Từng tiếng từng tiếng Bát Nhã Ba La Mật. Sống như mùa hạ, chết như mùa thu. Còn gì tiếc nuối nữa … Tất cả đều làm theo lời đại vu sư. Quả thật, hơn mười ngày kế tiếp rốt cuộc đã được yên bình, ít nhất là bề ngoài như thế. Đàm Quế Trung vội vàng kết thúc thỏa đáng mối làm ăn của Đàm Thị tại vùng đất này, thu dọn châu báu còn sót lại, đi về phương Bắc. Người Xuân gia lục đục trở về nhà, lời đồn đại trên trấn cũng lắng xuống phần nào. Nhưng mà Xuân Bán Vũ vẫn ở trong trang viện nhỏ bên ngoài huyện lị, tuy hơn nửa tháng qua không xảy ra việc gì, nhưng anh vẫn không yên lòng. Anh phải chắc chắn Đàm Dung không ầm ĩ nữa, sau này sẽ mãi mãi rời khỏi cuộc sống của anh. Dĩ nhiên Sách Mã ở bên cạnh anh. Không biết tại sao họ đều có cảm giác không thật. Hoặc là đều có dự cảm sẽ mất đi đối phương, cho nên đối đãi với nhau hết sức dịu dàng, làm tất cả mọi chuyện cảm thấy vui vẻ, tình cảm dành cho nhau càng thêm nồng nàn, như thể dành hết tình yêu cả đời vào những ngày này. Nhưng tình yêu nồng nàn không thể vượt qua lễ nghĩa. Đáng tiếc ngày hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, sáng sớm hôm đó, Sách Mã tự tay nấu bữa sáng, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy Xuân Bán Vũ thức dậy. Phải biết rằng mấy ngày liên tiếp cuộc sống của Xuân Bán Vũ rất có quy luật, không thể nào mặt trời đã cao quá ba sào mà vẫn còn nằm trên giường. Nhất thời Sách Mã cảm thấy bất ổn, xông vào phòng Xuân Bán Vũ. Thấy Xuân Bán Vũ “ngủ” rất say, nhưng tròng mắt dưới mi lại chuyển động cấp tốc, gương mặt ửng đỏ bất thường, hơi thở dồn dập, hiển nhiên đã rơi vào cơn ác mộng, không nhấc chân ra được. Sách Mã cố hết sức gọi anh tỉnh lại, nhưng dù lay anh thế nào, thậm chí là lấy kim đâm vào đầu ngón tay anh, anh cũng không tỉnh, lại như trúng phải yểm độc nặng nhất, bị khóa chặt trong mơ. Cho dù anh ở trong mơ rất tỉnh táo biết hết mọi chuyện nhưng không có sức chạy trốn. Cô ta lại đến nữa. Nhất định là vậy. Đàm đại tiểu thư lại đến nữa. Đại vu sư kia trị được thân xác nhưng không trị được linh hồn của cô ta. Sách Mã sốt ruột vô cùng, nhưng biết nếu không bình tĩnh thì tuyệt đối không cứu được Xuân Bán Vũ. Cho nên cô dùng hết tất cả sức lực khiến mình tập trung, rồi trong đầu cô bỗng tiếp nhận được một chút thông tin. Sau đó cô nhận được biến hóa, chút năng lực trời sinh của cô đột nhiên lớn hơn, không những cô dễ dàng nghe thấy tiếng lòng của Xuân Bán Vũ, mà trong nháy mắt còn đi vào giấc mơ của anh. Cô thấy Xuân Bán Vũ ở hậu viện nhà họ Đàm, cũng chính là chỗ khuê phòng của Đàm Dung. Phòng ốc, bầu trời đều tối đen như mực, chỉ có từng dãy đèn lồng đỏ thẫm tỏa ra ánh đỏ yêu dị, không ngừng nhấp nháy. Trên người anh mặc quần áo chú rể, đang cố gắng chạy trốn, muốn thoát khỏi thứ gì đó. Phía sau anh là cô dâu Đàm Dung đi theo đùng đùng chấn động, trong sắc mặt trắng bệch còn lộ vẻ xám ngoét, thất khiếu chảy máu. Đàm đại tiểu thư dường như biết chàng trai này tuyệt đối không trốn khỏi lòng bàn tay của cô ta được, cứ thong dong đuổi theo sau, gương mặt cứng ngoắc như mặt nạ, thậm chí còn lộ ra một tia ác ý và có chút hả hê, và cả vẻ thư thái vì cuối cùng đã lấy được thứ gì đó. “Của tôi! Anh là của tôi!” – cô ta âm u gào lên, tiếng nói như kim loại chạm vào nhau, vô cùng chói tai. Xuân Bán Vũ không quay đầu lại, chỉ một mạch chạy về phía trước. Nhưng dù anh cố gắng chạy ra khỏi cửa viện thế nào thì cũng quay trở về viện. Một lần lại một lần, hết lần này đến lần khác, như không bao giờ có điểm tận cùng. Nếu là người khác, lúc này đã sớm tuyệt vọng, chỉ có anh vẫn cắn răng không ngừng thử. Cho nên khi anh nhìn thấy Sách Mã yêu dấu trong mơ của mình, quả thật anh vui mừng tột đỉnh. Nhưng sau đó anh lại lo lắng: “Mau rời đi, rời khỏi giấc mơ này!” Anh biết mình đang ở trong mơ, cũng biết Sách Mã đã rơi vào, không khỏi lo lắng cho sự an toàn của cô. Nhưng Sách Mã không thể để anh bị giam mãi trong cơn ác mộng không kết thúc này. Nếu quả thật cô mặc kệ, chờ anh sức cùng lực kiệt thì mãi mãi sẽ bị giấc mơ của Đàm Dung nuốt chửng. Lúc này Đàm Dung cũng phát hiện có kẻ xông vào, gào thét nhào đến, thề phải xé tình địch ra thành mảnh vụn. Sách Mã mới vừa thích ứng với giấc mơ của người khác, nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng Xuân Bán Vũ dũng cảm quên mình che chắn phía trước cho cô, khiến Đàm Dung phải thu hồi móng vuốt. Sau vài ba lần, Đàm Dung nổi điên, mái tóc đen dày mượt biến thành màu trắng, sát khi ngất trời. Cô ta đi đến từng bước từng bước, cảnh vật trong mơ nhanh chóng biến đổi, không còn là nhà của Đàm gia, không còn hậu viện không ngừng lặp lại, chỉ có bóng tối khôn cùng và cái hang đen ngòm từ từ mở rộng phía sau Đàm Dung. Một cơn gió lốc tanh hôi thổi ra từ trong hang, muốn cuốn hết tất cả sinh mệnh, sự tốt đẹp, dương khí của người và vật. “Em vẫn chưa trả lời anh có muốn đi theo anh hay không”. – trong tình thế khẩn cấp trước mắt, đứng cũng không vững, có thể hoàn toàn chôn vùi trong bóng tối bất cứ lúc nào, Xuân Bán Vũ lại bất chợt nói – “Nhiều ngày qua anh thật sự rất muốn hỏi, nhưng trong cuộc sống bấp bênh, anh không dám nhắc lại yêu cầu như vậy. Hiện tại anh không cần em trả lời, bởi vì anh không muốn mang em đi. Hãy sống cho tốt Sách Mã. Em từng nghe một bản tình ca Tây Bắc chưa?” – vẻ mặt Xuân Bán Vũ dịu dàng hát vang – “Ngay cả anh và em ước hẹn trăm năm, nhưng nếu chết lúc chín mươi bảy tuổi, anh sẽ ở cầu Nại Hà chờ ba năm. Anh không biết em có luân hồi, có kiếp sau, có vĩnh hằng hay không, cho nên anh không biết anh có thể nhớ được bao lâu. Nhưng Sách Mã, anh sẽ yêu em một trăm năm. Ít nhất là một trăm năm, sẽ không thay đổi”. Nói xong, anh buông tay Sách Mã ra. Hiển nhiên anh muốn đi theo Đàm Dung. Nếu như cô gái ác độc này không chịu bỏ qua cho anh, anh muốn dùng nỗi tuyệt vọng vô biên vô hạn của mình, đổi lại cho Sách Mã một cơ hội thoát khỏi ác mộng, tiếp tục cuộc sống bình an! Nhưng Sách Mã nào chịu bỏ lại anh! Một tay cô nắm chặt ống tay anh, một tay kia móc ra một món đồ trong lồng ngực, ném thật mạnh xuống đất. Cô biết đây là giấc mơ, nhưng tất cả đều phải làm như chân thật mới mang đến hiệu quả giống như thực tế. Đó là một tấm vải thêu, trên đó thêu một con mắt dữ tợn, tròng mắt trống trơn, lúc chĩa về Đàm Dung thì biến thành con mắt màu đỏ tươi của cô ta. Trôi qua mấy ngày nay, bề ngoài Sách Mã vui vẻ sống yên bình, nhưng trong lòng vẫn bất an, dự cảm Đàm Dung sẽ không dễ dàng tiêu vong như vậy. Cô đau khổ suy tư, hi vọng tìm được cách để Xuân Bán Vũ thoát khỏi cô gái này. Vu lực của cô được trao từ giấc mơ, không thể có được toàn bộ, cho nên năng lực của cô không lớn, còn cần đột phá không ngừng. Trước đây cô không cấp thiết như vậy, nhưng nỗi lo âu và mong muốn cứu Xuân Bán Vũ mãnh liệt ấy khiến cô thành công thăng lên một cấp. Sau đó trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ma chú thoát khỏi sự si mê biến thái này. Cô nghĩ đến một cây kim bạc sắc bén, bất chợt trong tay thực sự có một cây. Cô vung tay lấy kim đâm vụt về con mắt trên tấm vải thêu, đâm liên tục ba cái. Mỗi một lần Đàm Dung đều cất lên tiếng hét đau đớn thê lương, người không ngừng rút lui, hang động phía sau lưng cũng không ngừng thu nhỏ lại. Đồng thời Sách Mã lớn tiếng niệm chú: “Cửa địa ngục mở ra, ma quỷ chờ mi vào”. Lại quả quyết đâm ba lần, tiếp tục niệm: “Ma giới lợi cổ, hoàng thiên cấp ngã, triệt thể nhân quả, tiền luân hậu thế, vĩnh thể hạo đãng bất cổ. Đàm Dung, rời đi đi, mau rời đi”. “Không! Tôi không đi! Của tôi! Xuân Bán Vũ là của tôi!” – Đàm Dung điên cuồng kêu to, muốn nhào đến, lại bị một sức mạnh vô hình càng kéo càng xa. “Rời đi đi, mau rời đi! Rời đi đi, mau rời đi! Rời đi đi, mau rời đi!” – Sách Mã dùng hết tất cả sức lực lớn tiếng lặp lại. Rốt cuộc trong tiếng thét chói tai không cam lòng, trước mắt họ sáng ngời, cả hai cùng nhau trở lại thế giới thực. Xuân Bán Vũ ngồi bật dậy trước, thấy Sách Mã đang nằm trên đùi mình, khóe môi có một vết máu nhìn mà giật mình. Hiển nhiên do kích thích sức mạnh quá độ, mà Đàm Dung lại quá hung mãnh nên cô bị trọng thương. Anh ôm cô vào lòng, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, chỉ để cô kề sát vào lồng ngực anh. “Chúng ta mau đi đến núi Triều Phượng!” – Sách Mã nắm lấy vạt áo trước ngực anh – “Phải thừa dịp Đàm Dung bị thương nặng trước lúc trời tối, hoàn toàn ép cô ta vào địa ngục”. Xuân Bán Vũ vẫn chưa trả lời thì ngoài cửa chuyền đến tiếng gõ cửa gấp rút, là Đàm Quế Trung. Bởi vì sáng hôm nay con gái của anh đột nhiên hôn mê bất tỉnh, trên mặt có khí đen không tiêu tan, anh ta hoài nghi đại vu sư không giam giữ được Đàm Dung, anh ta bị ghét hận và trả thù. Nghe thấy tình trạng bên phía Xuân Bán Vũ và Sách Mã, Đàm Quế Trung quyết định thật nhanh, muốn cùng họ đi tìm đại vu sư. “Kể từ khi Tiểu Dung sinh ra, tôi đã lo lắng hãi hùng hai mươi năm. Tôi là anh trai của nó, vì nó làm không ít chuyện, nhưng nó hơi không hài lòng đã muốn lấy mạng con tôi rồi”. – nỗi căm tức chiến thắng sợ hãi – “Tôi liều mạng với nó. Nó không để tôi sống yên ổn, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nó”. Xuân Bán Vũ không nỡ để Sách Mã đã trọng thương còn vận dụng vu lực, nhưng Sách Mã kiên trì, thỉnh pháp khí của vu nữ đời trước truyền lại, để họ chỉ tốn hơn nửa ngày đã đến núi Triều Phượng cách vài trăm dặm, tìm được vách đá có cột núi đâm lên. Kết quả không phát hiện ra gì cả, đến tận khi Sách Mã mạo hiểm dùng vu lực tăng cường cho mắt, mới phá lá chắn che mắt con người, thấy đại vu sư đang hấp hối co ro dưới cột núi, toàn thân biến thành màu đen, giống như bị cháy khét, sắp sửa chết đi vậy. “Tôi sắp tan thành mây khói rồi”. – đại vu sư giành nói trước – “Tôi không oán, đây là lựa chọn của tôi, chẳng qua tôi không có mạng vượt qua trận kiếp này. Nhưng ít ra tôi đã thử”. “Ông bị vu lực cắn trả à?” – Sách Mã ngạc nhiên. Nhưng đại vu sư cười thản nhiên; “Vậy đã sao. Sức mạnh tựa như mãng xà, khống chế tốt thì là trợ lực, có thể mang ta cưỡi mây, có thể giúp đỡ bảo vệ ta. Nhưng nếu nuôi thành sự độc ác và hung tính, để nó nuốt chửng cũng là do mình tự tìm”. “Ông đã nói sẽ giam giữ Đàm Dung, sau đó tiêu diệt nó, nhưng mà… “ – Đàm Quế Trung hổn hển nói. Nhưng đại vu sư ngắt lời anh ta: “Không cần nói với tôi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe tôi nói thôi. Tôi làm như vậy không phải là người sắp chết bỗng dưng nổi chút thiện niệm, mà tôi không thể để bất cứ thứ gì phá hư tâm huyết của tôi tồn tại trên đời. Đây là trả thù. Nói cho các người biết, từ trước đến nay tôi không phải vì tiền tài, tài sản của Đàm gia tôi đều quyên làm từ thiện. Tôi ra vẻ tham tiền là vì không để người ta hoài nghi, không để người ta phát hiện ra mục đích thật sự của tôi. Đàm Dung sinh ra đại diện cho cái ác, trời sinh có sức mạnh hắc ám, mà lòng dạ cô ta có hung tính mạnh nhất thiên hạ. Người như vậy nếu lấy bí pháp luyện hóa có thể khiến tôi trở thành vu sư cường đại nhất, có thể quyết định sống chết trong một câu nói, không ai làm gì được tôi. Ngày tôi phát hiện ra được sự tồn tại của Đàm Dung, quả thật rất vui mừng. Đáng tiếc tôi không thể cưỡng ép dẫn cô ta đi, cho nên tôi bày ra kế, tình cổ trên người cô ta, đám cưới ma của cô ta, nguyện vọng giữ chặt Xuân Bán Vũ bên người của cô ta đều do tôi giúp đỡ hoàn thành. Tất cả chuyện này vì mục đích cuối cùng – dẫn cô ta đến đất hoa sen máu này, chôn xác ở đây, luyện hóa tỉ mỉ. Nhưng tôi đánh giá thấp chấp niệm của cô ta, bị cô ta lợi dụng. Hơn mười ngày qua chúng tôi vẫn chiến đấu, đến cuối cùng tôi thua, cạn sạch vu lực. Nhưng tôi cũng không để cô ta như ý, dù tôi có chết không còn sót lại tro tàn cũng nhất định phải đưa cô ta trở về địa ngục”. “Phải làm sao?” – Xuân Bán Vũ vội hỏi.