Share: MTQ BanLongHoi
Sau một lát, Trình Danh Chấn và Đỗ Ba Lạt bưng một đống xoong chảo chum vại đi vào, bên trong có đầy đủ các loại nước mà Tôn Đà Tử cần. Lục Đương gia Tôn Đà Tử sai người đến nâng Đỗ Quyên dậy, dựa vào tường, sau đó đem sữa đậu nành giao cho Trình Danh Chấn, bảo hắn miệng đối miệng cho Đỗ Quyên uống.
Đến lúc này, Trình Danh Chấn làm sao còn lo lắng đến ánh mắt mọi người nhìn mình, nhanh chóng tiến hành không chậm chễ, không đợi sữa đậu nành nguội hẳn, trực tiếp ngậm vào miệng, cho vào miệng thê tử. Khó khăn lắm mới hết ba bát sữa đậu nành, Tôn Đà Tử hét to một tiếng:
- Tốt lắm!
Sai người cầm một chiếc chậu rửa mặt đặt bên giường, sau đó nhận lại Đỗ Quyên đang được Trình Danh Chấn ôm trong lòng, hai tay cho ra sau lưng ra sức vỗ. Chỉ nghe”Òa” một tiếng, trong hôn mê Đỗ Quyên hé miệng, đỏ có, xanh có, đen có ói ra đầy một chậu. Mùi vừa tanh lạnh vừa chua, cũng không biết pha trộn những gì.
Thân là thầy thuốc, Tôn Đà Tử không sợ dơ bẩn, đem Đỗ Quyên giao cho Trình Danh Chấn, tiếp tục lặp lại. Sau đó dùng ngón tay quấy lên đống nôn ấy, đặt lên mũi ngửi thử, lắc đầu vẫn chưa được.
- Lão lục, sao vậy?
Nhìn thấy Tôn Đà Tử vẻ mặt nghiêm trọng, Đỗ Ba Lạt không nén được tức giận, chạy đến bên giường liên tục thở dài.
- Quyên Tử ta đã giao cho ngươi rồi, nếu ngươi cứu được, ta đem tất cả huynh đệ dưới trướng của ta tặng cho ngươi!
- Ai mà thèm quản trại của ngươi, một mình ta bình thường đã nhiều việc lắm rồi!
Tôn Đà Tử liếc mắt nhìn Đỗ Ba Lạt khinh thường đáp lại.
- Rửa tiếp, xem trong bụng còn có độc không. Có thể trụ được hay không, còn phải xem vận mệnh của Quyên Tử. Tuy nhiên các ngươi cứ yên tâm, xem sắc mặt nó cũng không phải là người đoản mệnh!
Tôn Đà Tử xưa nay thích nhất làm cho chút náo động, và thường xuyên tính sai. Cho nên mọi người với màn bói toán của ông luôn bán tín bán nghi. Nhưng lúc này, không ai không hy vọng Tôn Đà tử hôm nay nói đúng, toàn bộ ba chân bốn cẳng chạy lên trước, giúp Trình Danh Chấn đem thổi nguội sữa đậu nành. Trình Danh Chấn liên tiếp cho uống… ba lần, Đỗ Quyên lại nôn ra ba lần. Mãi đến khi nước nhổ ra dần dần biến thành màu hồng phấn, mọi người mới thấy Tôn Đà Tử ra lệnh cho tiến hành bước điều trị thứ hai.
- Cam thảo chính là khắc tinh của bách độc, mặc dù tìm không ra nha đầu Chu Ninh tàn ác để lấy thuốc giải độc, cũng có thể kìm nén không cho độc phát tác!
Nhìn chén cam thảo Đỗ Quyên vừa uống xong, Tôn Đà Tử gật gật đầu, giải thích với mọi người .
- Đợi bắt được ả ta, lão một đao róc xương lóc thịt ả!
Nhắc tới Chu Ninh, nhìn con gái ngủ mãi không tỉnh, Đỗ Ba Lạt bỗng chốc biến lo lắng thành thù hận, nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi thôi đi, vì Quyên Tử tích chút phúc đức đi!
Cũng không biết nhớ ra gì đó, Tôn Đà Tử thở dài lắc đầu.
- Đem nước trà và muối lại đây, nếm thử không để quá mặn, cho Quyên Tử ăn từng chút một.
Nửa câu sau là nói với Trình Danh Chấn đấy, nghe thấy người gật gật đầu đồng ý, hắn tiếp tục miệng ngậm nước trà và nước muối, cho thêm chút nước sôi để nguội, cảm thấy vị vừa phải rồi mới ngậm trong miệng, từng giọt từng giọt đút cho thê tử.
Uống gần nửa bát đường kẹo nước muối, sắc mặt của Đỗ Quyên từ từ biến đổi. Không đợi mọi người vỗ tay vui mừng, thấy cơ thể nàng đột nhiên co lại, miệng hé ra, bao nhiêu thứ vừa uống vào phun hết lên trong lòng Trình Danh Chấn.
- Khuê nữ, khuê nữ của ta!
Đỗ Ba Lạt sợ tới mức ngồi dưới đất gào thét.
- Cha con thất đức, gây ra nhiều oan nghiệt như vậy. Ông trời à, người mở mắt ra nhìn đi, có tai ương gì lão tử ta đây nhận hết…
“Òa” lại một tiếng nôn khan đã cắt đứt tiếng gào khóc của Đỗ Ba Lạt, Trong lòng Trình Danh Chấn, miệng Đỗ Quyên phun ra một ngụm hồng nhạt đường: kẹo nước muối, sau đó chậm rãi mở mắt.
Chứng kiến cảnh Trình Danh Chấn ôm mình không chịu buông, trong mắt nàng cảm kích vô cùng. Lại nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của Trương Kim Xưng, vẻ mặt vui mừng của Hách Lão Đao, còn phụ thân ngồi dưới đất gạt lệ. Đỗ Quyên thông minh lập tức hiểu ra mình đang ở trong hoàn cảnh không ổn, muốn xuống giường nâng phụ thân lên, nhưng thân thể nàng mềm như bún, từ đầu đến chân không còn chút sức lực.
Tôn Đà Tử cũng mừng rỡ, xông lên trước mặt Đỗ Quyên lật mí mắt, thấp giọng dặn dò:
- Đừng động đậy, ngươi không nên lộn xộn, uống thêm chút sữa đậu nành nữa, độc dược trong bụng sẽ nôn ra hoàn toàn!
Không đợi Đỗ Quyên bằng lòng, Trình Danh Chấn lập tức sai người cầm sữa đậu nành qua, múc từng thìa một lại đút cho thê tử. Đến hiện tại, Đỗ Quyên cũng đoán được mười phần sự việc, nhìn vẻ mặt ân cần của trượng phu, mũi đau xót, hai hàng lệ nóng hổi chậm rãi chảy ra theo khóe mắt.
- Đừng khóc, có Tôn Lục thúc ở đây, nhất định nàng sẽ không sao!
Trình Danh Chấn dùng tay gạt nước mắt cho Đỗ Quyên, dịu dàng an ủi. Hai người biết nhau đã hơn một năm, hắn lần đầu tiên phát hiện nàng yếu đuối như vậy, nên ngón tay không dám dùng nửa phần khí lực, sợ rằng chỉ mạnh một chút sẽ làm Đỗ Quyên đau.
- Dạ!
Đỗ Quyên giống như một con mèo nhỏ được trượng phu ôm ấp nhẹ nhàng gật đầu, co lại thân mình, lấy sữa đậu nành chậm rãi uống vào. Sau khi uống vài hớp, nàng lại bắt đầu buồn nôn. Đỗ Ba Lạt tự tay bưng chậu tới, sợ người khác hầu hạ không chu đáo, lại khiến khuê nữ một lần nữa rơi vào hôn mê.
Lại trải qua vài lần làm đi làm lại, dần dần, Đỗ Quyên không còn cảm thấy khó thở nữa, sắc mặt chuyển dần từ màu đen nhạt sang màu vàng như nến. Tôn Đà Tử một lần nữa xem mạch cho nàng, lệnh cho nàng uống thêm một chén đường kẹo nước muối, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi. Sau đó quay ra hướng mọi người, hạ giọng nói:
- Tính mạng của nó giờ đã không còn nguy hiểm, nhưng có thể giải hết độc hay không, còn phải xem đã dùng phương thuốc độc gì…
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, Tiết lão nhị quả thật là đồ bỏ đi, tìm một nữ nhân mà mãi cũng không thấy!
Đỗ Ba Lạt sớm đã trở nên như chó điên, bắt được ai cũng muốn cắn một miếng lớn.
- Tự ta sẽ đi tìm, ta không tin ả ta có thể bay lên trời được!
- Ta đã hạ lệnh đóng tất cả các cửa ra vào đầm Cự Lộc! Lão Ngũ ngươi đi truyền lệnh xuống dưới, nói cho mọi người biết trước khi trời sáng dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải đào được người đàn bà họ Chu lên cho ta!
Đã nửa đêm mà chưa bắt được hung thủ, Trương Kim Xưng cũng cảm thấy mất hết kiên nhẫn, hung hăng dậm chân, cau mày đáp lại.
Vừa dứt lời, ngoài cửa có người đến báo. Nói là các trại đều đã lục soát hết nhưng không thấy bong dáng Chu Ninh đâu. Trương Kim Xưng giận tím mặt, cầm lên một chiếc ghế ném ra phía cửa ném.
- Cút, không tìm được người về báo cáo cái gì? Truyền lệnh của ta, tìm không thấy người, tất cả những người kinh doanh dược phẩm trong đầm Cự Lộc, toàn bộ rơi đầu!
- Lão Lục, không bao gồm ngươi!
Quay đầu lại nhìn Tôn Đà Tử, lão lại thoáng khôi phục chút ít lý trí, lên tiếng giải thích.
- Người đàn bà họ Chu kia, chung quy cũng không thể thay đổi được thuốc. Đoán chừng là người nào đó tham tiền bán thuốc độc cho ả ta. Làm cho ả ta thiếu chút nữa hại chết Quyên Tử.
Tôn Đà Tử cũng không so đo, đi thẳng ra ngoài múc nước rửa mặt. Đỗ Ba lạt không chờ nổi nữa, tự mình đốt đuốc đi tìm. Nghĩ đến tình thế ban đêm rối ren, Trình Danh Chấn có chút không yên tâm cho an toàn của nhạc phụ, ngẫm nghĩ một chút, giơ tay giữ chặt Đỗ Ba Lạt:
- Nhạc phụ, hay là để con đi. Mắt con sáng hơn, lúc này mặt đất là thời điểm thủy triều lên, khắp nơi đều là vũng bùn đấy.
- Con ở lại chăm sóc Đỗ Quyên! Ta đi!
Đỗ Ba Lạt quay đầu nhìn thoáng qua khuê nữ, dùng sức vung tay áo bị giữ ra.
- Ta đối với địa hình ở đây rất quen thuộc. Mang theo nhiều người một chút, chắc sẽ không có nguy hiểm gì.
- Người lớn tuổi hơn cũng đã mệt, lại quá nửa đêm rồi. Con còn trẻ, sức khỏe tốt hơn. Hơn nữa, cha cũng nên ở bên Quyên Tử chăm sóc nàng thật tốt!
Trình Danh Chấn không chịu buông tay, hãy còn kiên trì. Đỗ Ba Lạt không thể nói khác, hiện tại quả nhìn khuê nữ không yên lòng, ngẫm nghĩ một chút, đành phải đồng ý.
Lời nói của hai người đều bị Đỗ Quyên nghe hết, trong thời khắc sinh tử, tính tình khó có chút biến đổi, mở mắt nhìn Trình Danh Chấn, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
- Ta lớn lên trên sông nước, mùa hè đã từng xuống sông bắt cá. Tháng trước Liên tẩu bị rơi xuống nước, chính ta ở bên cạnh kéo lên đấy!
Trình Danh Chấn hểu tâm tư của Đỗ Quyên, vỗ vỗ nhẹ tay vào tay nàng, thấp giọng giải thích.
Đêm động phòng hoa chrúc tuy bị phá hỏng rồi, nhưng đã cùng nhau trải qua đau khổ, tình cảm ngược lại đã tăng lên rất nhiều, động tác vô cùng thân thiết làm việc không cần người dạy, cứ tự nhiên mà làm. Những người chứng kiến, ở trong lòng đều thầm chúc phúc cho hai người. Giờ phút này trong mắt Đỗ Quyên không còn nhìn thấy ai khác, do dự một chút, dịu dàng dặn dò:
- Vậy huynh mặc thêm quần áo vào, đầm Cự Lộc nhiều nước, ban đêm có gió thổi rất lạnh!
- Ta lập tức đi ngay. Nàng an tâm chỉ một lát thôi, trước khi trời sáng ta nhất định trở về!
Trình Danh Chấn vui vẻ nghe lời, đắp lại chăn cho thê tử, rồi quay người đi ra. Nhìn tấm lưng rộng, cánh tay vững chắc, Đỗ Quyên mấp máy môi, còn muốn dặn dò thêm gì đó, cuối cùng lại không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tuy rằng thê tử chuyển nguy thành an, trong lòng Trình Danh Chấn vẫn hết sức không vui. Vừa bước chân ra khỏi tân phòng, sắc mặt lập tức mây đen cuồn cuộn. Hắn từng nhắc nhở Đỗ Quyên, Chu Ninh làm gì cũng phải lưu tâm cẩn thận. Dù sao Chu gia cũng là do Đỗ Quyên tự mình dẫn người công phá. Chu gia bị giết hơn 140 mạng người, cũng liên quan ít nhiều đến Đỗ Quyên. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ, trái tim của Chu Ninh lại độc ác đến thế, trăm phương nghìn kế không màng đến tính mạng bản thân, đều muốn hại Đỗ Quyên! Có thể nói, lần này đầm Cự Lộc hội minh thất bại trong gang tấc, tính mạng Đỗ Quyên gặp phải nguy nan, toàn bộ do mình suy nghĩ thiển cận dẫn đến.
Mỗi khi gieo xuống thiện nhân, thì mỗi lần thu hoạch cũng là ác báo. Giờ phút này khiến Trình Danh Chấn khổ sở không chỉ là Chu Ninh hiểm độc, chính hắn cũng vẫn kiên trì theo tín điều từ những người đó, bởi hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ điều này, gần như đã khắc trong xương cốt là chính trực hiền lương, giờ phút này toàn bộ bị một chén độc bôi tối đen.
Nếu thiện lương không hề trở thành mỹ đức, nếu khoan dung không được coi là cao thượng, nếu những việc làm ác độc đều tiến hành thuận lợi, nếu những lời nói dối và lừa gạt luôn thắng thế, thì giữa người và thú khác nhau bao nhiêu phần?
Hắn không biết, cũng thấy không rõ, vừa hối tiếc cái quá khứ của mình, vừa tìm tòi trong đêm tối.
Bốn bên tất cả đều là đường, không có một hướng thấy ánh sáng.