Hành lang tối om, chạy thẳng về phía trước, không biết sâu bao nhiêu, cũng không biết thông đến nơi nào. Ánh đèn rạng ngời trong đại sảnh chỉ soi được một phần lối vào của hành lang, chiếu sáng khoảng bốn năm mét. Nhưng bởi vì hòa lẫn với bóng tối mịt mùng nên hiện vẻ xám ngoét tựa như mặt người chết. Chỗ càng sâu thì bóng tối càng đậm đặc như không thể xuyên thấu. Lắng nghe kỹ, ở nơi sâu hút trong hành lang không biết đang thấp thoáng vọng tới tiếng gió hay tiếng thầm thì khe khẽ của thứ gì đó. Vô cùng nhẹ nhàng nhưng khiến lòng mỗi người đều rờn rợn, giống như có một con rắn lạnh lẽo vô hình nhanh chóng trườn qua. “Làm sao đây?” – hòa thượng Đàm tái mặt. Lý Đạo bước lên véo anh ta một cái. Hòa thượng Đàm không đề phòng bỗng chốc nhảy cẫng lên, hét to: “Anh làm gì vậy?” “Xem ra không phải ảo giác”. – tiếp theo Lý Đạo lại tự véo mình, đau đến mức mặt mày nhăn nhó – “Chúng ta lại bị giam giữ rồi”. “Tại sao lại như vậy?” – Hàn Băng nói ra nghi ngờ của mọi người. Ba người đồng thời nhìn Xuân Thất thiếu. Không biết từ lúc nào, hoặc bởi vì sức mạnh ý chí của Xuân Thất thiếu mạnh mẽ và bền bỉ nhất, cũng là người giữ vững được tỉnh táo nhất trong thời khắc quan trọng, cứu được mọi người, cho nên vô thức mọi người đều xem anh như thủ lĩnh. Trong tâm lý học, có một trạng thái như vậy. Vào lúc nguy nan, thành viên trong tập thể sẽ lựa chọn phục tùng người mạnh mẽ hơn mình như lẽ đương nhiên. “Khách sạn Hoàng Tuyền quái lạ, nó muốn giữ chúng ta lại”. Xuân Thất thiếu đặt túi du lịch xuống đất. Trong tình cảnh kỳ lạ này, chắc chỉ có người như anh mới có vẻ mặt ung dung như thế mà thôi. Mà lạ lùng thay, kiểu như anh lại có thể trấn an được ba người còn lại, họ cũng rối rít bỏ hành lý xuống. “Giữ chúng ta lại làm gì?” – hòa thượng Đàm căng thẳng hỏi, sau đó lại nhìn Hàn Băng với vẻ kỳ lạ. Hàn Băng lập tức giơ tay lên: “Không liên quan đến tôi. Đúng là chuyện của Diêu Thanh Dương lần trước là do tôi dẫn dụ. Nhưng mà tôi hoàn toàn không biết những chuyện quái gở xảy ra trong khách sạn này. Vả lại, tôi cũng suýt…”. Xuân Thất thiếu kéo cô lại, tránh để cô đứng quá gần lối vào hành lang. “Nhưng cô bị mất trí nhớ một khoảng thời gian”. – hòa thượng Đàm lầm bầm nói một câu, giọng rất khẽ. Xuân Thất thiếu, Hàn Băng và Lý Đạo đi chung với nhau. Tuy bởi vì mưu kế hung hiểm kia nên hòa thượng Đàm cũng cùng chung hoạn nạn với họ, nhưng tình nghĩa đương nhiên không thân thiết bằng người trong nhà. Huống chi Lý Đạo che chở Hàn Băng như gà mẹ bảo vệ gà con. Mà anh ta cũng nhận ra được tâm tư tình cảm Xuân Thất thiếu dành cho Hàn Băng. Nhưng vì bầu không khí quá tĩnh lặng, lời nói của anh ta vẫn bị Hàn Băng nghe thấy, cô không khỏi cúi đầu. Đúng vậy, cô mất đi trí nhớ mười hai ngày. Cho dù cô đã nhớ lại một phần trong đó, nhưng đến cùng vẫn không phải là toàn bộ. Lẽ nào tai họa lần hai này cũng do cô gây ra sao? Cô rất kinh hoàng, bởi vì cô không muốn làm hại người khác. “Do khách sạn này quái lạ, không liên quan đến Hàn Băng”. – giọng nói ôn hòa hồn hậu của Xuân Thất thiếu mang theo một chút khàn khàn gợi cảm, vô thức có được sức mạnh khiến người ta tin tưởng – “Bất kể là ai xây nên khách sạn Hoàng Tuyền, họ luôn luôn có mục đích. Chúng ta vô ý xông vào, không biết làm sao đã vô tình khởi động chốt mở thôi”. “Chuyện xảy ra trong sự vụ lần trước là do thời tiết vô cùng xấu, lần này thì sao?” – Lý Đạo vò đầu – “Đây đúng là sự việc thần bí, với lối suy nghĩ bình thường và trình độ nhận thức của chúng ta hiện có thì không thể nào giải thích được. Lẽ nào nó giữ chúng ta lại vì muốn chén sạch hoặc hù dọa để chúng ta chết khiếp à? Hay là nói quá một chút là, nó sợ cô đơn?” Ông vừa nói vừa vậy hòa thượng Đàm đã hơi run rẩy, lập tức đi đến phía cửa sổ. Xuân Thất thiếu vội kéo anh ta lại. “Đứng uổng phí công sức, nếu muốn giữ chúng ta lại đương nhiên sẽ không có lối ra khác. Cửa sổ đập cũng không vỡ, nếu như không cẩn thận đụng phải cái gì không nên, không chừng lại xảy ra biến hóa mới”. Tôi chỉ thăm dò bừa phứa một chút thôi. Nếu không làm sao cam tâm chứ?” – hòa thượng Đàm mặt mày căng thẳng, nói. Xuân Thất thiếu biết có ép cản anh ta cũng không được, nên để mặc. Nhưng hòa thượng Đàm đi hai bước rồi đột nhiên quay người nói: “Đừng nhìn pho tượng thần bằng gỗ đứng ngay cửa, tôi cảm thấy nó hơi kỳ lạ”. Ba người họ sửng sốt, quay đầu ngược lại. Pho tượng kia đối diện cửa lớn, cũng chính là hành lang tối đen hiện tại. Nó đứng yên lặng bất động, bình thản không lên tiếng. Cao bằng con người, tạo hình kỳ lạ, mặt mày dữ tợn nhưng không khiến người ta sợ hãi. Còn thoang thoảng mùi hương, được điêu khắc bằng gỗ thơm, nhìn bình thường nhưng giá trị xa xỉ. Không biết có phải do hòa thượng Đàm nói hay không, nhìn kỹ tượng thần bỗng nảy sinh một cảm giác u ám, Hàn Băng thầm run sợ. Hòa thượng Đàm vội la lên: “Tôi không nói giỡn đâu, dù sao cũng đừng nhìn. Sao càng nói các người càng nhìn vậy hả? Thật quái lạ!” “Tôi chỉ liếc liếc thôi, đâu có nhìn thẳng vào chứ?” – Lý Đạo nói, dứt khoát cởi áo khoác mình ra, bước đến che đầu tượng thần lại – “Như thế này đi? Muốn nhìn cũng không nhìn thấy được”. Tuy là mùa hè, nhưng thời tiết trên núi đặc biệt, chỉ có buổi trưa là nóng, cho nên tất cả mọi người đều mặc áo khoác mỏng. Nhưng lúc đang nói dở, trời không có gió, cũng không có chấn động nào khác, vậy mà chiếc áo đó lại trượt xuống. Tất cả mọi người đều ngơ ngác. “Là tôi không che kỹ”. – Lý Đạo hăng hái không để ý, bước đến lấy áo che lên đầu tượng thần lần nữa, còn cột tay áo lại – “Như vậy không rớt xuống nữa rồi đúng không?” Tượng thần lặng thinh, giống như người ta bị bắt cóc, bị chụp chiếc túi lên đầu. Yết hầu hòa thượng Đàm lên xuống hai cái, nhưng rốt cuộc không nói gì nữa, đi xung quanh kiểm tra xem có lối ra nào không. Hàn Băng cảm thấy hành động này của Lý Đạo không ổn, nhưng không nói ra được là không ổn ở chỗ nào. Lúc này Xuân Thất thiếu mở túi du lịch của mình ra, lấy một thanh dạ quang quân dụng. Nó khác với những thanh dạ quang mà người hâm mộ hay khua trong các buổi biểu diễn. Cái này có độ sáng mạnh hơn, tuy không đẹp nhưng phát sáng lâu hơn, cũng thực dụng hơn. “Bởi ở đây là vùng núi, anh vốn cho rằng sẽ cắm trại thám hiểm nên chuẩn bị trước”. – Xuân Thất thiếu giải thích. Hàn Băng kéo anh lại: “Tình hình không rõ, hành động không bằng tĩnh lại, anh không thể mạo hiểm đi vào trong đó”. Cô nói vô cùng nghiêm túc, còn có chút lo lắng và sợ hãi, bàn tay nắm lấy tay áo Xuân Thất thiếu đến độ ngón tay trắng bệch. Trái tim Xuân Thất thiếu bỗng xao động, tựa như bị tróc một khối. Ngay sau đó anh cười sảng khoái: “Có em ở đây anh sẽ không mạo hiểm bừa đâu. Nếu không làm sao đưa em ra khỏi đây an toàn được? Yên tâm đi, anh chỉ kiểm tra một chút thôi”. Lời nói này có hơi mờ ám. Nhưng anh chẳng hề để ý và Hàn Băng cũng vậy, trái lại Lý Đạo bên cạnh nhíu mày. Nhưng cuối cùng Lý Đạo không nói gì, chỉ theo Xuân Thất thiếu cùng bước vào hành lang. Hai người bước tới cửa hành lang, tỉ mỉ lần mò vách tường từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Sau đó liếc nhìn nhau, khẽ lắc đầu. Không có sơ hở, hành lang kia tựa như vốn nối liền với lối vào khách sạn, trơn tru đến mức ngay cả khe hở cũng không có. Xuân Thất thiếu uốn thanh dạ quang lại, làm nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó ném mạnh vào trong hành lang. Lúc này, Hàn Băng cũng đi đến, đứng phía sau quan sát tất cả mọi chuyện. Lực tay Xuân Thất thiếu khá mạnh, người bình thường không ném được xa như vậy. Mà khi thanh dạ quang rơi xuống đất, nó lại lăn lông lốc ra xa. Cuối hành lang vẫn tối đen như mực. Trái lại thanh dạ quang rơi xuống đất vô cùng vang dội, lách cách lách cách, từng tiếng như nện vào lòng người. “Mẹ ơi, không phải là thông đến địa ngục chứ? Nếu chúng ta muốn dò đường, không biết phải đi bao lâu nữa đây?” – Lý Đạo líu lưỡi – “Nghe tiếng vọng này hiển nhiên là rất sâu rồi”. Xuân Thất thiếu không nói lời nào, hơi do dự một chút, rồi cất bước đi vào hành lang. Anh đi vào trong từng bước, mỗi bước đều cẩn thận, thỉnh thoảng còn lần mò vách tường hành lang chỉ đủ cho ba người đi xong xong. Chắc hẳn do quá cẩn thận nên bước chân có vẻ rất nặng nề. Có điều ngược lại hành động của anh trôi chảy và không hề cứng nhắc, nhưng Hàn Băng lại căng thẳng khủng khiếp. Không biết đã trải qua bao lâu anh mới đến chỗ thanh dạ quang rơi xuống, không hề xuất hiện điều gì khác thường và bất trắc. Xuân Thất thiếu nhặt thanh dạ quang lên, giơ cánh tay tựa như muốn ném đến phía trước một đoạn nữa để xem thử. Hàn Băng đột nhiên cất tiếng kêu lên: “Quay lại đi! Anh đã nói sẽ không mạo hiểm mà!” Lý Đạo cũng nói: “Đúng vậy đó, bàn bạc kĩ tốt hơn”. Tuy thanh dạ quang chiếu sáng bóng đêm tối tăm ở phía trước, nhưng khoảng cách giữa lưng Xuân Thất thiếu và Hàn Băng lại tối đến mức không nhìn rõ bóng người. Nói như vậy có khác gì mất liên hệ chứ. Nếu thật muốn dò đường thì mọi người cùng nhau đi, dù sao có thể giúp đỡ lẫn nhau. Xuân Thất thiếu quay người lại. Bởi vì khoảng cách rất xa, ánh sáng không đủ, Hàn Băng không thấy rõ mặt anh. Nhưng cô cảm nhận được nụ cười trấn an của anh. Cô mở to mắt, nhìn anh quay trở lại, sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện phía sau anh. Thanh dạ quang kia phát ra ánh sáng hừng hực, chiếu sáng ngời Xuân Thất thiếu và khoảng cách trước người anh. Nhưng bóng tối phía sau anh lại vừa đặc vừa sâu, tựa như ẩn chứa nỗi bất an thăm thẳm không ngừng đè lên sống lưng của anh, cũng không ngừng đè nặng lên trái tim của Hàn Băng. Mãi lâu sau Xuân Thất thiếu mới trở lại nơi có vầng sáng bàng bạc, tiếp theo bình an ra khỏi hành lang. Lúc này Hàn Băng mới thở phào nhẹ nhõm, phát giác sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hai chân cô như bủn rủn không chống đỡ nổi thân thể, liền lùi về phía sau vài bước, cho đến khi đụng vào thân tượng thần mới dừng lại. Cô bỗng quay đầu lại, dường như cô cảm giác được đôi mắt tượng thần đang nhìn cô chằm chằm qua lớp áo. Tình huống mơ hồ và mịt mùng này càng đáng sợ hơn, khiến cô vội vàng tránh xa một chút. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, không biết làm sao cô lại cảm thấy tượng thần cũng nghiêng người qua, tiếp tục nhìn cô chằm chằm. Nhưng tượng thần bị che kín nên không biết có phải nó chuyển động thật không. “Em làm sao vậy?” - Xuân Thất thiếu đi đến, hỏi han ân cần. Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, lập tức làm cho cô an tâm hơn chút, nhẹ nhàng cầm lại tay anh. Đối với một công tử giàu có mà nói, lòng bàn tay Xuân Thất thiếu hơi thô ráp, có vài vết chai rất mỏng và rất mạnh mẽ. Cô lắc đầu, thành thật thừa nhận: “Em rất căng thẳng, lúc anh đi vào hành lang em rất sợ hãi”. Xuân Thất thiếu cảm thấy ấm lòng, không đáp lời Hàn Băng nhưng cũng không hề buông lơi bàn tay cô. Trái lại, Lý Đạo bước đến, tự nhiên chen vào giữa họ, sau đó đẩy Xuân Thất thiếu quay người lại: “Cho tôi xem lưng cậu nào, đừng mang về thứ gì không sạch sẽ. Cậu cũng biết tôi định quay một bộ phim ma cho nên sưu tầm rất nhiều chuyện kiểu này. Nghe nói có một người đàn ông đi vào đường ban đêm, gặp một cô gái mặc đồ trắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng lại bị thương. Anh ta tốt bụng cõng cô gái này đến bệnh viện, nhưng càng chạy càng thấy cô gái đó nặng nề khác thường. Sau đó anh ta phát hiện mình đang cõng một miếng ván quan tài, sợ đến mức lập tức hất xuống chạy nhanh về nhà. Nhưng anh ta hất được ma nữ kia sao? Trên thực tế là không hề, khi anh ta đã về nhà, trong lúc vô tình soi gương thấy sau lưng mình thò ra một khuôn mặt phụ nữ, thất khiếu chảy máu đầm đìa đang nhìn anh ta cười…”.