Một việc đau đầu cuối cùng cũng được giải quyết “viên mãn”, tâm tình Trương Kim Xưng rất sung sướng, lập tức sai người đi chuẩn bị rượu và đồ ăn, khoản đãi vài nhân vật trụ cột của đầm Cự Lộc. Tửu lượng của Trình Danh Chấn bình thường, trong lòng lại nghĩ đến việc phải luyện binh, nên chỉ uống vài chén, liền tìm cớ thích hợp xin rút lui.
Những người còn lại thì từ trước đến nay nếu không uống gục thì không tận hứng, thấy thanh niên chưa thích ứng được với thói quen của mọi người, liền phạt hắn hai chén rồi thôi. Trình Danh Chấn vừa đứng dậy, Đỗ Quyên cũng lập tức đứng lên, chúng trại chủ cười vang vài tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau, phất tay bảo nàng cứ tùy tiện.
Ra khỏi chủ trại, nụ cười trên mặt Trình Danh Chấn không thể tiếp tục giả bộ được nữa, thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu. Đỗ Quyên sóng vai cùng hắn bước đi, tâm tình cũng không vui, cùng thở dài một hơi, dùng giày đá mấy cục đá trên đường bay tứ tung.
- Cẩn thận, chớ làm bị thương người khác, cũng đừng để hòn đá to làm bị thương chân!
Dù sao cũng đã ước hẹn làm vợ chồng, Trình Danh Chấn không đành lòng thấy Đỗ Quyên hờn dỗi, nghiêng đầu thấp giọng dặn dò.
Đỗ Quyên thấy hắn mở miệng nói chuyện với mình trước, cười cười, dịu dàng nói:
- Không sao, ta đã đá quen rồi. Nhưng thật ra huynh, nếu tức giận cũng không nên giấu trong lòng. Bọn họ đều là không có da mặt, huynh càng tức giận, bọn họ lại càng không biết. Mặc dù biết cũng sẽ không vì vậy mà sửa đổi!
- Ta đâu có muốn thay đổi bọn họ!
Trình Danh Chấn thở phào một hơi, tiếp tục cười khổ:
- Chỉ là ta chưa thích ứng được thôi. Đại đương gia đã chính miệng đáp ứng với Nhị Mao, hôm trước lại chính miệng đáp ứng với Liễu phu nhân. Cha nàng và Tứ đương gia náo loạn đầu tiên, thì ông ta liền lập tức cải biến chủ ý. Đây chính là một việc nhỏ, nếu tương lai cùng với quan quân khai chiến, ông ta cũng không có chủ ý như vậy thì….
- Trước kia chẳng phải cũng đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy đó sao?
Đỗ Quyên cười khổ:
- Hiện tại đã tốt hơn so với trước nhiều, ít nhất ngẫu nhiên còn tụ tập ở một chỗ để thương lượng mục tiêu lâu dài, không cần phải qua được ngày nào hay ngày đó!
Hai người nhìn nhau lắc đầu, đều thấy được sâu trong ánh mắt nhau là sự thất vọng nồng đậm. Trình Danh Chấn thất vọng chính là, nếu đám lão già này có chuyện gì cũng giằng co không rõ mà nói, sớm muộn gì cũng có một ngày, đầm Cự Lộc sẽ bị quan quân bên ngoài diệt trừ tận gốc. Là một trong chín vị đương gia, tương lai của mình, căn bản là không thấy một chút ánh sáng nào.
Mà Đỗ Quyên thất vọng chính là, người nhà mẹ đẻ không cho mình chút thể diện nào. Nhớ ân cứu mạng ngày xưa, bây giờ Trình Danh Chấn còn có thể bao dung chính mình. Nếu một ngày nào đó, tình cảm đều bị phụ thân làm mất hết, ánh mắt vị hôn phu nhìn mình, có thể đầy khinh miệt hay không?
Trong nhất thời, hai vợ chồng nhỏ ai cũng không còn tâm tư nói gì nữa, đều tự nghĩ đến tâm sự của mình, yên lặng bước đi. Qua hai chiếc hồ nhỏ, gần tới doanh trại của Đỗ Quyên. Nàng do dự dừng bước, thầm nói:
- Ta đi về trước. Ngày mai gặp lại trên giáo trường! Phía Nhị Mao huynh không cần lo lắng, ta sẽ giải thích rõ ràng cho y nghe.
- Ta với nàng cùng đi!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một lát, thấp giọng đáp lại:
- Y vẫn mong muốn nhất định phải có được Chu Ninh. Nên cũng sẽ thất vọng lắm. Cũng may hai người đó đều thuộc quản hạt của nàng, có khi lại cho bọn họ cơ hội ở cùng một chỗ.
Thấy một chút thủ đoạn của mình đã thực hiện được, Đỗ Quyên cười, khuôn mặt rám nắng nhất thời đầy ánh mặt trời:
- Cùng lắm thì để Nhị Mao mang đội thân vệ, mỗi ngày đều thủ ở bên cạnh nàng ta, tuy rằng tạm thời không chiếm được, cũng không quá nóng lòng!
An bài này cũng tạm được, nhưng cũng không thể không có chút gì bồi thường. Trình Danh Chấn nhếch miệng cười, thấp giọng đáp lại:
- Cũng tốt, dù sao rất nhanh cũng sẽ phải đánh. Đợi Nhị Mao lập được chút công, chúng ta liền có đủ cớ rồi.
- Chàng thật sự muốn dẫn các huynh đệ ra khỏi đầm để giúp đám người cha ta cướp nữ nhân?
Bước chân Đỗ Quyên bị kiềm hãm, cau mày truy vấn.
Trong lòng đang nghĩ đến bằng hữu tốt Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn vẫn không quá chú ý đến vẻ mặt Đỗ Quyên, gật gật đầu, mở miệng giải thích:
- Không phải là vì hôm nay đồng ý với đám người Tứ đương gia, mà là cần phải đi ra ngoài hoạt động một chút, nhìn xem hiệu quả luyện binh như thế nào? Mặt khác, đem lực chú ý của đám người đưa ra khỏi đầm Cự Lộc, khi đó mọi người sẽ không cả ngày nhìn chằm chằm mấy việc lông gà vỏ tỏi trong doanh địa nữa. Nếu cứ giống như bây giờ mỗi ngày đều nghẹn ở một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện thị phi!
Ánh mắt của mấy lão gia hỏa ở đầm Cự Lộc này nhìn Trình Danh Chấn như thế nào, Đỗ Quyên cũng đã thấy rõ ràng. Nàng không muốn nhanh như vậy đã để Trình Danh Chấn đi mạo hiểm, nhưng trong lòng cũng hiểu được, vị hôn phu muốn đứng vững ở trong đầm Cự Lộc này, khẳng định phải thông qua thực hiện vài trận đánh ác liệt. Cắn chặt răng, thấp giọng hỏi:
- Vậy huynh tính toán khi nào thì đi? Trước hay là sau hôn sự của chúng ta? Trương Đại đương gia sẽ đồng ý sao? Nhưng ông vẫn nói tạm thời phải tránh sự chú ý của quan binh!
- Đây chính là ý tứ của Trương đại đương gia a!
Trình Danh Chấn thấy bọn thị vệ đều không ở đây, đưa tay vén lại tóc cho Đỗ Quyên, cười giải thích:
- Trương đại đương gia là sợ ta không chịu tận tâm giúp ông ta, cho nên mới muốn thông qua việc ban Chu Ninh cho Nhị Mao để đưa ân cho ta, Tính cả việc ông ta cố gắng thúc đẩy hôn sự của chúng ta, cũng là việc ban ân. Nếu ta thật sự không đi ra ngoài mà đánh một trận, vậy thì chính là không thức thời rồi. Tuy nhiên nàng yên tâm, ta sẽ đợi sau khi làm xong nhà ở thì sẽ hành động. Đi nhanh về nhanh, khi phòng tân hôn dựng xong, người có thể ở, thì ta cũng về rồi!
- Ta với huynh cùng đi!
Đỗ Quyên ngây ra một lúc, mới phản ứng lại. Sau đó mới ý thức được đây hết thảy đều là trên cơ sở giả thiết của Trình Danh Chấn. Trương Kim Xưng thực ra cũng không rõ ràng ám chỉ gì:
- Huynh, huynh xác định Trương nhị bá hoài nghi, hoài nghi huynh không tận tâm tận lực?
Nàng trừng to mắt, ánh mắt mờ mịt. Trước khi gặp Trình Danh Chấn, phụ thân chính là phụ thân, Trương nhị bá chính là Trương nhị bá, về phần vài trại chủ tranh đấu gay gắt, nàng rất ít khi để tâm. Mà hiện tại, bá bá và các thúc thúc ngày càng phức tạp, phức tạp đến nỗi nàng cũng không thể thấy rõ, rốt cuộc khuôn mặt sau nụ cười của bọn họ, cất giấu tâm tư như thế nào.
- Cũng không trách ông ta, đổi lại là bất cứ kẻ nào ngồi vào vị trí của Đại đương gia, cũng phải nghĩ nhiều một chút!
Trình Danh Chấn yêu thương vuốt ve lọn tóc của Đỗ Quyên một chút, cười lắc đầu:
- Phương diện này, Trương đại đương gia đã làm rất đủ rồi, ta cũng không thể yêu cầu quá xa vời. Sớm đem quân đi đánh một trận, chứng minh cho ông ta xem là được!
So với bởi vì hoài nghi động thủ làm hại Lâm huyện lệnh. Lòng dạ Trương Kim Xưng đích xác đã rộng rãi hơn nhiều lắm. Hoàn cảnh trong đầm Cự Lộc không được như ý người, nhưng dù sao còn có thể tạm thời để hắn còn sống và sống cũng tương đối thoải mái. Nghĩ vậy, tâm tình của hắn cũng thoải mái hơn một chút, cười cười, tiếp tục giải thích nói:
- Và lần xuất binh này cũng sẽ không đánh quá náo nhiệt. ngày mai ta sẽ đi tìm Đại đương gia, xin ông ta một chiếc lệnh tiễn, khiến ông cho phép ta khi cơ hội đến, mang ba nghìn huynh đệ ra ngoài đi một vòng. Thứ nhất là kiểm nghiệm hiệu quả luyện binh một chút, thứ hai là để cho đồng đạo lục lâm các nơi ở Hà Bắc được biết, huynh đệ đầm Cự Lộc của chúng ta dám thật sự động thủ với quan phủ, sẽ không làm rùa đen rút đầu. Như vậy, mục đích của ta cũng đã đạt tới, mục đích triển lãm thực lực ra bên ngoài của Đại đương gia cũng đã đạt tới. Một công đôi việc!
- Ta đi cùng với huynh!
Lòng dạ Đỗ Quyên không có sâu xa như Trình Danh Chấn, nhưng từ đầu đến cuối rất kiên trì:
- Chúng ta cùng ra khỏi đầm, cùng về. miễn cho mỗi ngày đối mặt với những người khác, làm ra phiền lòng!
- Lúc này nàng phải ở lại!
Trình Danh Chấn lắc đầu cự tuyệt:
- Ta khẳng định sẽ lôi theo Vương tứ thúc, Tôn lục thúc cùng đi. Để bọn họ đốc chiến cho ta. Nàng ở lại trong đầm cũng không gặp bọn họ và còn có thể đốc thúc hạ nhân cẩn thận chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta.
Thấy vẻ mặt không tình nguyện của Đỗ Quyên, hắn cười nhéo nhéo cái mũi nàng, tiếp tục nói:
- Lại nói thêm, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng bị thương, càng không thích nhìn thấy bộ dạng cả người toàn máu của nàng. Đánh giặc là chuyện của nam nhân, Trình Danh Chấn ta có thể bảo vệ tốt nữ nhân của mình, không cần nàng tự mình đi liều mạng!
Chưa từng nghe thấy đối phương trực tiếp thổ lộ như vậy, mặt Đỗ Quyên lập tức đỏ như một trái hồng chín. Nâng ánh mắt sương mù lên, lấy thanh âm chưa bao giờ dịu như vậy, ngập ngừng nói:
- Ta, ta cũng sợ huynh bị thương. Càng sợ huynh đối với ta, bởi vì người khác mà thất vọng đối với ta. Tiểu Cửu ca, ta từ nhỏ ta không có ai dạy, cho nên cũng không biết phải làm thê tử của huynh như thế nào. Nếu huynh cảm thấy ta làm chưa tốt, hoặc là muốn để ta làm cái gì, thì cứ nói hết với ta. Ta tình nguyện sửa đổi chính mình, cũng không muốn huynh giấu ở trong lòng!
Tuy vẫn cảm thấy mình với Đỗ Quyên vẫn còn tồn tại một chút ngăn cách vô hình, nhưng Trình Danh Chấn cũng bị những lời nói của thiếu nữ này đốt cháy. Hắn không biết cảm giác này đến tột cùng có phải là thích hay không, cũng hiểu được mình cho dù mang cả tài bảo sư phụ lưu cho ra, cũng không mua được sự chân thành tha thiết giống như vậy, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Đỗ Quyên, thấp giọng đáp lại:
- Nàng cũng vậy, không cần cố ý ủy khuất chính mình. Không biết đời trước tích đức như thế nào, để ta có thể lấy được nàng. Nhưng khi hai chúng ta ở cùng một chỗ, ta hy vọng chúng ta đều thật vui vẻ, cả đời cũng không giận dữ!
- Ta đã rất vui vẻ rồi!
Đỗ Quyên rút tay ra ngoài một cái, lại nhanh chóng cầm trở về, dường như sợ Trình Danh Chấn buông ra:
- Từ lúc đầu nhìn thấy huynh, ta liền không hiểu sao lại vui vẻ. Mặc dù có lúc bị huynh làm cho bực mình đến rơi nước mắt, nhưng qua đi trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu nhìn thấy huynh, ta đã thích huynh rồi! Con người ta rất không có da mặt, huynh, huynh cũng đừng vụng trộm chê cười ta!
- Không cười, không cười!
Trái tim Trình Danh Chấn được hạnh phúc lấp đầy, nhất thời, cảm thấy mọi việc trong thiên hạ, chẳng có gì là không thể.
- Đời này cũng sẽ không cười. Việc nàng không biết, ta sẽ dạy nàng. Việc ta không biết, nàng dạy cho ta. Dù sau này ta làm thổ phỉ, cũng mang theo nàng cùng làm thổ phỉ. Đợi loạn thế kết thúc, chúng ta tìm một chỗ không ai biết chúng ta, mua mấy chục mẫu đất, một người cày ruộng, một người canh cửi! lại nuôi một đám gà vịt, để mỗi ngày chúng nó đẻ trứng cho chúng ta ăn.
- Nhưng ta không biết canh cửi!
Đỗ Quyên nheo mắt, mũi cũng nhăn lại.
- Ta cũng không biết trồng trọt a!
Trình Danh Chấn không kìm nổi lại đưa tay nhéo nhéo mũi nàng, cười nói:
- Chúng ta có thể học. Dù sao, tóm lại loạn thế cũng sẽ qua đi, chúng ta cũng sẽ không làm thổ phỉ cả đời, đứa nhỏ của chúng ta cũng sẽ không làm thổ phỉ!
Lời nói vừa dứt, hai người đồng thời ngây ra một lúc. Đỗ Quyên phản ứng rất nhanh, thản nhiên cười, thấp giọng hỏi:
- Tiểu cửu ca, có phải huynh không thích làm thổ phỉ đúng không?
- Ta không thích mình làm, cũng không thích nàng làm. Từ xưa đến nay, làm thổ phỉ đều không có kết cục tốt. Hiện tại chúng ta không có cách nào khác, nhưng tương lai, một ngày nào đó sẽ đột phá khốn cảnh!
Trình Danh Chấn gật đầu, ăn ngay nói thật. Hắn không có ý định giấu giếm Đỗ Quyên ý tưởng đích thực của mình, có một số việc, giữa vợ chồng có thể lừa gạt được nhất thời, không lừa gạt được một đời.
Vốn tưởng rằng phải phí chút khí lực mới có thể làm cho Đỗ Quyên nhìn nhận quan niệm của mình. Không ngờ, Đỗ Quyên xưa nay tính tình xao động vội vàng, giờ phút này so với bất luận cô gái nào đều dịu ngoan hơn, nắm lấy tay Trình Danh Chấn, nhẹ nhàng đặt lên má mình:
- Ta cũng không thích! Ta thích đi dạo phố, thích đồ ăn vặt, thích vì mua một vật gì đó mà chọn tới chọn lui. Càng không thích người khác sợ ta, càng không thích người khác nói ta không giống một nữ nhân!