Với hiểu biết sâu rộng của Ngụy Trưng, y hiểu Nguyễn Tịch đã đem so sánh đại gia tộc như “con giận trong đũng quần”, bài văn cay độc này nghe nhiều nên thuộc. Nhưng bây giờ, y có chút cười không nổi. Nguyên Bảo Tàng nói rất hay, lúc này con rận chỉ để ý có hút được nhiều máu hay không, chứ không lo gì đến cái đũng quần quận Võ Dương có bị rách hay không. “ Nhóm con rận” này vẫn còn có chỗ để đi là ngực, nách của Lạc Dương, kinh thành. Chỉ cần thân chủ là Đại Tùy không bị hút khô thì những người đó vô tư. Còn y và Đông chủ của mình Nguyên Bảo Tàng thì phải sinh tồn ở Võ Dương, tự chịu hủy diệt.
Lúc này cả khách và chủ đều mất đi hứng thú nói chuyện. Đứng cạnh cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài bóng đêm, không khí ngoài trời không quá nóng, tia chớp liên tục lóe lên trên trời sau đó bầu trời có vẻ đen hơn, đen đến nỗi làm cho con người không thở được, đen đên nỗi làm cho người ta phải tuyệt vọng.
Buồn chán đếm chớp một lúc, Nguyên Bảo Tàng thở dài hỏi:
- Huyền Thành, có phải ông cảm thấy Quận thủ Nguyên mỗ này hèn nhát hay không?
- Đông Ông là người tận tụy với công việc, thanh liêm thời nay hiếm mà có được!
Ngụy Trưng không đành lòng mắng ông ta là hồ đồ, lại không thích nói trái với lương tâm như vậy, đành phải đổi lại tìm ra ưu điểm của đối phương.
Nguyên Bảo Tàng cười khổ lắc đầu:
- Ta làm quanh thanh liêm không mong để đời cái gì là thanh danh tốt, tốt xấu gì cũng sẽ không mong lưu danh hay bêu danh gì.
Ông ta cười xoa xoa khóe mắt rồi nói tiếp:
- Nếu như, nếu như tiên đế còn tại vị... ta nhất định sẽ trở thành rường cột của nước nhà, Huyền Thành, câu này ông có tin không?
Ngụy Trưng vừa mới qua tuổi ba mươi, ấn tượng với Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy Dương Kiên khá nhạt nhòa cho nên cũng không hiểu lắm tâm trạng của Nguyên Bảo Tàng. Làm phụ tá tâm phúc, y không thể làm cho lúc Đông Chủ liên tiếp gặp nạn lại càng thêm chán nản, bèn cười cười, thấp giọng đáp lại:
- Đông Ông có tài chỉ có điều bị thời vận trói tay trói chân, có khát vọng mà không thể thực hiện được! Ngài đừng thở dài, vẫn còn sống trong thời này, chưa biết chừng Đông Ông còn có thể mượn được sấm chớp mà bay lên mây xanh ấy chứ!
- Không phải là thời vận mà là người!
Nguyên Bảo Tàng lại lắc đầu, dường như bị tia chớp trên trời dẫn ra sự chua xót trong lòng:
- Huyền Thành tài hoa đều hơn ta gấp bội, hôm nào có cơ hội chúng ta sẽ thi đấu. Haiii, kẻ bề tôi cũng khó! Được người thì chưa chắc đã được kỳ chủ, được kỳ chủ chưa chắc đã được người. Bất đắc dĩ nhất không ai qua được, lúc đó kỳ chủ đều không thể được, nhưng lại chiếm được vị trí người tốt. Nguyên mỗ tự hỏi nếu tiên đế còn sống, chỉ dựa vào bản lĩnh xưa nay từng lập được của Nguyên mỗ, nhất định có thể tạo phúc một phương, khiến thiên hạ an cư lạc nghiệp. Công tích rơi vào trong tay tiên đế, với bản tính cần kiệm mà yêu dân, cũng sẽ không uổng công Nguyên mỗ lao lực. Đáng tiếc, ôi! Đáng tiếc…
Cụ thể đáng tiếc cái gì, ông ta cũng không cần rõ, Ngụy Trưng cũng hoàn toàn có thể đoán được và rất đồng tình. Nếu đứng từ phương diện của dân địa phương mà đánh giá, Quận Thủ quận Võ Dương Nguyên Bảo Tàng đúng là một vị quan tốt làm đúng chức trách, cần cho cương vị công tác, liêm khiết. Hơn nữa người này lá gan vẫn còn nhỏ, cho nên cũng không lỗ mãng, hấp tấp làm cho hao tốn công sức. Đúng với cổ nhân đã từng nói câu “Vô vi mà trị, dân chúng tự an”
Nhưng lúc này thế đạo cố tình tạo loạn, loại thần tử giữ gìn thành tựu đã có là Nguyên Bảo Tàng sẽ rất khó để thích ứng với sự biến hóa của thế đạo. Vừa không có năng lực đối phó với lưu tặc lại không quyết đoán ăn nói thẳng thắn, gọi Hoàng Đế và chư côngcầm quyền trong triều thức tỉnh. Bởi vậy, ông ta than sinh ra không gặp thời, cũng không có được kỳ chủ, cũng là lời than thở có lý mà thôi.
Chỉ có điều tình thế bên ngoài thì bất chấp người trong cuộc khó xử thế nào. Nguyên Bảo Tàng than thở có lý cũng không thể “hiểu và bỏ qua” cho đám giặc cỏ được. Bảy ngày sau, tin xấu cũng truyền đến quận Võ Dương, nhân lúc mưa to gió lớn, nước sông Chương Thủy dâng cao chắn đường, trùm thổ phỉ Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Hách Lão Đao, Đỗ Ba Lạt, Vương Ma Tử đã cùng hợp binh công phá huyện Kinh Thành thuộc quận Thanh Hà, nằm ở bờ tây Chương Thủy. Đợi khi Quận thừa Thanh Hà lĩnh viện binh đuổi tới, bọn thổ phỉ đã lục soát hết rồi cướp hết lương thực trong thành, nghênh ngang bỏ đi rồi.
Dương Tích Thiện đuổi theo không kịp, lại không dám xâm nhập đầm Cự Lộc để phá tan giặc cỏ, đành phải quay về. Ngay sau khi ông ta vượt qua Chương Thủy, Trình Danh Chấn lại ra cờ hiệu Trương Kim Xưng xuất hiện tại huyện Thanh Chương hiện tại đã bị quan phủ vứt bỏ, đóng quân ở đây bất động mấy ngày. Các nơi quận Võ Dương cách bởi Chương Thủy một ngày ba lần kinh sợ, quan phủ sợ hãi ban ngày cũng không dám mở cửa.
Cửa thành không mở, hàng hóa không thể vào trong, vùng ngoại thành đã đến kì thu hoạch mà thiếu hụt lao động cũng đang khó khăn. Không phải là Nguyên Bảo Tàng bị bức không có cách gì đành cầu đến tâm phúc Ngụy Trưng. Cả chủ và khách vẫn thương lượng từ xế chiều cho đến tận nửa đêm, xem xét kĩ bản đề xuất của Ngụy Trưng, trong đó có ba hạ sách. Rốt cuộc cuối cùng đã quyết định thực hiện trung sách chiêu an thử xem có hiệu quả gì không.
- Huyền Thành hãy thay ta viết một lá thư cho y, hãy nói rằng ta biết y có oan khuất, đã sai người dâng biểu buộc tội Lâm Đức Ân bức người tốt làm tặc. Trong nửa tháng, triều đình sẽ trả lời. Nếu y đồng ý cải tà quy chính sẽ cho y giữ chức Kỵ Đô Uý quận Võ Dương. Sau này, y có công lao cũng sẽ được trình lên triều đình, tự tay minh oan cho cha.
Nguyên Bảo Tàng vẫn như cũ không dám đụng chạm đến bản án mưu phản của Cao Dĩnh, nhưng lại chính mồm mình đã đồng ý với Ngụy Trưng, nếu Trình Danh Chấn đồng ý đầu hàng, sẽ tiến cử y giữ chức Quận Binh Đô Uý, để y có thể minh oan cho cha mình. Còn về phần hứa hẹn khi nào sẽ thực hiện và chi tiết thực hiện thế nào thì chiếu theo lệ quan trường của Đại Tùy mà làm.
Ngụy Trưng hiểu Đông Chủ chứa tâm tưcó thể lừa gạt được thì lừa gạt, được chăng hay chớ, cũng không dám vạch trần, gật đầu trầm giọng nói:
- Trình tặc hiểu rất rõ động tĩnh ở quận Dương Thừa như lòng bàn tay, nói vậy chắc cũng đều hiểu hết các quận quanh đầm Cự Lộc. Bức thư này của Đông Ông, không lo không đưa được đến tay y. Thuộc hạ nghĩ, chúng ta không ngại viết thêm trong thư mời y chuyển lời đến các chư tặc đầm Cự Lộc, tất cả bao gồm cả Trương Kim Xưng cũng có thể được nhận chiêu an. Một khi buông binh khí, mọi tội nghiệpđều được xóa bỏ. Bản quận còn có thể căn cứ vào tài cán từng người mà xem xét phong cho chức quan tương ứng.
Danh đầu là Trương Kim Xưng, sau khi y đầu hàng có được đặc xá hay không thì không trong phạm vi quyết định của Nguyên Bảo Tàng. Nhưng sau khi ông ta suy nghĩ một lúc vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Cũng được, như vậy ít nhất cũng làm cho kẻ tặc dao động quân tâm. Trương tặc nghiệp chướng nặng nề, chắc chắn không muốn quay đầu lại. Nhưng Trình tặc vừa gia nhập, căn cơ và tâm tư chưa chắc đã ổn định, nếu hắn và Trương tặc nảy sinh hiềm khích, hừ hừ...
Vốn dĩ Ngụy Trưng đúng là không ôm hy vọng Trình Danh Chấn có thể bị một phong thư của mình mà chiêu hàng, bởi vậy cũng muốn thông qua loại thủ đoạn ly gián đám tặc này. Ý tưởng về sau của Nguyên Bảo Tàng cũng ăn ý với , cả khách và chủ đều nhìn nhau cười. Viết như thế nào, để thành ý và nắm chắc phần thắng cần phải bàn bạc, một bức thư chiêu hàng rất nhanh đã được ra lò.
Ngụy Trưng lại tìm người sao chép ra làm mất bản, giao cho Nguyên Bảo Tàng đóng quan ấn lên, sau đó tự mình và cấp dưới đi một chuyến đến Quán Đào, còn nhớ hay là quên điểm tốt của Trình Danh Chấn hay không, cũng không thèm để ý đối phương có cho mật thám đầm Cự Lộc theo dõi không, bất kể dùng biện pháp gì, cũng nhất định phải đem thư này đến đúng đích của nó.
- Ngụy, Ngụy đại gia, chúng ta đã không qua lại với Lưu tặc rồi!
Không ngờ khen người lại có thể khen ra tai họa, mấy kẻ nhàn rỗi ở huyện Quán Đào ra mặt cầu xin. Hiện tại rốt cuộc thì bọn họ cũng nhận ra rồi, mấy ngày trước đó đạo sĩ thối xem bói cho mọi người chẳng phải là tiên đồ qua đường gì cả, mà chính là tâm phúc của Quận Thủ quận Võ Dương, Ngụy Trưng.
- Đưa một bức thư thì có gì khó. Bọn ngươi không phải là luôn mồm nói Trình tướng quân có ơn với mình sao. Hiện tại, y đang đóng trú ở huyện Thanh Chương, nếu các ngươi với y là đồng hương thì đưa một bức thư tới, sợ cái gì, mất đầu chắc?
Lần đầu tiên sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đến ức hiếp người lương thiện, trong lòng Ngụy Trưng cũng không đành:
- Hơn nữa, bức thư này cũng không có ác ý gì với hắn cả, ở đây có hai xâu tiền, nếu các ngươi chịu đi truyền tin thì lấy mà chia nhau. Không đi, thì hãy theo ta đến trước mặt Quận thủ đại nhâm mà ăn nói.
Có thể không bị quy tội liên đới, bọn họ đã cảm ơn trời đất lắm rồi còn đâu mà dám đến trước mặt Quận thủ đại nhân? Mấy người bọn họ nhìn nhau, nhận lấy xâu tiền, rồi mang thư đi tìm Trình Danh Chấn.
Đoàn người cũng may mắn, Trình Danh Chẫn suất lĩnh hơn ba nghìn lâu la bước đầu huấn luyện đạt yêu cầu vẫn trú ở Thanh Chương, cũng không vội vã đánh đẹp quan phủ. Sau khi nhận thư lại thưởng tiền cho mỗi người đi truyền tin, sau đó hắn mời người truyền tin chờ nửa ngày, để mang thư hồi âm của mình về cho Ngụy Trưng.
- Ngươi thật sự không muốn nhận chiêu an?
Thấy Trình Danh Chấn hết sức lịch sự với người mang tin, Vương Nhị Mao đến gần cau mày truy hỏi. Mấy tháng ra khỏi đầm đánh đấm, y cũng biết quý giá cái đầu của mình. Y cũng đã cao hơn đám bạn cùng tuổi, lại bởi vì trước đây từng khiêng hàng kiếm sống nên vạm vỡ hơn nhiều so với thiếu niên cùng tuổi.
- Nếu người ta đã ra chiêu rồi thì chúng ta không thế thất lễ!
Trình Danh Chấn cười cười, cầm lấy bức thư của Ngụy Trưng giao cho Vương Nhị Mao:
- Ngươi hãy lập tức đến đầm Cự Lộc một chuyến, đem toàn bộ tin này cho Trương Đại Đương Gia. Nhân tiện hỏi xem ta thành thân dùng phòng nào mới tốt?
- Chuyện này?
Vương Nhị Mao không rõ suy nghĩ của Trình Danh Chấn, có hơi giật mình nhận thư, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
- Đi về thăm tiểu thư Chu gia thôi!
Trình Danh Chấn gõ đầu Vương Nhị Mao một cái, cười trêu:
- Đừng quên mang lễ vật cho nàng, sau đó lập tức cưỡi ngựa quay về, chúng ta còn có trận đánh ác liệt nữa.
- Vâng, ôi!
Rốt cuộc thì Vương Nhị Mao cũng đoán ra ý của Trình Danh Chấn, rồi thoải mái cười chạy đi. Trình Danh Chấn nhìn theo bóng của cậu ta lắc đầu thở dài, rồi chậm rãi thong thả bước về thư phòng của mình.
Trải giấy, hắn bắt đầu hồi âm cho Ngụy Trưng. Cảm ơn đối phương đã để ý đến mình, cũng cảm ơn đối phương đã mất nhiều công sức tra rõ những oan ức của mình. Ân huệ này, hắn sẽ khắc sâu trong lòng và sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội báo đáp.
Về chuyện chiêu an, và chức quan mà Nguyên Bảo Tàng hứa hẹn, một chữ hắn cũng không hề động tới. Kỵ đô úy tất nhiên là quan võ, theo quy cách của quận Võ Dương thì Quận Thủ chính Tứ phẩm, Kỵ đô úy là quan ngũ phẩm, chức vị đã cao hơn huyện lệnh Quán Đào. Cái này một năm trước đúng là trong mộng của hắn, nhưng hiện tại thì hắn cũng đã không cần nữa.
Thậm chí hắn cũng không vạch trần, theo pháp luật Đại Tùy, Quận thủ quận Võ Dương không có quyền chen vào quan võ, căn bản là không phong được cho bất cứ kẻ nào làm Đô úy cả.
Có đôi khi làm kẻ ngốc trước mặt người thông minh cũng là chuyện tốt.