Cái hấp dẫn của việc ngồi xem dù sao cũng không thể nào so sánh được với việc đích thân tham gia động thủ, đại đa số thị vệ sau khoảnh khắc do dự, đều tỏ ra lựa chọn chuẩn bị tham chiến. Trong đó, kẻ có chức vụ cao nhất là Vương Khiêm lại không dám phụ sự ủy thác của Trương Kim Xưng, nghĩ ngợi một lát, chắp tay đáp lễ:
- Ta lần này dẫn theo hai mươi huynh đệ, để lại năm người do ngươi điều khiển. Năm người còn lại theo ta đi bảo vệ Thất Đương Gia. Phiền Trương huynh đệ chỉ bảo, Thất Đương Gia rốt cuộc ở chỗ nào. Để chúng ta thuận lợi tìm được cô ấy, sau này cũng dễ ăn nói với Đại Đương Gia!
Đã lôi cả mệnh lệnh của Đại Đương gia ra làm lí do, Trương Trư Bì không thể không nể mặt. Theo ánh chiều tà cuối cùng còn lại nơi cuối chân trời, y đưa tay chỉ về một nơi hơi dốc trên sườn núi:
- Ở sau khối đá to màu đen kia, phía trước đối diện Bàn Xà cốc. Các ngươi men theo khe suối bị lũ sói thành kia mà leo lên, cẩn thận đừng để kinh động đến nhiều chim rừng!
- Ngươi yên tâm, ta không có nhiều đầu để Đại Đương Gia chém thế đâu!
Vương Khiêm cười đáp một câu, đưa tay chỉ hai bên:
- Cửu Thành, Thổ Sinh, Liễu Nhị Côn Tử còn cả Triệu Khoát Tử , Phùng Tam, các ngươi theo ta. Những người còn lại tạm thời do Trương Đô úy chỉ huy, đừng thêm phiền phức cho người đấy!
Bọn thị vệ đáp một tiếng, ai nhận lệnh của người nấy. Vương Khiêm chỉnh đốn lại quần áo với binh khí một chút, men theo con đường mà Trương Trư Bì chỉ, chầm chậm bò leo lên đỉnh núi phía xa. Ngọn đồi đó trông lên không cao, khi leo lên cũng được phen mệt lử. Nếu là cưỡi ngựa, chắc chắn không có cách nào vượt qua được. Cũng chả trách Hách Lão Đao lại có thể nhẫn nại đem giấu kị binh sau núi, chờ đợi thời cơ hái đào sau cùng.
Lúc này bầu trời đã dần tối lại, thỉnh thoảng lại có tiếng quạ từ không trung vọng lại, dồn dập đến nỗi khiến người tứ chi phát cuồng. Những tiếng kêu xui xẻo này cứ kêu mãi không thôi, cứ một hồi vừa dứt, một hồi khác lại bắt đầu, cũng chẳng phân biệt được hồi nào là do bọn lâu la phụ trách quan sát phát ra, hồi nào là tiếng quạ kêu thực sự.
Ngoài tiếng quạ đen ra, thứ rõ nhất lại chính là tiếng thở và tiếng tim đập của chính Vương Khiêm. Vội vàng đi một mạch, khiến cho thể lực của hắn và cả huynh đệ dưới trướng mệt mỏi đến cực điểm. Nhưng cái khát vọng chiến thắng trong lòng đã chiến thắng được mệt mỏi, thúc giục bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ. Chẳng dễ dàng gì mới leo lên được đỉnh dốc, bầu trời trên đỉnh đầu đã tối hẳn. Những đốm sao lớn treo ngay phía trên, dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới được.
Đêm sao sáng như thế này không có lợi cho việc đánh phục kích, nhưng chiến sự đã phát triển tới giây phút cuối cùng rồi, bất cứ thay đổi nào cũng không kịp nữa. Tất cả mọi hi vọng chỉ có thể gửi gắm vào kẻ phụ trách dụ địch Vương Nhị Mao, hi vọng hắn ta có thể giả vờ giống một chút, đừng để tên sói mắt trắng đó lọt lưới.
Không chỉ có mình Đỗ Quyên nấp sau hòn đá. Nhờ ánh sao sáng, Vương Khiêm còn nhìn thấy Hàn Thế Vượng, Ngưu Đại Tráng có thể là người rất quen. Nhưng cả bọn không ai có ý chào hỏi, cả bọn kẻ nào kẻ nấy gương mặt trắng bệch, cũng không biết là do ánh sao chiếu thành ra như vậy, hay là bị sự căng thẳng trước trận chiến dọa cho thành ra như vậy.
Giữa nhóm đàn ông, bóng dáng Đỗ Quyên hiện lên vô vùng rõ rệt. Thấy Vương Khiêm cười tiến lại, cô nhích người sang một bên, cho đối phương một chỗ trống bằng lòng bàn tay để đứng.
- Cảm ơn Thất Đương Gia!
Vương Khiêm nhất thời được sủng ái mà lo sợ, kìm thấp giọng cảm ơn, Đỗ Quyên cười cười, không nói, ánh mắt lại nhanh chóng hướng xuống khe núi, dường như có thể phân biệt được ai là người mình quan tâm nhất từ sau đám cây cối và cỏ dại tối như mực vậy.
Dưới khe núi ngoài bóng dáng của cây cối và cỏ dại ra, chẳng nhìn thấy cái gì khác. Nhưng Đỗ Quyên biết Trình Danh Chấn nấp ở đó, trong tay nhất định còn đang cầm cây thương anh Bạch Chá . Chùm tua đỏ dưới đầu thương kia, là tự tay cô buộkhi hắn xuất đầm. Trải qua hơn bốn tháng bão táp mưa sa, cũng không biết tua thương phai màu chưa, bị mài còn lại được mấy sợi?
Nhưng cô tin rằng chủ nhân của nó sẽ không giật nốt những sợi còn lại xuống vứt đi, cho dù tua thương đó bị mài chỉ còn lại sợi cuối cùng, Trình Danh Chấn cũng sẽ nhặt nó lên, từng sợi từng sợi lấy máu địch nhuộm đỏ, lại dùng nước lạnh rửa sạch vết máu khô. Chủ nhân của thanh trường thương xưa nay chưa từng khiến cô thất vọng, toàn lập kì tích vào lúc cô hi vọng kì tích xuất hiện. Hôm nay là lúc một kì tích mới được tạo ra, chàng không cần người khác giúp đỡ, nhưng cô có thể ở bên cạnh chứng kiến. Sau đó cùng huynh ấy chia sẻ chiến thắng, cùng hoan hô hết mình.
"Oa, oa, oa, oa!" ngoài thung lũng, tiếng quạ lại vang lên, dẫn tới hàng loạt vô số đồng loại vươn cổ hưởng ứng. Thật là thứ tàn phá lỗ tai người, người nghe thấy không ai không cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nhưng không thể nghi ngờ là một tiếng quạ kêu không gây ra ảo tưởng nhất, không muốn lắng nghe xem tiếng quạ kêu đó rốt cuộc bao hàm những tin tức gì, cũng không muốn phân biệt biến hóa tiết tấu của tiếng quạ kêu.
Trong thung lũng Hồ Ly đâu đâu cũng có quạ, nơi đây “đắc thiên độc bạc” hoàn cảnh ác liệt không thích hợp cho một số dã thú kiều quý sinh tồn, lại để cho những động vật ăn xác, bao gồm chuột và quạ có được mức độ sinh sôi nảy nở lớn nhất. Oa, oa, oa, oa! Càng nhiều quạ kêu hơn, ồn đến nỗi đầu người nổ tung lên. Lập tức, một đám bóng đen hỗn loạn xẹt qua bầu trời, từ đông sang tây, che kín tất cả ánh sao trên trời.
- Bạch Nhãn Lang!
Đỗ Quyên bỗng nắm lấy hoành đao bên hông, vươn người ra khỏi vách đá.
- Bạch Nhãn Lang!
Tiếng ồn ào của áp lực từ phía sau vang lên, dường như tất cả những người nấp sau hòn đá đều thò nửa người ra ngoài, may mà quân số không đông, không gây chú ý cho bất cứ kẻ nào trong thung lũng.
Trên núi dưới núi, tất cả mọi sự chú ý đều tập trung về hướng cửa vào sơn cốc. Có một đám người, nhiều lắm cũng chỉ còn lại bốn trăm người, loạng choạng trốn chạy ở sâu trong thung lũng. Phía sau bọn họ, là một đám đèn đuốc sáng rực đuổi sát không buông. Kẻ vong mệnh cứ chạy vài bước, lại để lại mười mấy người chắn chỗ hẹp ở cửa cốc chặn đứt phía sau. Nhưng sức chiến đấu của bọn họ rõ ràng là đã được sử dụng đến cực điểm, đám đèn đuốc chỉ cần xông lên phía trước một cái, đám lâu la chặn phía sau lại giống như kiến gặp lũ xoay tròn, khoảng cách bị ánh binh khí nuốt trọn.
Không còn ai sống sót, đó là thói quen của Dương Bạch Mao! Hắn xưa nay không thèm bắt tù binh, cho dù bắt được, cuối cùng cũng bị chém đầu, treo lên tường thành. Vương Nhị Mao dẫn dắt đám thuộc hạ tiếp tục tháo chạy, dưới ánh trăng, có thể thấy bọn họ đã sức cùng lực kiệt, bất cứ lúc nào cũng có thể chết vì mệt. Quan quân phía sau giơ cao ngọn đuốc đuổi sát không tha, chỉ cần đuổi kịp, sau lưng sẽ lãnh một đao.
Không ai lao xuống thung lũng giúp sức, Móng tay Đỗ Quyên đã nắm chặt vào lòng bàn tay, đâm đến nỗi chuôi dao bám đầy máu tươi của chính cô.