cắt xong đến khóe miệng nữ QQ.

Nữ QQ hài lòng thu nhận.

Cơm tối Hồ Nhất Hạ chị ăn hai trái cà chua, liền lên lầu nằm ngủ.

Trong mộng có mấy cảnh tượng một mực tái diễn.

Trong sân bay ồn ào, người phụ nữ kia hôn anh, anh cũng không có cự tuyệt; người phụ nữ kia quay đầu đi, ở trong sân bay nhiều người lui tới, anh vẫn đưa mắt nhìn cô biến mất.

Còn có một gian phòng nhỏ lộn xộn. Đồ rơi lộn xộn đầy đất, thứ hoàn hảo duy nhất trong phòng cũng chỉ có bức hình to gần nửa vách tường treo ở trên tường, trong hình chỉ có một bóng lưng phụ nữ và lá phong đỏ đầy đất.

biến mất trong đám người ở sân bay và trong bức hình dần dần hợp hai làm một, Hồ Nhất Hạ từ trong mộng thức tỉnh.

Hồ Nhất Hạ liếc nhìn đồng hồ báo thức, tựa hồ còn chưa tới năm giờ, lật người muốn tiếp tục ngủ, đột nhiên chứng kiến thấy một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Hồ Nhất Hạ "A" một tiếng, sợ hãi ngồi dậy, chủ nhân của cặp mắt âm trầm kia cũng ngồi dậy. Hồ Nhất Hạ thong thả hít thở rồi mới nghiêm mặt nói: "Lãnh nhị cô, mình sắp bị cậu hù dọa đến mức bị bệnh tim rồi."

Ánh mắt Lãnh Tĩnh nhìn về phía cô càng âm trầm hơn rồi, trầm mặc trầm mặc, đột nhiên đưa cánh tay đến trước mặt cô: "Rốt cuộc là ai hù dọa ai? Cậu xem cậu cắn mình nè."

"Mình cắn?" Hồ Nhất Hạ nhìn chằm chằm dấu răng trên cánh tay Lãnh Tĩnh, một chút ấn tượng cũng không có.

"Cậu rốt cuộc mơ thấy người không đội trời chung nào, nửa đêm lại cắn mình tỉnh dậy?"

"Ai không có việc gì không có việc gì, mau ngủ đi, mình bảo đảm không cắn cậu." Hồ Nhất Hạ đẩy cô nằm xuống, mình cũng ngủ lần nữa.

Nhưng cô làm sao có thể ngủ được?

Mắt mở to đếm "Bánh sủi cảo", đếm tới một vạn lẻ một cái, cách rèm cửa sổ đều có thể nhìn thấy trời sáng bên ngoài, Hồ Nhất Hạ "Vụt" ngồi dậy từ ngồi trên giường, chân không chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, đầu còn chưa chải, cũng không trang điểm, thay quần áo khác chạy thẳng tới bệnh viện.

Đến ngoài cửa phòng bệnh trực tiếp đẩy cửa vào: "Lục Hải Văn!"

Phòng bệnh không có ai, Hồ Nhất Hạ không hề nghĩ ngợi liền đẩy cửa nhà vệ sinh ra: "Lục H

Hồ Nhất Hạ bên ngoài cửa nhà vệ sinh giật mình.

Lục Hải Văn bám lấy một cái cây gậy cao nửa người hình tròn đứng trước bồn cầu tiểu tiện cũng giật mình.

Thật may là anh đưa lưng về phía cô, Hồ Nhất Hạ may mắn nghĩ, Lục Hải Văn không đợi được cô thức thời lui ra ngoài, bất đắc dĩ vuốt ve trán: "Đóng cửa lại, chờ anh ở bên ngoài một phút, OK?"

Hồ Nhất Hạ giả cười, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Hô Nhất Hạ đợi chừng năm phút anh mới ra ngoài, lần đầu tiên cô thấy anh chống gậy đi bộ, xem ra anh còn chưa thuần thục, thật lao lực.

"Nói đi, có chuyện gì?"

Hồ Nhất Hạ suy nghĩ cách dùng từ, nhất thời không dám mở miệng, sợ anh không chịu nói cái gì giống như thường ngày.

"Sáng sớm đã chạy tới, chẳng lẽ là vì nhìn lén anh đi nhà cầu à?"

Hồ Nhất Hạ động viên cho mình: "Em hỏi anh một chuyện rất nghiêm túc."

"Không biết vì sao, thấy bộ dáng trẻ con này của em anh liền không nghiêm túc nổi, quá buồn cười." Anh vẫn còn đang tỏ vẻ thú vị.

Hồ Nhất Hạ bình tĩnh, nghĩ thầm, bất cứ giá nào! "Ngày hôm qua em nhìn thấy bọn họ hôn nhau."

Người dàn ông này thật là thông minh, cô vừa nói như thế, sắc mặt anh lập tức thay đổi, nói vậy đã đoán được rồikhông dám suy nghĩ loạn, vẫn nói ra lời mình đã nghĩ kỹ trước đó: "Hồ Diệc Hạ, hôn Chiêm Diệc Dương."

Hồ Nhất Hạ cảm thấy lớp mặt nạ của người đàn ông trước mặt mình tan rã từng chút.

Có lẽ bởi vì cô quá quen mặt lạnh của Chiêm Diệc Dương, khi thấy vẻ mặt chân chính không có biểu tình gì của Lục Hải Văn, Hồ Nhất Hạ lại cảm thấy còn dọa người hơn Chiêm Diệc Dương.

Cô lặng lẽ nhích nhích về phía ghế sa lon bên kia, cách áp suất thấp xa một chút: "Em cảm thấy em có quyền lợi biết quá khứ của chồng mình."

"Em muốn nghe từ đâu?"

"Bắt đầu từ lúc ba người quen biết."

"Vậy cũng hơi lâu, anh không phải dám cam đoan mỗi chi tiết đều có thể nhớ lại." Lục Hải Văn lại cười thảm một chút, khiến Hồ Nhất Hạ cảm thấy người đàn ông này hơi đáng thương.

Hồ Nhất Hạ cũng không nhịn được muốn than thở giùm anh.

"Sáu năm trước thôi."

Sáu năm trước, Hồ Nhất Hạ cảm giác số năm này hơi quen tai, ý định không khỏi bay xa, vội vàng kéo thần chí trở lại, ngồi nghiêm chỉnh nghe chuyện xưa.

Sáu năm trước, bọn họ đều còn nhậm chức ở Wall Street.

Vivi. Lin, Calvin. Lu, Mars. Z, là ba người Hoa nổi danh nhất Wall Street năm đó. Tuổi trẻ khí thịnh, cấp tiến đề án tài chính, bọn họ khiến cho người khác phá sản để hoàn thành tích lũy vốn nguyên thủy.

Rốt cuộc người trả thù tìm tới cửa. Xe hơi của bọn họ bịhiếc xe tải đụng ngã lăn, song song hôn mê nặng.

Lục Hải Văn nhặt về mạng, nhưng hai chân tàn tật. Sọ não Chiêm Diệc Dương bị tổn thương, bác sĩ chẩn đoán nói rất có thể cả đời không tỉnh lại. Lục Hải Văn sớm tỉnh, bị tiếp về nước. Tin tức Chiêm Diệc Dương bệnh hiểm nghèo vẫn giữ bí mật đối với bên ngoài, chỉ vì Lục Hải Văn nhớ, một khắc thanh tỉnh cuối cùng sau khi anh xảy ra tai nạn xe cộ đã nói: "Đừng khiến người nhà của tôi lo lắng."

Đáng tiếc giấy không gói được lửa, mắt thấy sắp không thể gạt được, Chiêm Diệc Dương lại tỉnh lại.

"Sự cố nặng vậy? Không nhìn ra. Thân thể anh ấy vốn không nên quá tốt a, ngày ngày leo cầu thang mà bắp chân còn cân xứng đẹp mắt, không có chuyện gì đều ép em cùng luyện với anh ấy. Ai đúng rồi đúng rồi, hình như em cũng chưa từng thấy trên đầu anh ấy có vết thương gì."

"Vóc dáng cậu ấy cao như vậy, em không nhìn thấy đỉnh đầu cậu ấy, không kỳ quái."

Hồ Nhất Hạ bày tỏ hoài nghi với việc này, cô cũng từng trên cao nhìn xuống anh mà? Lúc ấy là một tình huống thế nào? Hồ Nhất Hạ rốt cuộc nghĩ tới, lúc ấy anh. . . . Đang chôn ở giữa hai chân cô. . . .

Hồ Nhất Hạ vội vàng đuổi những hình ảnh cấm trẻ nhỏ ra khỏi đầu óc, nghĩ chuyện nghiêm chỉnh hơn: lúc ấy ý loạn tình mê như vậy, cô ngay cả mình họ gì cũng quên rồi, đâu còn nhớ được trên đầu anh có vết thương không?

Lúc ấy nghĩa công chăm sóc anh, chính là Hồ Diệc Hạ.

Chu kỳ thay đổi nghĩa công rất nhanh, theo lý thuyết sau khi bọn họ khang phục trên căn bản không thể nào gặp được nghĩa công chăm sóc họ lúc đầu. Nhưng Chiêm Diệc Dương lại lao lực thiên tân vạn khổ tìm được cô ta.

Đàn ông quả nhiên thích phụ nữ có lòng tốt —— chỉ nghe mở đầu chuyện, Hồ Nhất Hạ cũng đã bất mãn lầm bầm: "Có gì đặc biệt hơn người, em cũng từng còn vì hiến máu cho bệnh nhân mà té xỉu đấy."

"Tiểu thư Hồ Ly, nghe xong chuyện rồi hãy phát biểu cái nhìn, đây là tu dưỡng một người nghe nên có."

"Hắc hắc, xin lỗi. Anh tiếp tục, tiếp tục."

Làm một người đứng xem, anh cũng không xác định Chiêm Diệc Dương và Hồ Diệc Hạ rốt cuộc vì sao mà chia tay, thậm chí không xác định bọn họ có chân chính lui tới hay không.

Nhưng có thể xác định là, chẳng biết tại sao Chiêm Diệc Dương ngày càng xa lánh cô ấy, cô ấy lại vẫn nhớ mãi không quên Chiêm Diệc Dương. Cho dù, sau đó cô trở thành bạn gái của Lục Hải Văn; cho dù, năm đó là cô chủ động tìm Lục Hải Văn, nói: "Em muốn ở chung với anh."

"Có lầm hay không? Cô ta rõ ràng xem anh là vật thay thế! Anh ở chung với người phụ nữ có người khác trong lòng, đáng đời bị bỏ rơi."

Lục Hải Văn lắc đầu: "Em còn ngắt lời anh sẽ không kể nữa."

Một người đàn ông lại có quy củ nhiều như vậy, thật khó phục vụ —— Hồ Nhất Hạ tức oai oái trong lòng, trên mặt lại hèn hạ ti tiện cười: "Hắc hắc, xin lỗi. Anh tiếp tục, tiếp tục."

"Anh kể xong rồi."

"Cái gì?"

"Anh nói, anh kể xong rồi."

"Kể xong thì anh nói sớm đi, sao còn uy hiếp em nói ‘Em còn ngắt lời anh sẽ không kể nữa’?"

"Anh đột nhiên phát hiện, trêu chọc em tức giận là chuyện rất thú vị." Anh nhàn nhạt

Hồ Nhất Hạ bĩu môi: "Hồ Diệc Hạ là nữ thần của các anh, em là chú hề của các anh, như vậy được chưa? Anh hài lòng chưa?"

"Vậy chúng ta nên bắt tay một cái, nhớ năm đó anh là nam thần trong lòng bao nhiêu phụ nữ, ở trong mắt cô ấy, anh cũng chỉ là chú hề mà thôi."

"Nam thần? Phì!" Hồ Nhất Hạ "Phì" xong sau liền ý thức được sai lầm của mình, vội vàng cải chính, "Trong bệnh viện có nhiều y tá trẻ đặc biệt thích anh, tin tưởng hiện tại bên ngoài vẫn có rất nhiều phụ nữ thích anh. Nam thần, anh làm được!"

Lục Hải Văn cười khổ.

"Đúng rồi nam thần, nếu, anh đã nói cho em biết chuyện sáu năm trước, liền thuận tiện nói cho em biết một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vào ngày hai người đính hôn!"

"Anh. . . ."

"Còn nữa, lúc em đến Maldives nghỉ phép với anh ấy, anh ấy lại gọi cho gái tây giả. . . . Ý em là, gọi cho Hồ Diệc Hạ, anh biết chuyện này không?"

"Em đang. . . ."

"Còn nưa còn nữa, em rõ ràng nghe được anh ấy nói với cô ta ‘ anh yêu em ’ ở trong điện thoại, anh nghĩ giùm em, người đàn ông như thế có nên đánh xuống mười tám tầng địa ngục không?"

". . . . . ."

"Nam thần, sao không nói lời nào?"

"Anh nói một chữ đều bị em cắt đứt, em bảo anh nói thế nào?"

"Ách. . . . Thật xin lỗi a, em quýnh lên thì tốc độ nói chuyện đặc biệt mau, anh từ từ nói, em bảo đảm không ngắt lời anh."

"Về đính hôn. . . . Anh thậm chí đã từng nghĩ tới chờ năm năm, mười năm, mười lăm năm, đợi đến khi cô ấy yêu anh, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh. Nhưng cô ấy cả mặc áo cưới cũng không cam tâm, còn khóc, cô càng như vậy, thì anh càng thấy buồn cười, ngày đó anh chỉ là đột nhiên ý thức được mình nên buông tay mà thôi, đạo lý thật ra thì rất đơn giản, chỉ là anh lĩnh ngộ hơi trễ."

"Vậy. . . ." Hồ Nhất Hạ thiếu chút nữa lại ức chế không được muốn phát biểu thao thao bất tuyệt rồi, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, vội vàng làm một động tác kéo khóa trên miệng, ý là mình sẽ không ngắt lời anh.

"Cậu ấy gọi điện thoại cho Hồ Diệc Hạ, có lẽ cũng có một phần bởi vì anh —— lúc ấy anh muốn buông tha trị liệu khang phục. Quyết định này chỉ có người nhà của anh biết, anh có thể đoán được là ai nói chuyện này cho Chiêm Diệc Dương. Có lẽ Chiêm Diệc Dương cho là cô ấy có thể thay đổi thái độ tiêu cực của anh, mới có thể chủ động liên lạc cô ấy. Về phần vấn đề cuối cùng, anh sợ rằng không thể trả lời em, tự em đi hỏi Chiêm Diệc Dương đi."

"Anh. . . . Không phải thật sự bỏ trị liệu chứ?"

"Vậy còn em? Biết quá khứ của chồng em rồi, em định làm gì?"

"Là em hỏi anh trước, nên anh phải trả lời vấn đề của em trước."

"Bị Chiêm Diệc Dương dạy hư, còn biết cò kè mặc cả rồi."

"Nghiêm túc một chút!"

Lục Hải Văn bị cô nương này làm khiếp sợ, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Được rồi, anh nghiêm túc một chút, chuyện trị liệu anh còn đang do dự, dù sao giải phẫu thất bại, chân của anh sẽ bị cưa bỏ. Mặc dù chng đã không có tri giác thần kinh, nhưng cưa bỏ rồi, về sau cũng ảnh hưởng mỹ quan, em nói đúng không? Tốt lắm, vấn đề của em anh trả lời xong rồi. Vấn đề của anh, em trả lời như thế nào?"

Hồ Nhất Hạ suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, Lục Hải Văn đang muốn biết cô trả lời thế nào, cô lại đột nhiên đứng lên, gõ gõ mặt đồng hồ: "Thì ra thời gian đã đã trễ thế này, em sắp đi làm trễ, lần tới chúng ta tán gẫu tiếp nha! Bái bai!"

Nói xong chạy đi như một làn khói, Lục Hải Văn cũng không kịp nói tiếng hẹn gặp lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô biến mất ở ngoài cửa. "Trốn tránh, hôm nay chủ nhật, đi làm cái gì?"

Hồ Nhất Hạ chạy đến hành lang mới kịp lấy hơi, một tay chống vách tường một tay quạt gió cho mình, khẩn trương thành ra như vậy, chảy cả mồ hôi rồi, Hồ Nhất Hạ khi dễ mình.

Một cái tay từ bên cạnh đưa qua, đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô không chút suy nghĩ liền nhận lấy: "Cám ơn!"

Hồ Nhất Hạ cầm khăn giấy lau cái trán, đột nhiên cảm thấy được có cái gì không đúng, Hồ Nhất Hạ rũ mắt xuống, vừa đúng nhìn thấy giày của đối phương, giày Oxford khiêm tốn tao nhã, đầu giày và thân giày đều có hoa văn wing-tip[1], Hồ Nhất Hạ cảm thấy đã thấy đôi giày này ở đâu đó rồi. Thoáng giương mắt, chỉ thấy ống tay áo sơ mi của đối phương vén đến cùi chỏ, lộ một đoạn cánh tay gầy gò, cái đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh, khiến Hồ Nhất Hạ thấy quen mắt ——

Hồ Nhất Hạ nhất thời cảm thấy sợ. Không thể nào? Cô lặng lẽ nói thầm một câu, còn chưa có ngẩng đầu, chỉ nghe thấy thanh âm quen thuộc: "Trò chuyện với Lục Hải Văn vui vẻ không?"

Thanh âm nhàn nhạt thậm chí có công hiệu nâng cao tinh thần, Hồ Nhất Hạ ngẩng đầu, lui về phía sau, động tác làm liền một mạch, lúc mở miệng cô đã thối lui đến phạm vi an toàn: "Sao anh biết em ở đây?"

"Lục Hải Văn gởi tin nhắn nói anh b

Lục Hải Văn không phải một mực nói chuyện với cô sao? Anh ta gửi tin nhắn lúc nào? Sao cô không phát hiện? Hồ Nhất Hạ tức giận không thôi: "Dám bán đứng em!"

Hồ Nhất Hạ âm thầm quyết định cũng phải bán đứng người đàn ông kia, tròng mắt xoay động, nảy ra một kế: "Anh là đồ ngụy quân tử lừa dối đời lấy tiếng! Lục Hải Văn đã kể hết những chuyện hư hỏng của anh cho em biết rồi!"

"Không tệ" anh lại khen cô, "Kế phản gián này của em không tệ, đáng tiếc, anh hiểu rõ Lục Hải Văn, cậu ấy không phải là người như thế."

"Dù. . . . Dù anh ta không tố cáo anh, em cũng có thể xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất, nhìn thấu trái tim âm hiểm xảo trá của anh."

Thấy anh tuyệt không giận, Hồ Nhất Hạ biết mình không giở trò được, cúi đầu đi, muốn vòng qua anh đi về phía trước, Chiêm Diệc Dương thong thả ung dung dịch qua trái một bước, thân hình cao lớn thành chướng ngại vật trên đường, "Nói một chút coi, tại sao la hét với bạn thân của em là muốn ly hôn với anh?"

Chiêm Diệc Dương cười không biến sắc, nhất thời lại khiến Hồ Nhất Hạ có cảm giác rơi vào bẫy rập. Anh đẩy cằm của cô ý bảo cô nhìn nghiêng qua trước ——

Không nhìn không sao, vừa nhìn liền hóa đá, gái tây giả đang đung đưa hai chân ngồi ở đàng kia nhìn hai người bọn họ.

Hồ Nhất Hạ không khỏi đè thấp thanh âm, đè thật thấp: "Sao anh không nói với em cô ta cũng ở đây? Để cho cô ta xem chuyện cười lâu vậy, thật mất mặt!"

Chiêm Diệc Dương lặng lẽ ôm chầm bả vai của cô, không nói lời nào, Hồ Nhất Hạ phản xạ có điều kiện muốn đẩy móng vuốt của anh ra, thấy gái tây giả đứng dậy chân thành đi đến, sửng sốt chịu đựng, mỉm cười, cùng cam chịu giả trang một đôi bích nhân.

Gái tây giả nhàn nhạt liếc cô một cái, lúc nói chuyện mang theo giọng điệu đặc biệt của người xa quê lâu, phát âm không rõ: "Mặc dù cô cho tôi thấy được một Mars có hỉ nộ ái ố, sẽ kích động, sẽ thỏa hiệp, chịu nói nhiều, nhưng tôi vẫn rất ghét cô."

Hồ Nhất Hạ giả cười một tiếng: "Cảm ơn —— cảm ơn —— tôi cũng không thích cô mấy."

Chờ gái tây giả vừa vào phòng bệnh, Hồ Nhất Hạ liền hất móng vuốt của người khác ra, lúc này anh cũng không ngăn cản cô, Hồ Nhất Hạ nghĩ. Cứ đi như vậy thì quá dễ dãi cho anh, không chiếm chút lời, khó giải mối hận trong lòng cô. Kết quả là, Hồ đồng chí thanh thanh tiếng nói, trịnh trọng tuyên bố: "Anh đã có thể tùy tiện Goodbye Kiss với người ta, anh cũng Goodbye Kiss với Hứa Phương Chu."

"Không cho phép."

"Tại sao không cho phép? Châu quan đốt lửa, dân chúng đốt đèn, ai cũng không cản ai."

Gương mặt nguội lạnh của anh dần dần cong thành nụ cười yếu ớt, cười cực chân thành, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Anh cứ nở nụ cười yếu ớt bất thường, nhỏ giọng nói: "Phải biết, em ghen tỵ chỉ biết gây gổ, anh ghen tỵ, là sẽ xảy ra án mạng."

Hôm nay cảm thụ của Hồ Nhất Hạ đã không thể dùng hai chữ "lạnh đến buồn nôn" để hình dung, quả thực là như rớt vào hầm băng, máu kết băng, hai tay ôm lấy cánh tay đi nhanh ra đến dưới vầng thái dương để phơi nắng, muốn xóa đi cơn lạnh lẽo.

"Tính toán lúc nào về nhà?"

"Xem tâm tình của em, mấy ngày tới đừng để em nhìn thấy anh."

"Đừng để anh đợi quá lâu, không chừng sẽ có lúc anh không nhịn được vác em trở về."

"Em đổi chủ ý rồi, vì câu này của anh, em chết cũng không trở về!"

Hồ Nhất Hạ đã thề độc nhưng mấy ngày sau liền hối hận.

Cô hoàn toàn có thể xem tất cả tất cả tội là do ông trời chọc ghẹo, cô cũng hoàn toàn có thể xem đây tất cả là một sự trùng hợp đơn thuần. Nhưng trên thực tế Hồ Nhất Hạ bi thống ý thức được, tất cả đều là tự gây nghiệt không thể sống.

Hai gạch —— trúng thưởng! Hồ Nhất Hạ nhìn kết quả biểu hiện trên que thử thai, im lặng nhìn trời. Ai có thể nói cho cô biết, tất cả có phải cũng là trường hợp hoang đường như trước?

Tại sao cô lại thỏa luận vấn đề dì cả có tới hay không với nữ QQ? Tại sao cô phải ngứa tay xem xem cái hộp hình chữ nhật lộ ra một góc trong túi của Lãnh Tĩnh là cái gì?

Nếu như không phải cô oán trách dì cả của mình chậm chạp không tới với nữ QQ, nữ QQ cũng sẽ không kéo tâm tư của cô đến việc "trúng thưởng".

Nếu như cô không có ngứa tay mở cái hộp đó ra, cũng sẽ không thấy cái que thử thai.

Nếu như Lãnh Tĩnh chỉ mua một que thử thai, cũng sẽ không có thảm kịch trước mặt xảy ra.

Nếu như không phải là bởi vì hôm nay cô hiếm khi dậy sơm, không có việc gì, cô cũng sẽ không ôm tâm tử "Thử một lần", vừa "thử" liền "thử" mình vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Nhớ lại trí nhớ xưa kia, nếu như cô không chơi lạnh lùng ở Maldives, cũng sẽ không làm anh phát bực, cũng sẽ không có hai ngày một đêm điên cuồng kia, cô cũng không cần ngồi ở trên bồn cầu khóc không ra nước mắt giống như bây giờ.

Hoặc giả cho phép, lúc ban đầu cô cũng không nên giúp bắt kẻ trộm, đó không phải bắt kẻ trộm, thật là bắt phải con sói ăn thịt người không nhả xương!

Hồ Nhất Hạ nảy ra một ý, Lãnh Tĩnh còn đang ngủ, cô ném que thử thai vào trong thùng rác, dùng phép thôi miên thường dùng để thôi miên mình: đây chỉ là chuyện hoang đường! Tuyệt đối là vậy! Gần đây Lãnh Tĩnh thỉnh thoảng buồn nôn cho nên mới mua que thử thai, mà cô, hoàn toàn không có nôn nghén hoàn toàn không có khó chịu, tất cả đều lầm! Đúng, chính là sai, sai mười phần. . . .

Hôm nay cô còn phải đi làm, cũng không thể bị chuyện hoang đường này ảnh hưởng tâm tình, ngồi ở trước gương trang điểm, hít sâu hai cái, trấn định lại, trang điểm.

Thoa thoa màu mắt, một cái thanh âm liền bắt đầu quanh quẩn ở trong đầu Hồ Nhất Hạ: tôi mang thai? Tôi —— mang thai —— rồi hả ?

Hồ Nhất Hạ cả kinh, chợt hoảng hồn, nhìn mình trong gương lại sợ hết hồn —— màu mắt màu rám nắng đột nhiên lau ở ngoài miệng, Hồ Nhất Hạ vội vàng cầm nước tẩy trang chùi đi. Má, sao cảm thấy mùi nước tẩy trang này trở nên kỳ quái như thế, cúi đầu nhìn lại, Hồ Nhất Hạ hết ý kiến đối với mình ——

Xem nước tẩy mắt là nước tẩy trang.

Vừa vào công ty, đồng nghiệp đều nói: "Tiểu Hồ hôm nay nhìn có vẻ không giống bình thường lắm!"

Việc này cũng có thể nhìn ra? Hồ Nhất Hạ vội vàng sờ sờ bụng, chưa to lên mà, vẫn còn rất bằng phẳng. Lời nói của một đồng nghiệp khác mới khiến thần kinh căng thẳng của cô thư giãn chút: "Đi làm mà không trang điểm cũng phải cần dũng khí."

"Hôm nay dậy trễ, không kịp trang điểm. Ha ha, ha ha ha. . . . . ."

Thứ hai là một ngày thanh nhàn, hôm nay Hứa Phó tổng bay đến Hoa Nam, hôm nay Chiêm Phó tổng bay đến Hongkong, cả hội nghị thường kỳ cũng kéo dài thời hạn tổ chức, nhân viên văn phòng căn bản đều rất rỗi rãnh, Hồ Nhất Hạ lại đứng ngồi không yên cho tới trưa, chống đến mười giờ rưỡi, không ngồi yên, ôm túi chạy thẳng tới phòng rửa tay.

Núp ở trong phòng riêng trong nhà vệ sinh, ngồi chồm hổm trên mặt đất, những que thử thai đủ mọi màu sắc, hình thù kỳ quái xếp thành một hàng ở trên nắp bồn cầu, những thứ này đều là cô mua trước khi đi làm.

Hồ Nhất Hạ từ que thứ nhất thử đến thứ năm, giống như đang đợi thẩm phán cuối cùng, nhìn bọn chúng đều hiện lên hai gạch máu dầm dề.

Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào?

Hồ Nhất Hạ tự nói với mình: hít sâu, tỉnh táo; hít sâu, tỉnh táo —— cô hít thở sâu năm phút vẫn không thể tỉnh táo lại, rốt cuộc quyết định nhờ Lãnh Tĩnh giúp đỡ.

"Chị hai Lãnh, làm thế nào? Hình như mình thật mang thai." Biên tập tốt một cái tin nhắn, ngón tay run rẩy bấm bấm. Hồ Nhất Hạ ném hết que thử thai vào giỏ rác, mình thì ngồi ở trên nắp bồn cầu chờ hồi âm.

Nắp bồn cầu còn chưa có ngồi ấm thì điện thoại di động đã rung lên, cũng không phải tin nhắn, mà là gọi tới.

"Ở đâu?"

"Hôm nay anh không bay đến Hongkong?"

"Trước không nói chuyện mang thai, nói cho anh biết, em ở đâu?"

Tay Hồ Nhất Hạ khẽ run rẩy, điện thoại di động thiếu chút nữa rớt vào thùng rác.

Sao anh biết? Hồ Nhất Hạ ý thức được một khả năng bi thảm: mình vội vàng nên phạm sai lầm, đa gửi tin nhắn vào điện thoại của Chiêm Diệc Dương rồi.

Mới vừa cầm chắc điện thoại di động, có người đẩy cửa đi vào, bên ngoài phòng vang lên thanh âm, Hồ Nhất Hạ nghe được lại run run.

Điện thoại di động không sai sót chút nào, hoa lệ rơi vào bồn cầu.

Cô còn có thể hơn xui xẻo sao? Hồ Nhất Hạ hoàn toàn vô lực rồi, đặt mông ngồi ở trên nắp bồn cầu, đôi tay che kín mặt, xây dựng cơ sở tạm thời trong phòng này, không đến đâu được cả.

Gần tới thời gian bữa trưa, phòng rửa tay bắt đầu náo nhiệt lên, những gian phòng vệ sinh đều gấp cung ứng, có người tới gõ cánh cửa hơn một tiếng chưa từng mở ra này, Hồ Nhất Hạ núp ở bên trong, bóp cổ chơi biến âm: "Có người."

Hồ Nhất Hạ cũng không biết mình cản bao nhiêu đồng nghiệp đang mắc ở ngoài, mặc dù nội tâm có thẹn, nhưng cô vân không dời tổ. Bên ngoài càng náo nhiệt, cô trong này thì càng an tĩnh, sau đó rất đột nhiên, vào lúc nào đó, bên ngoài trong nháy mắt lâm vào tĩnh mịch.

Tiếng bước chân "Cộp cộp cộp" đến gần, mỗi một tiếng đều có phong thái vương giả, Hồ Nhất Hạ nghe ra đó là thanh âm do giày da nam phát ra, trong lòng nhất thời chua xót không giải thích được.

"Chiêm, Chiêm, Chiêm tổng, đây là. . . . Nhà vệ sinh nữ." Có người cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở.

"Đều đi ra ngoài." Giọng nói quen phát hiệu lệnh làm cho người ta nghe được mà lo âu, mọi người nối đuôi ra, cả người trong phòng cũng đi ra ngoài.

Chỉ có một cánh cửa thủy chung đóng, thần sắc Chiêm Diệc Dương rốt cuộc không còn cứng ngắc như trước: "Ra ngoài."

Sau đó liền nhìn thấy cánh cửa kia nhẹ nhàng mở ra, người phụ nữ ngồi trên bồn cầu ngồi, mím môi không quá phục tùng nhìn anh.

"Anh không bay đến Hongkong sao?" Cô tình nguyện anh bay đến Hongkong rồi, lăn qua như vậy, sau này cô làm sao ở lại công ty?

"Mới vừa lên máy bay chuẩn bị tắt máy, nhận được tin nhắn của em."

Tại sao bảo vệ sân bay chấp nhận cho anh về?

Anh quét mắt qua bụng của cô, Hồ Nhất Hạ cảnh giác lui về phía sau nửa bước.

"Bây giờ anh vác em ra ngoài, hay em tự theo anh ra ngoài?"

Hồ Nhất Hạ suy nghĩ một chút: "Có thể không đi ra ngoài hay không?"

Cửa nhà vệ sinh chợt bị người đẩy ra, phụ tá hành chánh không thức thời cầm một xấp hóa đơn, nhìn cũng không nhìn tình trạng bên trong liền trực tiếp đi vào: "Chiêm tổng, những giấy phạt siêu tốc này là do lúc nãy anh chạy quá nhanh trên đường. . . ."

Phụ tá hành chánh im lặng rồi, nhìn ngườiu phụ nữ cụp tai dùng tay che mặt, nhìn Chiêm Diệc Dương đứng đằng kia, mặt không tỏ vẻ gì, rồi lại nhìn bảng hiệu trên cửa: "Ách. . . Xin lỗi, xin lỗi."

Nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng vô ích, cửa nhà vệ sinh mở rộng, bên ngoài có một vòng khách vây quanh xem, tất cả đều nhìn chằm chằm cử động của hai người trong phòng rửa tay.

Chiêm Diệc Dương hơi hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa, Hồ Nhất Hạ thì lộ vẻ đưa đám, loại tình trạng này không ra cũng không được. Hồ Nhất Hạ bị anh kéo tay, lề mề đi ra ngoài.

"Hiện tại chính thức giới thiệu, đây là vợ tôi, Hồ Nhất Hạ."

Công ty quy định rõ ràng, giữa nhân viên cấm yêu đương.

Khi tất cả mọi người cho là chuyện này s do đàn gái từ chức mà kết thúc, thì Chiêm Diệc Dương lại chủ động ẩn lui, mặc dù anh không thể thành công tạo ra truyền kỳ thăng thẳng một đường ở công ty đa quốc gia, lại thành toàn kiếp sống viên chức nhỏ của vợ.

Ở trên đó chính là một đoạn giai thoại truyền lưa trong nội bộ công ty, nhất là giữa nhân viên nữ. Thiệt giả hay không, đã không cách nào khảo chứng.

Nhưng điều khẳng định là, thành tích nổi bật của Chiêm Diệc Dương sau khi nộp đơn từ chức là —— thành lập công ty mới, đặt tên là L-fox. Mà L-fox nhất định trở thành truyền kỳ của một người khác.

* * *

****

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Wing-tip: Giày có mũi wing-tip là phần mũi giày được “xẻ đôi” về hai bên của giày bằng chi tiết trang trí thông thường là sợi da có đục họa tiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.