Khai Quốc Công Tặc

Chương 186: Q.2 - Chương 186: Đằng Uyên (22).




Share: MTQ BanLongHoi



- Quyên Tử từ nhỏ không ai chăm sóc, lần này may mà phu nhân chỉ dạy cho muội ấy!

Trong lòng bỗng nhiên trào dâng cảm giác mất mát, Liên Tẩu cười gượng, thổn thức nói với Liễu Nhi.

- Ta luôn coi muội ấy là em gái ruột của mình! Nhìn thấy muội ấy xuất giá, thực là có chút không nỡ!

Lúc này Liễu Nhi lại có phần cương nghị, cười lắc đầu, lớn tiếng nói.

Nhìn chiếc áo cưới bị Đỗ Quyên vứt bỏ, ném ở góc giường, ánh mắt của nàng lại ngẩn ngơ. Lại lắc lắc đầu, cầm lấy chiếc áo cưới ôm vào lòng, quay người bỏ đi.

Chiếc áo cưới này là do nàng chỉ cho Đỗ Quyên, mất đến ba ngày ba đêm mới may xong, từng đường kim mũi chỉ đều là dành hết tâm sức. Nhân lúc không có ai chú ý, Liễu Nhi run rẩy mở quần áo ra, ướm thử lên vai mình. Trong hồ nước ven đường, nhanh chóng phản chiếu một hình bóng ngược xinh đẹp.

Hà Bắc mặc dù là phần trung tâm của Trung nguyên, từ sau thời Tấn, hàng trăm năm nay lần lượt trải qua các thời đại Yến, Triệu, Ngụy, Chu, Tùy, dân tộc cầm quyền ở đây cũng trải qua mấy lần thay đổi, thay đổi không ngừng như đèn kéo quân. Vì thế nên phong tục dân gian Hồ - Hán hỗn tạp, hết sức vụn vặt. Mà bọn người Trương Kim Xưng lại cố ý muốn thông qua nghi thức long trọng để khoe khoang thực lực của đầm Cự Lộc, cho nên hôn lễ của hai người Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên lần này được tổ chức vô cùng phiền phức.

Sau khi tân nương tử vào kiệu, Đoàn Thanh chỉ huy một đám huynh đệ, nâng kiệu trong tiếng chúc phúc của mọi người, trong nháy mắt đã tới bên ngoài Cẩm Tự doanh. Ra khỏi cổng doanh này, Đỗ Quyên coi như chính thức rời khỏi nhà mình rồi. Mặc dù biết rõ rằng sau hôn lễ của Thất đương gia vẫn còn phải về doanh chủ trì đại cục, những nữ binh và nam binh trong Cẩm Tự doanh lại kéo những mảnh lụa màu đỏ dài ngăn cản đường đi của bọn người Đoàn Thanh, đồng thanh hát lên:

- A tỷ, a tỷ, chớ có đi xa! Dương liễu trước cửa vẫn còn xanh mướt. Đưa người đi xa, níu lấy vạt áo. Mồng bảy mồng chín, đơn độc một mình!

- A tỷ a tỷ, chớ có đi xa! Trâu bò trong chuồng đang kêu ầm ĩ. Đưa người đi xa, lưu luyến không rời, Trùng Dương Thượng Nguyên (Tết Đoàn Viên), ngậm ngùi rượu lạnh!

Đỗ Quyên tuy rằng bản tính cởi mở, lúc này trong lòng cũng dâng lên cảm giác lưu luyến không rời. Những lời trước lúc xuất giá được người ta dạy bảo bao nhiêu lần còn chưa đợi nói ra, cổ họng đã nghẹn cứng.

Nghe thấy trong lời nói của Đỗ Quyên có tiếng khóc nức nở, các nữ binh càng không nỡ rời xa:

- Để lại A Tỷ nhà ta!

Âm thanh náo nhiệt nửa thật nửa giả, đoàn người ùa lên, vây quanh lấy kiệu hoa. Xô xô đẩy đẩy, giơ tay nhấc màn kiệu lên. Nếu như màn kiệu thật sự bị các ả lật lên, những nghi thức trong hôn lễ tiến hành từ sáng đến giờ phải làm lại từ đầu. Bọn người Đoàn Thanh sao có thể chịu thiệt, vươn cánh tay giả bộ muốn ôm. Các nữ binh đều là những nữ chủ vung đao không chớp mắt trên sa trường, không hề sợ bị người khác lợi dụng, ngược lại lại càng xông lên về hướng bọn người Đoàn Thanh, chui qua vòng tay của bọn họ, khiến các thanh niên ôm cũng không được, trốn cũng không được, ai nấy đỏ mặt tía tai.

Vào thời khắc quan trọng, Vương Nhị Mao xuất hiện. Chỉ thấy y rút ra một hầu bao đã chuẩn bị sẵn từ dưới yên ngựa, ra sức ném lên không trung, đồng thời hét lớn:

- Cây táo ở trước cửa, năm tháng không già, bà lão không lấy chồng, lấy đâu ra cháu bé!

Trong khoảnh khắc, những đồng tiền bạc sáng loáng, những sợi tơ rực rỡ màu sắc, còn có cả những hộp son bột như mưa rơi từ trên không xuống. Nam binh nữ binh nhìn thấy tiền đồng và son bột, lập tức quên mất tỷ tỷ nhà mình, ào lên cướp đoạt. Thừa cơ hội này, Vương Nhị Mao nắm dây cương, cúi người phía trước mặt chú rể, vung dao chém tới. Những người khiêng kiệu nhanh chóng xông ra khỏi đám người. Các nam binh nữ binh đuổi theo mấy bước, làm bộ như không đuổi kịp, phất tay đứng lặng, đạp chân ca lên rằng:

- Trời sinh nam nữ ở cùng một nơi, nguyện hai người trọn đời hạnh phúc…

Thoát khỏi trận giằng co ở nhà mẹ đẻ Đỗ Quyên, đoàn người đón dâu lập tức lấy lại tinh thần. Tám gã kiệu phu khỏe mạnh hai tay nắm lấy cán kiệu, vừa hát, vừa nhấc kiệu lên cao.

- Xanh xanh vàng vàng, tước thạch uể oai. Đuổi giết trâu rừng, ép giết dê rừng. Dồn dê vào cốc, tự dê ở phía trước. Con gái già không lấy chồng, đạp đất gọi trời.

- Sườn sườn cạnh cạnh, nhớ chàng vô cùng. Gối của lang quân bên cánh tay trái, chuyển hướng theo chàng. Vuốt nhẹ râu chàng, ngắm sắc mặt chàng, chàng không nhớ thiếp…

Đây là điệu hát khiêng kiệu truyền thống, tân nương tử bị nâng lên càng cao, chứng tỏ ngày sau nàng ở nhà chồng càng phục tùng. Cô gái trong kiệu kia không chịu nổi, thường nửa đường mở miệng xin các trượng phu khoan dung. Những trượng phu lúc này phải cứng rắn một chút, không thèm để ý đến lời cầu xin của nhà gái, cho đến tận khi nói đến nghe phát ngán, mới có thể lệnh cho người đem tiền thưởng, thưởng cho các kiệu phu, cầu xin bọn họ tha cho tân nương.

Đỗ Quyên là người xuất thân luyện võ, mấy chiêu xiếc cỏn con ấy sao có thể làm khó được nàng. Mỗi khi kiệu hoa hạ xuống, lập tức hai chân đạp mạnh, sau mấy lần liên tục, mấy người khiêng kiệu ngược lại lại không chịu nổi, vừa hô lên, vừa cười trêu:

- Thất đương gia còn đạp mạnh nữa, kiệu hoa có thể sẽ bị thủng đấy. Cô không xin khoan dung thì thôi, chẳng lẽ cũng không muốn đến nhà chồng hay sao?

- Để cho ta đi đường yên ổn, còn giở trò nữa, ngày sau cẩn thận gặp lại ta!

Tân nương từ trong kiệu vọng ra đáp lại, mọi người cười đến nỗi nghiêng ngả. Khó khăn lắm mới trấn áp được bọn người Đoàn Thanh, Đỗ Quyên lại dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên vách kiệu, dịu dàng nói với Trình Danh Chấn:

- Tiểu Cửu Ca, huynh thưởng tiền cho mấy bọn họ đi. Niệm tình bọn họ theo kiệu từ cửa trại đến nơi này, không có công lao cũng có phần khổ cực!

- Thưởng tiền, thưởng tiền! Bọn rác rưởi các ngươi, mau cầm lấy tiền về nhà mua thịt bù đắp cho mình!

Không đợi Trình Danh Chấn mở miệng, Vương Nhị Mao lập tức lấy ra từng bó thịt ngon to từ trong hầu bao, nhét vào trong lòng đám kiệu phu. Những thiếu niên khiêng kiệu lại được một trận cười vang, không dám trêu chọc Đỗ Quyên thêm nữa, khiêng kiệu vững vàng trên bờ vai, bước nhanh về phía trước.

Chớp mắt đã đến cổng doanh địa của Trình Danh Chấn, sớm đã có mấy muội muội của Vương Nhị Mao dẫn theo mấy thiếu niên thiếu nữ chặn đường đi. Bọn con trai trên đầu đội đủ các mặt nạ dê xanh, gà đen, trâu xanh, nhảy lên chặn kiệu. Bọn con gái thì ríu rít vây quanh Trình Danh Chấn đòi ăn kẹo. Vấn đề khó khăn này không thể do Vương Nhị Mao ra mặt được, ba người vệ sĩ bên người Đỗ Quyên – Hồng Lăng, Thái Hà, còn có cả Chu Ninh, mỗi người đều cầm một cái giỏ liễu, đem ngũ cốc, hạt đậu cùng với tiền vàng, quả khô tản ra. Những dê xanh, gà đen, trâu xanh do bọn con trai đóng giả, dưới sự tấn công của hạt đậu, ngũ cốc, chạy trối chết. Bọn con gái thì lại nhặt tiền vàng và kẹo lên, sau đó đứng ở ven đường hát lên:

- Rắc đậu rắc đậu, tung lá tung cành. Con cháu đầy nhà, bông lúa trĩu bông. Rắc đậu rắc đậu, bông lúa vạn hạt. Tung lá tung cành, con cháu đầy nhà...

Bọn họ hát theo kiệu dọc đường đi, đến tận khi vào trong sân nhà tân lang, tiếng ca mới ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.