Share: MTQ BanLongHoi
Tin tức Dương Thiện Hội quận Thanh Hà bị đám cỏ giặc đầm Cự Lộc tiêu diệt ở thung lũng Hồ Ly nhanh chóng lan truyền ra, nhanh chóng lan truyền khắp các ngõ nhỏ phố lớn của vùng phía nam Hà Bắc.
- Là Dương Bạch Nhãn à? Không thể nào?
Những kẻ biết tin đều bàn tán xôn xao. Không đợi mọi người khép cái miệng đang há hốc vì cái tin động trời này lại, đã lại có một tin khác khiến bọn họ lòi cả con ngươi ra lượt nữa. Nghe nói, kẻ đánh bại Dương Thiện Hội bất bại vốn không phải là Trương Kim Xưng, mà là một tên tiểu đầu mục họ Trình dưới trướng tên tặc họ Trương! Nghe nói, nghe nói người này chỉ mang theo có hơn ba nghìn lâu la, thế mà đánh cho Dương Thiện Hội cũng có ba ngàn quận binh như vậy bỏ chạy ! Nghe nói, nghe nói nếu không phải là do trời tối cộng thêm địa hình bên ngoài thung lũng Hồ Ly phức tạp, cái mạng nhỏ của Dương Thiện Hội e rằng cũng không giữ được rồi!
- Trình Danh Chấn là ai?
Sau khi cái tính hiếu kì của mọi người bị khêu lên, mục tiêu chú ý của mọi người đều có thể đổi hướng. Đại đương gia Trương Kim Xưng của đầm Cự Lộc là một tên ma đầu không có chuyện ác độc nào không làm, Dương Thiện Hội Quận Thanh Hà trong những lời ca ngợi của nhân gian cũng chẳng tốt hơn Trương Kim Xưng hơn chỗ nào. Trong mắt bách tính, hai người căn bản là hai quả trứng thối nấu canh, nói cho cùng cũng vẫn là mùi trứng thối. Bất kể là kể nào cắn kẻ nào, cũng chẳng đáng để đồng tình, cũng chẳng đáng để vui mừng. Xem ra bây giờ giữa hai quả trứng thối này lại lòi thêm ra một tên mới nữa, khiến đám hóng hớt vô thức tập trung vào người này.
Cẩn thận nghe ngóng một chút, người hiểu chuyện liền lập tức thu thập được tin tức khiến mình cảm thấy hứng thú cũng có thể khơi dậy niềm hứng thú của kẻ khác. Thì ra tên Lục Lâm hảo hán mới quật khởi này không ai khác, chính là thiếu niên Binh Tào năm đó dẫn dắt huyện Quán Đào anh dũng kháng cự, khiến Trương Kim Xưng trộm gà không xong còn mất gạo! Cũng chính là người này, bị Chu gia vong ơn bội nghĩa ở Quán Đào câu kết với tên cẩu quan Lâm Đức Ân hãm hại, gần như bỏ mạng tại nha môn, bị ép vào đầm làm phỉ. Điều càng khiến người ta khâm phục hơn là, người này sau khi làm thổ phỉ lại không cậy mạnh ức hiếp yếu, xưa nay vẫn luôn “cướp của nhà giàu chia cho người nghèo”, “chỉ giết tham quan không hại dân chúng”, quả thực có thể gọi bằng hai chữ “ hào hiệp”.
Kẻ sống trong bóng đêm lâu, thi thoảng trông thấy đèn đom đóm, cũng đều sẽ khao khát gửi gắm vô hạn vào ánh sáng đó. Tuổi trẻ tài cao, võ nghệ xuất chúng, gan dạ hơn người, đã từng xả thân vì phụ lão hương thân, vô vàn những lời vu vơ được những kẻ truyền bá không ngừng thêm mắm thêm muối theo sở thích của mình, không ngừng phát triển thêm, dần dần phác họa thành hình tượng một vị anh hùng có tình có nghĩa, dám làm dám chịu, đến nỗi cái hình tượng này khác Trình Danh Chấn của hiện thực bao nhiêu, dù sao cũng chẳng mấy ai thèm quan tâm.
- Nghe nói gì chưa, cái tên Trình Danh Chấn đánh bại Dương Bạch Nhãn, tháng ba vừa rồi vừa đánh vào Lưu gia bảo, đem lương thực đồ tế nhuyễn chia hết cho dân nghèo xung quanh! Còn mình thì đến một đồng cũng không lấy!
Cả một ngày khổ công, những kẻ nhàn rỗi nửa ngày làm cu li, còn lại ăn không ngồi dồi lòng đầy hi vọng, thấp giọng miêu tả cho đồng bọn của mình nghe.
Mấy tên đồng bọn bĩu môi, trong ánh mắt chỉ có sự miệt thị đối với những kẻ nông cạn:
- Đâu chỉ chia lương thực! nghe A Cẩu hàng xóm nhà ta nói, vị Trình đại hiệp đó làm việc, còn công đạo hơn cả Thanh Thiên đại lão gia ở nha môn. Vụ án Vương Lão Tài làm nhục khuê nữ nhà Hầu Tiểu Điếm, kiện lên đến tận chỗ Quận Thủ lão gia vẫn không giải quyết xong. Ngày thứ hai Trình đại hiệp phá thành, liền làm rõ hết toàn bộ uẩn khúc trong đó. Tên họ Vương tội ác chồng chất, bị phán chém đầu thị chúng, Hầu Tiểu Điếm ôm linh bài con gái khóc ngất tại chỗ!
- Ta còn nghe nói, Thạch Đầu bảo cũng bị hắn đánh hạ. Bảo chủ Hồ Thủ Nhân bị xử chết tại chỗ. Khế đất, giấy nợ trong nhà bị Trình gia cho mồi lửa trước mặt mọi người!
Đám người xung quanh cũng không chịu cam tâm tình nguyện bị coi là đồ thừa, túm tụm lại hạ giọng bổ sung. Vừa nói, vừa nhìn tứ phía, dường như mình để lộ bí mật gì đó động trời, hơi không cẩn thận, là sẽ bị lũ chó săn của quan phủ đuổi giết.
- Thế chẳng phải nói là....
Cuối cùng cũng có một người cam tâm làm kẻ tụt hậu, bịt mồm kinh ngạc:
- Thế chẳng phải là đất của nhà lão Hồ có thể tự ý trồng trọt à, ai nợ tiền hắn sau này cũng không cần phải trả nữa!
- Tất nhiên!
Mọi người cùng nhau bĩu môi:
- Đàn ông nhà lão Hồ đều bị Trình gia giết hết. Cho dù là người thân ở xa, cũng không có gan bò đến chịu chết!
Lời vừa dứt, trong lòng mọi người âm thầm dâng lên một nỗi mong chờ. Nếu một ngày nào đó Trình Danh Chấn dẫn huynh đệ giết đến trước mặt mình thì tốt rồi, như vậy ruộng đất của mình bị mất có thể được phân trả lại. Số tiền vay nặng lãi vay của chủ nợ, cũng không phải sợ bị ép trả nữa.
Là người dân bình thường, cái mà Đại Tùy để cho người dân cảm thấy mấy năm nay chỉ là thứ áp lực xa rời quần chúng, mà không hưởng nổi nửa cái ân trạch và thương hại của hoàng gia, bách tính cũng chẳng còn tình cảm gì với cái triều đình này nữa. Trong lòng chỉ còn chút kính sợ, cũng tiêu tan nốt theo ba lần đông chinh thất bại. Cho nên lí ra nói đến trận chiến quan - phỉ, lời lẽ lại nghiêng nhiều hơn về đám thổ phỉ.
Quan phủ trong mắt người dân giống như một tòa lầu lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi một vài viên ngói xuống đập chết những kẻ không kịp né tránh. Mà còn có người đột nhiên đá mạnh vài cái vào cái tòa lầu sắp đổ đó, chỉ cần không làm bị thương mọi người, mọi người bằng lòng cổ vũ cho cái hành vi dũng cảm đó. Dù sao tòa lầu đó cũng không phải là của người xây lầu, nó đổ rồi, đối với mọi người cũng chẳng có gì tổn thất. nếu cơ hội thích hợp, nói không chừng còn có thể nhặt chút gạch nát ngói vụn còn lại sau khi lầu sập về nhà, cũng có thể sửa sang lại một chút căn nhà tranh che không nổi mưa gió của mình.
Với tâm thái này, sự tích của Trình Danh Chấn và quần hùng trong đầm Cự Lộc được những kẻ nhiều chuyện truyền đi ngày càng xa, càng truyền càng mơ hồ. Cùng với khoảng cách với quận Thanh Hà không ngừng tăng lên, hành động và con số thương vong trong trận chiến ở thung lũng Hồ Ly giữa quan phủ và thổ phỉ cũng không ngừng xa rời thực tế. Có điều khác là con số quận binh tổn thất của Dương Thiện Hội bị lan truyền ngày càng nhiều, còn số lượng đám lâu la Trình Danh Chấn dẫn theo khi đánh bại hắn lại càng truyền càng ít. Đến khi tin tức truyền đến Lạc Dương thì, không ngờ lại biến thành câu chuyện hoang đường: “Mãng quận Dương đích thân dẫn ba vạn quận binh tiêu diệt phỉ, tiểu anh hùng chỉ dùng có năm trăm lâu la phá tan quân địch”.
Quyền thần Đoàn Đạt đóng giữ Lạc Dương vừa nghe nói thế, nhất thời nổi trận lôi đình. Lão có thể nhẫn nhịn quan quân địa phương liên tiếp thất bại trong tay thổ phỉ, lại không thể nhẫn nhịn uy nghiêm của quan phủ bị quét sạch như thế này. Một mặt gấp rút đem chuyện này viết thành tấu chương, sai người đưa cho hoàng đế bệ hạ Dương Quảng đang chậm rãi tiến về Lạc Dương biết. Mặt khác triệu tập tất cả các quan viên đang đóng giữ đông đô Lạc Dương lại, bàn bạc làm thế nào để đối phó với nạn tặc phỉ ngày càng diễn biến nghiêm trọng ở các nơi.
Trong ấn tượng của đám người Đoàn Đạt, Dương Thiện Hội quận Thanh Hà là mãnh tướng duy nhất trong đám quan viên địa phương có thể lấy làm trụ cột. Dù sao người này ba năm nay liên tiếp hơn sáu trăm lần báo tin chiến thắng, chiến công hiển hách không ai có thể sánh được. Bây giờ, đến cả danh tướng bách chiến bách thắng này cũng bị một tên tiểu đầu mục dưới trướng Trương Kim Xưng lật ngược ván cờ, Quận thừa, đám Binh tào các quận khác lại càng là những thứ bỏ đi, căn bản là không cần nói tới.
Cả vùng đất Hà Bắc lúc này, kẻ có thể khiến cho bọn giặc cỏ nghe hơi thấy đã sợ, ngoài vị Hổ Bí đại tướng quân La Nghệ, đám người Đoạn Đạt vốn không điều động được cũng căn bản là không chọc nổi ra, chỉ còn lại có mình thái phó Dương Nghĩa Thần. Mà Dương Nghĩa Thần lại bị hoàng đế bệ hạ điều đến Bắc Bình hộ giá, đợi ông ta quay về đến Thanh Hà, e rằng mấy quận huyện xung quanh đầm Cự Lộc đều đã rơi vào tay Trương Kim Xưng, cục diện càng không thể cứu vãn nổi rồi!
Bàn đi bàn lại, đám quần thần được Dương Quảng giao trọng trách đóng giữ đông đô rốt cuộc không chọn được một ai có thể đảm nhận việc lớn. Cũng không trách đám người Đoàn Đạt vô năng được, Liêu Đông chiến bại lần thứ nhất, ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ cùng một loạt danh tướng bách chiến chôn xương nơi đất khách quê người. Kẻ sống sót quay trở về, hoặc là căn bản không thể trọng dụng, được thống soái khi đó là Vũ Văn Thuật để lại phía sau phụ trách bảo vệ vận chuyển lương thực, hoặc là cây to rễ sâu, đám Đoàn Đạt căn bản không điều động nổi. Bây giờ không chỉ có vùng Hà Bắc thiếu võ tướng đóng giữ, Quan Lũng, Hà Tây, Ba Thục, Giang Hoài, thậm chí Kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận) trọng địa và Hà Nam, có vùng nào không thiếu tướng tài? Nếu không phải là bây giờ dưới trướng không có người có thể dùng được, triều đình cũng không đến nỗi phải lôi cái tên mà Dương Quảng không thích nhất- Lý Uyên ra lần nữa, mệnh lão trấn thủ Quan Lũng.
- Sự cấp tòng quyền (Thời điểm có việc khẩn cấp phải xem tình huống mà biến báo), các vị sao không tạm điều một hai hãn tướng dưới trướng lão tướng quân Trương Tu Đà?
Nguyên lão hai triều Tô Uy không chịu được thời cục tiếp tục tồi tệ hơn, biết rõ mình mở mồm sẽ khiến cho người khác không vui, vẫn thấp giọng đưa ra ý kiến.
Lý Trọng Kiên, Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín, Độc Cô Lâm dưới trướng Quận Thừa Tề Quận Trương Tu Đà có uy danh, cũng được coi là hảo hán. Trương Tu Đà dựa vào sự ủng hộ của bốn vị hãn tướng dưới trướng và quận thủ Tề Quận Bùi Thao, gần một năm nay liên tiếp chủ động xuất kích, trước sau giết chết bọn thủ lĩnh lưu tặc Bùi Trường Tài, Quách Phương Dự, đánh cho bọn tội phạm Vương Bạc, Hách Hiếu Đức, Tôn Tuyên Nhã và bọn cướp chuyên nghiệp vượt Hoàng Hà lên bắc, không dám xuống nam nữa. Mà khả năng cầm quân của hai tướng Lý Trọng Kiên và Tần Thúc Bảo không kém Trương Tu Đà chút nào, nếu điều bất cứ ai trong số họ đến Hà Bắc đảm nhận trọng trách tiêu diệt bọn phỉ, e là chẳng cần bao lâu, bọn chư tặc Hà Bắc chỉ còn đường lui duy nhất là nhảy xuống Hoàng Hà!
Chủ ý hay thì có hay, nhưng tuôn ra từ mồm kẻ không nên mở mồm ra, lại chỉ nhận được kết quả ngược lại. Dân bộ Thượng Thư Phàn Tử Cái vẫn luôn cảm thấy chướng mắt với Tô Uy, sao có thể cho lão cơ hội ra mặt? Đợi cho đối phương vừa dứt lời, lập tức cau mày phản bác:
- Lão Nạp Ngôn thật biết nói đùa, Lý Trọng Kiên đó nói điều là có thể điều được sao? Bệ hạ đích thân lệnh hắn đi giúp lão tướng quân Trương Tu Đà, bây giờ bệ hạ không ở, chúng ta lại điều Lý Trọng Kiên đi Hà Bắc, hành động này để uy nghiêm của bệ hạ ở chỗ nào?
Đối với hai người đều nhắc đến Lý Trọng Kiên, Đoàn Đạt cũng không mấy hứng thú. Tuy dựa theo chiến tích ngày trước, Lý Trọng Kiên rất giỏi điều binh đánh trận. Nhưng người này hành động lỗ mãng, ác danh trong mắt không có ai cũng vang khắp xa gần. Huống hồ hắn còn đắc tội với Đại Tùy đệ nhất quyền thần Vũ Văn Thuật, nếu điều hắn đến Hà Bắc, một khi để hắn có được cơ hội thuận lợi, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc mình đối đầu với Vũ Văn Thuật sao?
Kết cục của những kẻ đối đầu với Vũ Văn Thuật, trong lòng Đoàn Đạt rõ hơn ai hết, nhẹ thì mất quan mất chức, nặng thì tịch thu nhà cửa, diệt tộc. Lý Trọng Kiên kia lại không phải là môn sinh đệ tử của Đoàn Đạt, cũng không phải là bạn bè gì của ông, để hắn đắc tội với một kẻ không dễ chọc vào như Vũ Văn Thuật thật không đáng. Ít nhất môn sinh đắc ý của Trương Tu Đà –Tần Thúc Bảo lại càng là một kẻ không thể dùng vào việc lớn được. Người này lăn lộn trong quan trường hơn hai mươi năm, gắng gượng lắm mới ngoi lên được cái chức Đô úy quận binh, nếu quả thực có khả năng lớn như trong truyền thuyết, thì sớm phải trổ hết tài năng ra rồi chứ, vẫn còn loay hoay trong quân đội địa phương không chút tiền đồ?
Nghĩ đến đây, trấn thủ đông đô Đoàn Đạt khẽ vuốt chòm râu, cười đáp:
- Việc này? Hai vị đại nhân không cần tranh cãi. Quyết định của bệ hạ, lẽ nào kẻ là bề tôi như chúng ta có thể xen vào? Chúng ta cần phải xem xét cẩn thận xem có còn ứng cử viên nào tốt hơn hay không? Ngẫm Đại Tùy ta nhân tài đông đúc, chắc không đến nỗi đến một người đối phó với đám thổ phỉ, cũng phải vay đông mượn tây điều động tướng lĩnh trong quận binh!