Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 4: Chương 4: Bán quần áo, không bán thân...




Dịch: Heidi

Liên tục thay đổi 17 bộ quần áo, đi tới đi lui trên sân khấu T hơn 40 lần, chân Lãnh Tĩnh gần như mềm nhũn, Tiểu bạch kiểm mới chọn xong mẫu trang phục. Sau khi ghi hóa đơn, rốt cuộc anh ta cũng cút, Lãnh Tĩnh cả người đổ gục trên ghế ngồi trong phòng thay quần áo, thật lâu sau mới xả đủ một hơi, còn không kịp thay quần áo của mình, phụ tá khách hàng đang ở bên ngoài thúc giục, "Lãnh Tĩnh! Cô đâu?"

"Đến ngay!" - Cô nhanh nhẹn cởi ra bộ lễ phục, mặc vào leg¬ging* (quần tất chân), mặc xong áo sơ mi lập tức chạy ra ngoài, giày móc lên trên, một tay khác đang vội vàng cài cúc áo sơ mi.

Đáng tiếc, cô chạy không tới vài bước đã dừng bước, bởi vì lúc ấy ánh mắt thoáng nhìn qua, cứ như vậy liếc thấy tên Tiểu bạch kiểm đang đứng đối diện cô.

Người này tại sao lại lăn trở về? Lãnh Tĩnh sinh lòng nghi ngờ, định thần nhìn lại lần nữa, Tiểu bạch kiểm đang đứng dựa vào tủ đựng đồ linh tinh lật xem bản thiết kế ——bản thiết kế của cô!

Gương mặt nghiêng của anh ta đang đối diện cô, vẻ mặt nghiêm túc, đường nét trên gương mặt như được khắc sắc bén như đao, dù nhìn thế nào cũng không giống với tên côn đồ lưu manh đáng đánh mấy phút trước đây, chỉ là điều này không ảnh hưởng chút nào đến tia lửa giận "Vụt vụt vụt" đang phun trào lên não của Lãnh Tĩnh.

Tiểu bạch kiểm nhìn có vẻ hết sức nghiêm túc, không mảy may chú ý chung quanh, Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị mắng người, lại thay đổi chủ ý, cặp mắt nheo lại nhắm chuẩn góc độ, nhanh - chuẩn – mạnh mà ném giày qua.

Trúng!

Vốn tưởng rằng tên Tiểu bạch kiểm kia tối thiểu cũng phải bị đau mà nhảy dựng lên, lại không nghĩ anh ta chỉ là bị ăn đau, mặt mũi căng cứng quay đi, "Rắc" một tiếng nghiêng đầu lại, không nói tiếng nào. Lãnh Tĩnh thiếu chút nữa bị ánh mắt sâu hun hút của anh ta làm cho khiếp sợ, ngẩn người một lúc mới học theo bộ dạng của anh ta, khiêu khích nhướng mi, ôm hai cánh tay đi tới, "Có giáo dục không hả? Tùy tiện lục lọi túi sách của người khác?"

"Bản thiết kế của cô rớt xuống đất, tôi giúp cô nhặt lên." - Nụ cười của người đàn ông này vô hại, Lãnh Tĩnh không khỏi hoài nghi mới vừa rồi cái phong thái ‘nguy hiểm’ kia, chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

"Nào có B?" - Tiểu bạch kiểm đột nhiên đổi đề tài câu chuyện.

"Cái gì?" - Lãnh Tĩnh có chút theo không kịp tiết tấu nói chuyện của anh ta.

Cằm của anh ta gật một cái nhòm vào cổ áo hơi mở rộng của cô, "Rõ ràng là cup A."

Lãnh Tĩnh rất muốn đấm cho anh ta một cái, đáng tiếc không thể như ý nguyện, cô phải vội vàng đem toàn bộ cúc áo sơ mi cài lại. Cô tràn đầy địch ý, Tiểu bạch kiểm tựa như cũng chẳng để ý đến điều đó, lần thứ hai đem vũ khí của cô —— giầy —— hai tay dâng lên trả lại. Cô vừa đeo giày vừa giật lại bản thiết kế, anh ta còn khen cô, "Khá nhanh nhẹn nhỉ."

Mặc dù khen cô nhanh nhẹn, thế nhưng anh ta lại giơ tay lên lập tức nhẹ nhàng tránh thoát chiêu Vô Ảnh Thủ của cô, "Tôi thế nào lại có cảm giác màu sắc của y phục này phối hợp có điểm kì lạ?"

"Người ngoài ngành thì biết cái gì? Mốt của năm nay theo hướng đa sắc màu."

Cô vẫn đang cố gắng giành lại bản thiết kế trong tay anh, Địch Mặc không khoan nhượng đè tay hai tay cô lại, "Trên người đổi thành màu tro của cây đay liệu có thích hợp hơn không?"

Lãnh Tĩnh bị lời nói của anh ta đâm trúng, trong nháy mắt im lặng.

Trước khi vẽ bản thiết kế này, cô quả thật từng phân vân không quyết định được là dùng hệ màu sáng hay tối. . . . . .

"Trong điện thoại của cô chắc là có phần mềm hội họa mini chứ?" - Anh ta tiếp tục.

Tiểu bạch kiểm hiểu được cũng khá nhiều, Lãnh Tĩnh không phải là không kinh ngạc, bàn tay mò vào trong túi quần, đang do dự có nên đưa điện thoại di động cho anh ta hay không, ngay lúc này anh ta đã cầm cổ tay của cô, lấy đi chiếc điện thoại của cô.

Chụp hình, tìm được phần mềm, thuần thục đổi màu. . . . . . Làm liền một mạch, Địch Mặc giơ màn hình đến trước mắt cô, "Như thế nào?"

Lãnh Tĩnh trầm mặc.

"Còn có cái này", anh ta lại từ trong folder hình lấy ra một tấm, "Đai lưng trực tiếp sử dụng sợi dây thừng mảnh nhỏ thay thế là được?"

"Mới vừa rồi anh còn luôn miệng nói là do bản thiết kế của tôi rơi xuống đất anh mới giúp tôi nhặt lên, sao giờ lại quang minh chánh đại lục lọi folder hình rồi?"

Anh ta dường như đã sớm đoán được cô sẽ hỏi tội, lơ đễnh bĩu môi.

Lĩnh vực chuyên nghiệp bị người khác chà đạp, mất mặt khẳng định là cso, sức lực của Lãnh Tĩnh cũng hết sạch, suy nghĩ một chút, hậm hực đổi giọng, "Mấy thứ đồ chơi của phụ nữ anh không hiểu rõ!"

Anh cười như không cười, "Chớ xem thường một trí khôn của một con vịt."

Tiểu bạch kiểm vẫn còn đang chỉnh màu trên điện thoại di động của cô, ngại ngăn cản anh ta đưa ra ý kiến quý báu, Lãnh Tĩnh ngại không dám nói thêm cái gì, đợi đến khi nhìn thấy rõ anh ta đang bấm số điện thoại mà không phải đang sử dụng phần mềm, cô muốn ngăn cản thế nhưng đã muộn.

"Này!" - Lãnh Tĩnh vươn tay đoạt ——

Điện thoại trong túi Tiểu bạch kiểm vang lên.

Anh ta hài lòng ấn phím tắt, hai tay dâng trả lại điện thoại, cực kì có phong thái thân sĩ lịch lãm, "Đây là số của tôi, nhớ call tôi."

Lãnh Tĩnh cũng không thèm để ý, trừng anh ta, cầm lại điện thoại di động, chuyện thứ nhất chính là delete số của anh ta trong menu, ấn mạnh tay trên bàn phím, hàm răng bị nghiến chặt vang lên ken két, nhưng nhìn cô càng tức giận, nụ cười của anh ta lại càng thêm ấm áp, "Xin hỏi tên của tiểu thư?"

"Khốn kiếp!"

"Khốn kiếp? Tên của tiểu thư thật đặc biệt.", anh ta lấy ra di động của mình lưu lại, ngoài miệng luôn treo nụ cười, "Đúng rồi, tôi tên là Địch Mặc."

***

Liên tục mấy ngày nay Lãnh Tĩnh đều lo lắng sẽ nhận phải cuộc gọi quấy rối, nên từ đầu đến cuối không dám buông lỏng đề phòng.

Hồ Nhất Hạ sau khi kết hôn, giới nữ trong nhà chỉ còn sót lại cô và quái nữ QQ. Sắc dục của quái nữ QQ chỉ cho cô được một đề nghị, "Yêu nghiệt phương nào? Cô giới thiệu hắn cho tôi biết, để tôi đi thu phục anh ta."

╮(╯_╰)╭

Sự phiền não của cô không có chỗ giãi bày, chỉ có thể tự động tiêu hóa.

Ở dưới tình trạng 'nơi-nào-có-mặt-Miss. Thời kì mãn kinh-nơi-đó-có-dâm-uy', mấy ngày nay ngay cả đến tấm bảng vẽ Lãnh Tĩnh cũng không được chạm tới, ngược lại toàn làm mấy công việc tạp vụ trong phòng thiết kế.

Không có chuyện không như ý nhất, chỉ có chuyện càng không như ý——

Vẫn loay hoay bận bịu kéo dài hơi tàn đến buổi trưa như cũ, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.

Một khắc kia, Lãnh Tĩnh thật hy vọng biết bao nhiêu về người bên đầu điện thoại kia là Tiểu bạch kiểm, như vậy tối thiểu cô có thể chửi mắng anh ta một trận để giải tỏa tâm lý ức chế, "Vị nào?"

Cô tức giận.

Đáng tiếc, trong ống nghe truyền tới giọng nói của vị bạn trai mối tình đầu sắp sửa kết hôn.

"Lần trước gửi thiệp mời cho em, đã nhận được chưa?"

". . . . . ."

"Thật ra thì. . . . . . Mặc dù trên thiệp mời viết là mang theo bạn tham gia, nhưng. . . . . ." - Bạn trai mối tình đầu của cô tựa hồ lúc cô nhấc điện thoại nghe máy đã nghe thấy tiếng sư tử rống của cô nên vẫn còn có chút kiêng kỵ, giọng nói lắp ba lắp bắp , ". . . . . . Nếu như em không có bạn đi cùng, cũng có thể đi một mình."

"Ai nói tôi không có bạn?" Lãnh Tĩnh lạnh lùng phản lại một câu.

Anh ta có vẻ như muốn nói lại thôi.

Năm đó bị phản bội cô đã từng khóc lóc, bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự thay nước mắt của mình cảm thấy không đáng, nhưng giây phút này, Lãnh Tĩnh phát hiện ra mũi mình có chút cay cay.

Thật may là lúc này, có người gõ tay trên mặt bàn.

Bàn làm việc tạm thời của Lãnh Tĩnh ở bên cạnh nhà kho, đang lúc nghỉ trưa tìm tới cửa chính là tên chân chó theo đuôi số 1 của Miss. Thời kì mãn kinh, "Bảo cô đem những quần áo này đưa đến tận nhà khách hàng."

Nói xong ném cho Lãnh Tĩnh một tờ list được in ra rất chằng chịt những số hiệu mẫu quần áo cùng địa chỉ khách hàng.

Chân chó NO. 1 lắc lắc cái eo nhỏ đi mất, Lãnh Tĩnh cắn răng, "Hôn lễ của anh tôi nhất định sẽ tới đúng giờ." - Tiếng nói vừa dứt, "Tít" một tiếng cúp máy.

Lãnh Tĩnh mang theo gần trăm bộ quần áo chạy ở bên ngoài nguyên một buổi chiều, từ lúc mặt trời lên cao đến lúc chiều tối, cuối cùng chỉ còn sót lại một người khách cuối cùng.

Thấy tên người khách cuối cùng, cô thật sửng sốt một lúc lâu.

Hàn Thiên Thiên? Tài chủ mới của Tiểu bạch kiểm?

Khu chung cư theo hình thức khách sạn, sau khi qua cửa an ninh đến thang máy là có thể trực tiếp thông đến Hàn gia. Hai dấu chấm hỏi cứ như vậy vây khốn nhiễu loạn Lãnh Tĩnh, cho đến khi cô ra khỏi cửa thang máy.

Phóng mắt nhìn khắp nơi, trong phòng không có một bóng người.

"Xin hỏi? . . . . . ."

Thanh âm của cô từ đỉnh nóc nhà vang vọng xa thẳm. Dừng một chút, cô tựa hồ nghe thấy lầu hai có người nói chuyện, "Lên đây đi."

Phải . . . . . Thanh âm của một người đàn ông.

Lãnh Tĩnh xách theo vài hộp tinh xảo đựng trang phục bước lên lầu, đẩy ra một gian phòng có cửa đang khép hờ duy nhất trong tất cả các phòng ở lầu hai.

Cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc đang làm việc.

Người đàn ông giương mắt nhìn cô.

"Tôi tới vì Hàn. . . . . ." - Đầu lưỡi cô như bị thắt chặt lại.

Tại sao bị thắt chặt?

Bởi vì người đàn ông đó đứng lên, bắt đầu, bắt đầu, bắt đầu. . . . . . Cởi quần áo? ? ! !

Anh ta cầm quần áo để qua một bên, xuyên qua chiếc gương to liếc cô một cái liền nằm sấp trên giường, "Bắt đầu đi."

***

Hàn Tự nằm lỳ ở trên giường chờ đợi, sau lưng không có bất cứ động tĩnh gì. Sau đó, bên tai dần dần vang lên âm thanh rất nhỏ, tương tự như thanh âm nấc nghẹn của đứa bé.

Anh không hiểu quay đầu lại.

Vừa quay đầu lại thì có N cái hộp đang bay về phía anh. Trong màn hộp bay trong không trung kia, anh lờ mờ nhìn thấy sự tức giận của một cô gái trẻ, "Tôi bán quần áo, không bán thân. . . . . "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.