Trong ảo cảnh Triệu tiên sinh béo núc chỉ ngồi một chỗ, vô cùng đáng ghét. Nhưng trên thực tế Triệu tiên sinh là một ông chú trung niên đẹp trai, tuy thường hay rượu chè nên nhìn không khỏe mạnh cho lắm, nhưng khuôn mặt và vóc dáng được chăm sóc tốt khỏi phải bàn, cộng thêm khí chất nghệ sĩ lại càng lôi cuốn người khác. Thảo nào từ đầu đến cuối chị Ngô đều yêu chồng mình vô cùng. Bởi vì có người luôn mê hoặc được người khác, bất kể làm sai điều gì vẫn được tha thứ. “Cảm ơn mọi người”. - Triệu tiên sinh thành khẩn nói với đám người Xuân Thất thiếu - “Vợ tôi tinh thần yếu ớt, ở trong viện điều dưỡng. Cũng do tôi trông nom không chu đáo nên bà ấy tự bỏ trốn”. “Chị Ngô đến nơi hưởng tuần trăng mật ngày xưa, Triệu tiên sinh không nghĩ ra đến đây tìm chị ta sao?” - Hàn Băng không nhịn được châm chọc một câu Nếu không phải cô quá hiểu rõ về người đàn ông này thì đã bị vẻ bề ngoài lịch sự tao nhã của ông ta đánh lừa. Lúc nói đến chị Ngô, ông ta còn ra vẻ ân cần dịu dàng, đau thấu tâm can. Nhưng cô đã trải qua tất cả cảnh tượng trong tâm linh chị Ngô, biết được những thứ đó mới là thật. Triệu tiên sinh không ngờ rằng họ đã biết vụ phóng hỏa giết người, đúng không? Hàn Băng vừa nghĩ vừa liếc nhìn cái hộp Triệu tiên sinh cầm trong tay - chiếc hộp đựng Tứ Đại Mỹ Nhân pha lê. Dường như Triệu tiên sinh vừa mới kiểm tra, còn chưa thu ghém xong xuôi. Cho nên nắp hộp mở ra, từ góc độ Hàn Băng trùng hợp có thể thấy được thứ bên trong. Tứ Đại Mỹ Nhân không có ngũ quan, tạo hình thướt tha tao nhã, cho dù Hàn Băng là người không hiểu về nghệ thuật cũng phải xuýt xoa trước vẻ đẹp và nét sầu bi của các nàng. Chỉ là pha lê bình thường nhưng thể hiện rõ được tố chất. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên một luồng sáng đỏ hiện lên. Hàn Băng thấy rõ tượng pha lê xảy ra dị biến. Màu đỏ kia di chuyển trên tượng pha lê trong suốt một cách kỳ lạ, vô cùng yêu dị. Đồng thời, cô tựa như thấy Tứ Đại Mỹ Nhân khóc với mình. Trong nháy mắt cả người cô lạnh buốt. Cô tiếp nhận được hơi thở rất yếu ớt, hơi thở của nỗi đau và tuyệt vọng lúc tử vong. Nhưng nếu nói hung thủ là chị Ngô đã bại lộ, các nàng phải nên an nghỉ mới đúng. Nhưng như vậy… Lẽ nào sự thật không giống như họ đã nghĩ. Suy đoán sai lầm rồi sao? Chuyện tiếp theo cô hoàn toàn không có để ý và tham dự, cứ ngây dại suốt, không vứt bỏ được nghi ngờ trong lòng. Cô không biết mình rời bỏ khách sạn Hoàng Tuyền thế nào, không biết làm sao lên máy bay và cũng không biết trở về nhà ra sao. Xuân Thất thiếu sắp đặt chu đáo thỏa đáng, hoàn toàn không hề khiến cô phải bận tâm. Nhưng anh cũng nhìn ra cô không yên lòng. Ban đầu anh cho rằng cô quá mệt mỏi, dù sao cũng là con gái, còn trải qua chuyện đáng sợ như vậy. Tuy nói là có dị năng nhưng tâm hồn vẫn bị thương tổn. Nhưng sau đó anh phát hiện ra tâm trạng của cô không ổn lắm. “Sao vậy?” - lúc anh đưa cô về nhà, dịu dàng hỏi. Hàn Băng lắc đầu. “Chúng ta chính thức hẹn hò được không?” - anh nói sang chuyện khác. Hàn Băng lại lắc đầu. “Em không muốn hả?” Xuân Thất thiếu sửng sốt. Anh cho rằng trải qua những chuyện này, cho dù chỉ xảy ra trong ảo cảnh, nhưng tình cảm của họ cũng đã đạt đến mức độ nào đó. Lẽ nào cô đã nhớ ra chyện gì, lại hiểu lầm rồi sao? “Không phải là không muốn”. - Hàn Băng nghiêm túc nói - “Anh có thể điều tra giúp em chị Ngô chữa trị ở bệnh viện tâm thần nào không? Thuận tiện điều tra thêm vụ án phóng hỏa giết người kia nữa”. Xuân Thất thiếu đứng sững ra, không hiểu nguyên do. Hàn Băng suy nghĩ, nói hết toàn bộ những nghi ngờ của mình và cảm nhận trong nháy mắt đó. “Được, chúng ta điều tra thêm. Nếu như em nhận được thông tin gì, anh tuyệt đối sẽ không để cuộc sống em gặp nguy hiểm.” Xuân Thất Thiếu suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu đồng ý. Không mất quá nhiều thời gian, Xuân Thất thiếu đã lấy được tin tức. Rất trùng hợp là bệnh viện tâm thần chị Ngô ở chính là bệnh viện Xuân Thị đã từng tài trợ. Nhưng kỳ lạ là tra tới tra lui hoàn toàn không có vụ án phóng hỏa giết người nào cả. Theo điều tra, Triệu tiên sinh có bốn người tình, tất cả đều sống an ổn, đang ở bên cạnh ông ta, còn ở chung một nhà nữa. Người đàn ông này thật bản lĩnh, có thể khiến kẻ thứ 3, kẻ thứ tư, kẻ thứ năm, vân vân… chung sống hòa thuận. Ít ra ngoài mặt là như vậy. Như vậy tại sao chị Ngô lại cho rằng mình đã giết người, hơn nữa còn ép mình đến điên loạn? Theo yêu cầu của Hàn Băng, Xuân Thất Thiếu dẫn cô đến bệnh viện tâm thần kia. Trong khoảnh khác bước vào bệnh viện, Hàn Băng suýt cho rằng mình đã trở lại ảo cảnh, bởi vì cảnh tượng giống hệt như nhau. May là không khí thực tại mang theo hơi ấm, huyên náo và có phần dơ bẩn, nhưng cô chắc chắn có cảm xúc thân thiết ùa vào mặt. Ai nói thực tế thối nát, nước trong quá ắt không có cá. Chỉ có thật sự rơi vào trong ảo cảnh tinh khiết mới biết được thức tế đáng quý cỡ nào. Bệnh viện cao bảy tầng, chị Ngô ở phòng bảy lẻ năm. Lúc Hàn Băng thấy chị ta qua song sắt, suýt rơi nước mắt. Không biết làm sao chị ta trốn khỏi bệnh viện quản lý nghiêm ngặt này được. Tuy chung sống một khoảng thời gian ngắn trong ảo cảnh, nhưng cô vẫn có một chút tình cảm với chị ta, hoặc nói là thương hại. Chị ta rất an tĩnh, lẳng lặng ngồi ở góc giường, nhìn chằm chằm vào bức họa trên bức tường đối diện. “Chị ta và Triệu tiên sinh là bạn học, trước kia cũng là sinh viên xuất sắc của học viện mỹ thuật. Nhưng chị ta từ bỏ sự nghiệp của mình, toàn tâm toàn ý ủng họ cho chồng, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy”. “Giống như Người Tình Của Rodin(*) à?” - Hàn Băng cười khổ. (*) Người tình Của Rodin hay còn gọi là Camille Claudel trình chiếu năm 1988 do nữ diễn viên Isabella Adjani Yasmine đóng vai chính, kể về mối tình cháy bỏng của hai vĩ nhân Pháp, để lại cho nhân loại nhiều kiệt tác điêu khắc là Camille Claudel và Auguste Rodin. “Giống như Người Tình Của Rodin vậy!” - Xuân Thất Thiếu gặt đầu - “Em thấy đó, phim lột tả đời và đời cũng là phim”. Phụ nữ để mai một tài hoa, ký thác toàn bộ ước mơ vào người đàn ông, thật là quá khờ dại và đáng thương. Nếu như bản thân mình không thể độc lập thì tình yêu như vậy cũng là yếu đuối và dối trá. Hàn Băng im lặng, nhưng cô biết Xuân Thất thiếu nói đúng. Rất nhiều chuyện trong phim đều được xây dựng từ những tình tiết có thực trong cuộc sống thực tế. Tựa như Lý Đạo, sau khi từ khách sạn Hoàng Tuyền trở về, ông đã vùi đầu vào sáng tác, trải nghiệm chưa bao giờ có khiến ông nảy sinh niềm say mê bất tận. Bởi vì có hai lần kinh nghiệm kinh hồn bạt vía, ông quyết định chia thành hai bộ phim. Một bộ phim gặt hái tốt trên cả phương diện doanh thu và danh tiếng được ra đời, nhưng nào ai biết được những đau khổ, máu và nước mắt của nhân vật thật sự đứng sau nó đâu? Mà ông Trương khuân vác vì bị đả kích quá nghiêm trọng nên đã quên mất những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Ngược lại hòa thượng Đàm yên lặng rời đi, bặt âm vô tín. Hàn Băng không biết hòa thượng Đàm biến mất khiến Xuân Thất thiếu rất lo lắng. Anh sợ hòa thượng Đàm tiết lộ bí mật của Hàn Băng, mang đến cho cô nhiều phiền phức không đáng có. Đồng thời anh tự trách mình sơ suất, sao lại để hòa thượng Đàm biến mất ngay trước mắt đước chứ? Rõ ràng anh rất chú ý đến anh ta. Chuyện này có thể nói là hòa thượng Đàm biến mất là cố ý hay không? Bản thân người này luôn có chỗ khiến người ta khó đoán, nhìn thì như vô hại, chỉ là một kẻ lừa bịp tôn giáo, giống như một diễn viên gây cười, một tên hề vậy. Nhưng thực tế thì sao? Hiện tại, Xuân Thất thiếu vận dụng hết tất cả lực lượng, khẩn cấp tìm kiếm hòa thượng Đàm. “Bức tranh kia...”. - Hàn Băng đột nhiên kinh ngạc kêu lên. Xuân Thất Thiếu đang quay cuồng trong suy nghĩ nhìn theo tiếng kêu. Đó là bức tranh trừu tượng, do tất cả hình xoắn ốc lớn nhỏ tạo nên. Thảo nào trong ảo cảnh hành lang bệnh viện kia không ngừng tuần hoàn theo hình xoắn ốc. Đều nói tác phẩm nghệ thuật lột tả nội tâm tác giả, có thể là do cuộc sống hôn nhân như vậy khiến chị Ngô cảm giác mình luôn dậm chân tại chỗ, không bao giờ thoát khỏi vững bùn trong tâm hồn thì phải. “Chị Ngô” - Hàn Băng khẽ kêu một tiếng. Rất kỳ lạ, hai người không hề quen biết trong thực tế, lại cùng trải qua một cuộc sinh tử trong ảo ảnh, cho nên hiện tại Hàn Băng cũng không rõ tình cảm trong lòng là gì nữa. Bác sĩ đã nói lú người bệnh tâm thần đắm chìm trong thế giới của mình thì sẽ không cảm giác được thế giới bên ngoài. Bạn kêu chị ta, chị ta chưa chắc đã nghe thấy. Nhưng mà chị Ngô nghe thấy, còn từ từ quay đầu lại. Chị ta rất gầy, chỉ còn da bọc xương, gương mặt cũng hóp sâu nổi gân xanh, tựa như cái xác khô vậy. Nhưng ánh mắt của chị ta lại sáng ngời kỳ lạ, ánh mắt dịu dàng xen lẫn một nét đau buồn man mác và sự buông xuôi không kỳ vọng bất cứ điều gì nữa hết. “Hàn Băng à”. - chị khẽ thì thầm. Nước mắt Hàn Băng chảy xuống tí tách, chị Ngô nhận ra cô. “Hãy vui vẻ yêu thương chàng trai này đi” - chị ta từ từ đi đến, nhìn chằm chằm vào Xuân Thất thiếu phía sau Hàn Băng - “Nếu không, sau này có thể không còn cơ hội nữa. Đôi khi yêu một người đàn ông, bất kể có thật lòng cỡ nào, anh ta cũng sẽ không cần”. “Chị Ngô, chị không hề giết người”. - Hàn Băng kích đông nói. Lẽ ra họ không thể một mình gặp người bệnh. Nhưng ai bảo Xuân Thất thiếu là nhà tài trợ lớn chứ? Mà Hàn Băng nhất định phải điều tra Triệu tiên sinh. Cô muốn biết rõ một chuyện, cô muốn giải cứu chị Ngô. “Không có sao?” - chị Ngô rất nghi ngờ - “Nhưng chồng tôi nói tôi đã thiêu chết bốn tình nhân của ông ấy. Tứ Đại Mỹ Nhân của ông ấy bị tôi hủy hoại. Tôi… tôi rất có lỗi. Ông ấy thật sự nói với tôi như vậy, tôi tin tưởng ông ấy”. Hàn Băng cắn chặt răng, giận đến mức hận không thể giết người. Tên Triệu tiên sinh kia thật không bằng cầm thú. Trước khi đến cô đã xem qua bệnh án của chị Ngô, chị ta đã bị suy nhược thần kinh từ rất lâu, tinh thần hơi có vấn đề, đặc biệt dễ dàng tiếp nhận thông tin nhồi sọ. Vả lại, chị ta còn vô cùng tin tưởng và lệ thuộc vào chồng mình. Như vậy có thể chuẩn đoán được chuyện chị ta thiêu chết bốn người đàn bà gì đó là do Triệu tiên sinh cố ý nhồi nhét. Làm như vậy để khiến cho chị ta hoàn toàn điên loạn. Có thể ông ta nôn nóng muốn thoát khỏi chị Ngô, nhưng chị ta không chịu buông tay, cho nên ông ta mới nghĩ ra cách thâm độc như vậy. Tinh thần chị Ngô vốn yếu ớt, khi chị ta không ngừng lặp lại ý nghĩ mình đã giết người, mà quả thật trong lòng chị ta cũng có ác niệm, cho nên sẽ xem tất cả là thật, kết quả bệnh tình càng nghiêm trọng hơn. Chị Ngô cũng học nghệ thuật, nói không chừng còn có thiên phú hơn Triệu tiên sinh. Cho nên trí tưởng tượng của chị ta mới mạnh mẽ đến vậy. Nhưng như thế cũng quả thật là đã hại chị ta. “Chị Ngô, chị không giết người, không có ai chết vì chị hết”. - Hàn Băng nhấn mạnh nhiều lần. “Chúng ta sẽ nói chuyện này với bác sĩ, nói không chừng sau này sẽ có ích trong quá trình trị liệu cho chị ta. Không có áy náy và sợ hãi nhất định chị ta sẽ khá hơn”. - Xuân Thất thiếu khẽ nói sau tai Hàn Băng - “Về phần Triệu tiên sinh, anh đã điều tra khả năng tài vụ của ông ta, nếu Xuân Thị muốn lật đổ ông ta thì thật sự là dễ như trở bàn tay”. Hàn Băng gật gật đầu, cô biết Xuân Thất thiếu trả thù cho chị Ngô. Họ cho rằng những lời này chị Ngô sẽ không nghe thấy, nhưng chị lại nghe thấy và còn hiểu được. Chị ta đến gần một chút, đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt song sắt của Hàn Băng. Cơn lạnh buốt trong nháy mắt chạm vào da, truyền khắp toàn thân, khiến Hàn Băng rùng mình một cái. “Cô hiểu rõ mà. Cô có thể hiểu rõ có phải không?” - chị Ngô cười sầu thảm - “Cô nghe được nỗi lòng của tôi, có thể biết được chuyện người khác không biết. Thật ra thì quả thật tôi đã giết người”. Hàn Băng lại khẽ run lên, muốn rút tay lại, nhưng lại khiến chị Ngô nắm chặt hơn. Xuân Thất thiếu phát giác trạng thái không bình thường, lập tức ôm lấy cô từ sau. Lồng ngực anh rắn chắc và ấm áp, lập tức khiến cô cảm thấy an toàn. “Kẻ giết người không phải mấy người đàn bà bây giờ của ông ấy, mà là từ rất lâu về trước”. - chị Ngô khẽ nói - “Biết tại sao tôi không hận chồng tôi không? Bất kể ông ấy đối xử với tôi thế nào tôi cũng không hận ông ấy. Bởi vì là tôi đích thân phá hủy cuộc đời ông ấy. Năm đó ông ấy muốn làm tác phẩm nghệ thuật pha lê Tứ Đại Mỹ Nhân, nhưng vẫn không đạt được yêu cầu của mình. Ông ấy rất phiền não, không biết phải làm sao liền nghĩ đến việc phải tìm phụ nữ sống động chân thật. Không cần giống hệt, chỉ cần hơi giống, có thể kích thích linh cảm của ông ấy. Ông ấy yêu Tứ Đại Mỹ Nhân như bị trúng tà. Ông ấy ở trước mặt tôi điên loan đảo phượng với bốn người đàn bà kia, nói có thể kích thích linh cảm. Khi đó ông ấy rất nghèo, xài tiền của chính tôi”. Chị Ngô cười khổ: “Tôi thật sự đáng thương. Nhưng dù như vậy ông ấy vẫn không làm được tác phẩm vừa ý. Cho nên tôi nghĩ đến câu chuyện Can Tương Mạc Tà đúc kiếm(*), cảm thấy Tứ Đại Mỹ Nhân pha lê sở dĩ không có linh hồn là vì chúng nó không có sinh linh thật sự hiến tế. Cho nên tôi nhốt bốn người họ vào trong một căn nhà bỏ hoang ở nông thôn, thiêu sống bọn họ, rồi hòa tan vào trong pha lê nóng chảy. (*) Can Tương vốn là một thợ rèn kiếm người nước Ngô thời Xuân Thu có vợ là Mạc Tà. Biết tiếng rèn kiếm của Can Tương, Ngô vương là Hạp Lư ra lệnh cho ông rèn kiếm. Thấy nung mãi trong lò bễ mà quặng sắt chưa nóng chảy để rèn kiếm, Mạc Tà hỏi Can Tương: “Sắt không nung chảy giờ phải làm sao?”, Can Tương trả lời: “Xưa đại sư Âu Dã Tử rèn kiếm, quặng sắt không chay phải để một người phụ nữ nhảy vào lò thì việc rèn sau mới thành công”. Nghe thấy vậy Mạc Tà bèn tự mình nhảy vào lò bễ, quả nhiên quặng sắt chảy ra và cho ra đời hai thanh kiếm, hùng kiếm (kiếm đực) là Can Tương, thư kiếm (kiếm cái) là Mạc Tà nổi tiếng sắc bén. Chị Ngô nói thật. Hàn Băng cảm nhận được. Cô sợ ngây người. Không ngờ chuyện này lại một lần nữa khác với suy nghĩ của cô. Mà bởi vì cô và chị Ngô đụng chạm tay chân, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng kinh khủng kia. Cô biết, lời nói và chữ viết có thể gạt người, nhưng cảm giác này thì không. Chị Ngô thật sự đã giết người. Cô từng cho rằng chị Ngô đáng thương, hoàn toàn là bị người hại. Thật không ngờ chị Ngô cũng là kẻ hại người. Dù Triệu tiên sinh không có đạo đức nhưng ông ta cũng sống trong bí mật đáng sợ. Hơn nữa còn phải bảo vệ vợ mình. Cho nên ông ta mới đối xử với chị Ngô lạnh lùng như vậy, nôn nóng thoát khỏi chị ta nhưng lại không dám làm triệt để. Ông ta đang sợ! Hai mươi năm qua nhất định ông ta sợ chết khiếp! “Tôi gom tro cốt của bốn người đàn bà đó, trộn vào dung dịch pha lê. Kết quả thật sự sáng tạo được tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Nhưng sau khi chồng tôi biết được chuyện này, ông ấy bắt đầu chán tôi, ghét tôi, ghét nghệ thuật. Cho nên ông ta vứt bỏ chúng tôi.” - chị Ngô rơi nước mắt - “Tôi là hung thủ, nhưng tôi làm vì ông ấy. Không phải là hy sinh vì nghệ thuật hay sao? Nếu như ông ấy cần tôi, tôi cũng sẽ không hề do dự nhảy vào lò luyện. Có điều sau này, ông ấy lại không trở về bên cạnh tôi nữa. Trên đời không có cuộc mưu sát hoàn mỹ, nhưng thời đó khả năng giám định của pháp y chưa tiến bộ, cho nên tôi thoát khỏi trừng phạt. Nhưng tôi thực sự trốn thoát hay sao?” Hàn Băng không cách nào trả lời vấn đề này. Cho nên, cô chạy, chạy thẳng ra ngoài bệnh viện, không ngừng nôn mửa. Sự việc không bao giờ là đơn giản. Trước khi cô vào đã quyết định đắc tội với Triệu tiên sinh, nhưng không ngờ kết cục lại như vậy.Mỗi người đều có trách nhiệm, không có ai là vô tội. Giống như cảnh tượng huyền ảo mà cô nhìn thấy trên tượng pha lê đó, thật ra chẳng qua là thông tin cái chết để lại hay lời nhắn nhủ của chị Ngô. Bởi vì chị ta tự trách ngày đêm vì hành vi biến thái của mình. Lúc vuốt ve tác phẩm nghệ thuật, lúc nhìn ngắm và thưởng thức đã để lại rất nhiều thông tin. Thiện ác, đen trắng, vốn không hề có tuyệt đối. Đôi khi một người tốt có thể làm hại toàn bộ thế giới, nhưng một kẻ ác cũng có thể nhận được cứu rỗi từ thần linh. “Thân là phụ nữ đừng nên mong mỏi được người giữ gìn, nên tự tỏa sáng theo cách riêng của mình”. - cô nhớ mãi lúc cô chạy ra khỏi bệnh viện, chị Ngô đã nói sau lưng cô như vậy. Thậm chí cô không thể xác định, chị Ngô điên thật hay là tự cho rằng mình điên. Như vậy chị ta có thể trốn tránh những việc làm đáng sợ kia. Bất kể vì lý do gì, sinh mạng vĩnh viễn là đáng quý nhất. Không tới một tuần sau, Xuân Thất thiếu đến tìm Hàn Băng, nói cho cô biết tin chị Ngô chết. “Chị ta không hề ốm đau hay có bất cứ ngoại thương gì, chỉ lặng lẽ qua đời” - Xuân Thất thiếu nói - “Có lẽ đèn đã cạn dầu, có lẽ sức mạnh tinh thần cường đại của chị ta đã giết chết bản thân mình”. Hàn Băng không khỏi thổn thức. Sau đó lại nghĩ đến mình. Trong ảo cảnh, chuyện xảy ra giữa cô và Xuân Thất Thiếu là chân thật hay sao? Sau khi nói nỗi nghi ngờ cho Xuân Thất thiếu biết, anh cười nói: “Làm lại một lần là biết có thật hay không thôi.” Anh cúi đầu hôn cô. Cô đáp lại, cảm nhận được hạnh phúc. Sau đó đầu cô bắt đầu đau đớn kịch liệt. Rất nhiều trí nhớ đã quên lãng, về khách sạn Hoàng Tuyền, về Xuân Thất thiếu, về lý do tại sao cô phải quên đi, cô đột nhiên nhớ ra hết thảy. Cô đẩy Xuân Thất thiếu ra, lui lại vài bước, nhìn khuôn mặt điển trai của anh, cô quả thật không thể nào tin nổi. Còn Xuân Thất thiếu ý thức được cô đã khôi phục ký ức đã mất, anh nóng lòng muốn giải thích. Nhưng Hàn Băng không nghe. Bởi vì người đàn ông này đã lừa dối cô! “Xin hãy rời khỏi em, đừng bao giờ quay lại”. - cô bình tĩnh nói, nước mắt giàn giụa.