Tiệc rượu vừa kết thúc, lập tức thống khoái sai người mang giấy bút tới, trước mặt mọi người viết một bức thư cho Trương Kim Xưng. Báo cho nhóm lục lâm hào kiệt biết tất cả các huynh đệ đều mạnh khỏe, xin các huynh đệ đầm Cự Lộc cứ việc yên tâm. Liên quan đến ước định lần trước, Trình Danh Chấn cũng giục “Huynh trưởng kết nghĩa” Trương Kim Xưng nhất định phải bình tĩnh. Huyện Quán Đào không phải là cố ý quỵt nợ mà là cần chút thời gian thương lượng và chuẩn bị. Chậm nhất ba ngày, nhất định đáp ứng mọi yêu cầu của Trương Đại Đương Gia.
Ở phần cuối thư, Trình Danh Chấn nhắc lại việc cũ. Lấy lý do dân chúng huyện Quán Đào còn nghèo khó, xin Trương Đại Đương Gia giơ cao đánh khẽ, khoan dung độ lượng. Ở cái huyện chật hẹp nhỏ bé này, nghĩa quân chưa chắc đã có thể tăng thêm thu hoạch, ngược lại không duyên không cớ lại mang tội danh. Mà nông phu từ nhỏ đã trồng trọt, thợ thủ công tử nhỏ đã rèn sắt, thương nhân từ nhỏ đã kiếm tiền. Chỉ cần huyện Quán Đào còn, tiền tài sẽ không ngừng được tạo ra, nghĩa quân cũng có thể năng nhặt chặt bị đợi đến khi tiếp viện đến.
Một bức thư viết rất có tình có lý, những người đứng xem tìm không ra nửa điểm sai sót. Lâm Huyện lệnh cảm động đến mức liên tục thở dài, không đợi nét mực khô, liền sai người cho vào phong thư, đến hàng rào gỗ ở Nam thành bắn tới cửa doanh trại của Trương Kim Xưng.
Để tạ ơn, Đổng Chủ Bộ tự mình dẫn người ở hậu viện huyện nha dọn một gian phòng lớn, mời hai thầy trò Trình Danh Chấn vào nghỉ ngơi. Cũng phái bốn nha hoàn đi theo hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Trình Danh Chấn mặt mỏng, khẩn trương xua tay xin miễn. Ông lão mù cười nói chen vào:
- Trên người của ngươi có thương tích, tạm thời chưa được động vào nước. Sư phụ lại nhất định phải tắm. Để bốn nha hoàn này đến hầu hạ ta đi, tiện thể xin Đổng Chủ Bộ chuẩn bị cho hai thầy cho mấy bộ quần áo sạch!
- Nên thế, nên thế!
Đổng Chủ Bộ tìm cách làm tốt lên mối quan hệ với Trình Danh Chấn, nghe ông lão mù nói như vậy, nhanh chóng đáp lại.
Trình Danh Chấn vừa liếc nhìn sư phụ, thấy vẻ mặt lão nhân tự nhiên, căn bản không đem chuyện mấy nha hoàn làm việc quan trọng. Đành phải cười chắp tay, tiếp nhận ý tốt của Đổng Chủ Bộ. Hai thầy trò được nghênh đón ra hậu viện, sau đó được an bài rất cẩn thận. Lâm Huyện lệnh, Đổng Chủ Bộ, Giả Bộ đầu, Quách Bộ đầu tùy tiện nói mấy câu không có chủ đề gì, sau đó lấy lý do không quấy rầy Trình Danh Chấn dưỡng thương liền cáo từ. Trước khi đi, cũng an bài hơn mười huynh đệ ở lại phòng, bọn họ bất cứ lúc nào cũng nghe Trình tráng sĩ sai bảo.
Biết rõ mình bị Lâm Huyện lệnh giam lỏng, Trình Danh Chấn cũng không so đo với người sắp chết, cười ha hả đóng cửa lại, ngồi ở gian ngoài chờ sư phụ lấy nước tắm. Không đợi tiểu nha hoàn mang nước nóng vào hầu, ngoài cửa lại vang lên âm thanh lách cách. Tiếng của đội trưởng nhà lao Lý Lão Tửu truyền vào trong phòng.
- Trình huynh đệ, Trình huynh đệ, có thể cho ta vào nói vài lời với lão thần tiên không? Ta có việc gấp, cần lão nhân gia chỉ điểm!
- Sư phụ đã chuẩn bị nghỉ ngơi!
Trình Danh Chấn không muốn gặp Lý Lão Tửu, cười đáp lại.
- Buổi tối ngươi có thể lại đến!
- Ta, ta thật sự có việc gấp mà!
Lý Lão Tửu giọng nói nức nở, nghẹ ngào cầu khẩn nói.
- Cho gã vào đi!
Không đợi Trình Danh Chấn quay về phía sư phụ xin ý kiến, ông lão mù ở trong mành chỉ bảo, thanh âm không lớn, lại mơ hồ mang theo một tia tiếc hận.
- Sư phụ dường như đang bất mãn với ta!
Trong lòng Trình Danh Chấn sợ hãi, âm thầm cân nhắc. Không đợi cân nhắc xem hôm nay mình đã làm sai điều gì, tiếng Lý Lão Tửu khóc rống lên như chết cha chết mẹ,
- Lão thần tiên…, ngài có thể thay ta làm chủ. Kho báu, kho báu đều đã bị người khác đoạt mất rồi. Phần của ngài, phần của Trình huynh đệ bọn họ một chút cũng không để lại cho ta. Ta ngày đêm vất vả đào cửa động, không ngờ đào xong rồi lại bị người khác vào mang đi…
- Ai đoạt đi, là binh lính dưới trướng của Trương Kim Xưng sao?
Ông lão mù không thay đổi tư thế, ngồi trên giường, không giận mà uy.
Loại quan uy này Trình Danh Chấn đã từng thấy ở Lâm Huyện lệnh. Chỉ có điều sự uy nghiêm của sư phụ hơn Lâm Huyện lệnh rất nhiều, giống như đom đóm với ánh nắng, căn bản không thể so sánh. Cố gắng áp chế sự kinh ngạc ở sâu trong lòng, hắn cẩn thận nghe Lý Lão Tửu đáp lại. Nhưng nghe thấy đối phương nước mắt nước mũi khắp mặt nói:
- Không phải, không phải thủ hạ của Trình huynh đệ. Thủ hạ củaTrình huynh đệ biết ta ở trong lao không làm khó dễ Trình huynh đệ, cho nên cũng không làm khó dễ ta. Là một đám người mặc áo đen, tất cả đều che mặt!
- Bên hông còn ghim một dải gấm màu xanh?
Dường như đoán được sự việc sẽ như thế, nên ông lão mù không nghi ngờ gì hỏi tiếp.
Lý Lão Tửu bị hoảng sợ, ngẫm nghĩ lại thấy đối phương tính toán thật tài tình, cũng không kém phần kỳ quái. Lau nước mắt nước mũi thấp giọng đáp lại:
- Chính là bọn họ. Chính là bọn họ. Mỗi người đều giống như hung thần ác sát. Ta đã bỏ đi không chống cự rồi, bọn họ còn đuổi theo đánh. Cũng may người của Trình huynh đệ tới kịp, ta mới có cơ hội giữ được cái mạng này!
- Đã nói trước, nói ngươi không được tham lam quá, mạng ngươi không phải mạng phú quý, tham lam quá, ngược lại sẽ mang họa vào thân!
Ông lão mù nâng tay lên, thản nhiên bình luận. Dường như chỉ mất đi vài đồng tiền, căn bản không phải là vấn đề gì lớn lắm.
- Nhưng, nhưng, phần của ngài với phần của trình huynh đệ…
Lý Lão Tửu tìm không thấy người để dựa, thất vọng. Trừng mắt đỏ ngầu nói thầm.
Ông lão mù cười lắc đầu.
- Ngươi đi đi. Ngày sau nêú có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi tìm con đườn phát tài khác. Khoản tiền này nhất định ngươi không lấy được rồi, mất đi nó, đối với ngươi mà nói ngược lại là phúc!
- Nhưng, nhưng…
Lý Lão Tửu vẫn không cam lòng. Nhưng nghĩ đến bây giờ không còn cách nào có thể khống chế được Trình Danh Chấn nữa rồi, đành nuốt nước bọt, chậm rãi đứng lên.
- Bệnh của đứa nhỏ thế nào rồi?
Ông lão mù cười truy hỏi.
- Tốt nhiều rồi!
Lý Lão Tửu không nghĩ đối phương không quan tâm đến tiền bạc phi nghĩa mà lại quan tâm đến con của mình. Tức giận trong lòng giảm đi vài phần, thấp giọng đáp lại.
- Nhớ kỹ là phải cho nó phơi nắng nhiều một chút. Ánh nắng mặt trời là nguồn gốc sinh sôi ra vạn vật, nhất là trừ tà!
Gật gật đầu, ông lão tiếp tục nói.
- Ngươi mau về đi, trời lạnh rồi. Người nhà cũng lo lắng cho ngươi đấy! Mạng người so với tiền quan trọng hơn nhiều.
- Đa tạ lão thần tiên điểm hóa!
Lý Lão Tửu có chút hiểu được, lại khom người thi lễ lần nữa.
Nhìn bóng lưng gã dần biến mất, đoạn ông lão mù lắc đầu, lại nhẹ nhàng mà thở dài, mắt nhìn Trình Danh Chấn một chút, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Lấy trong tủ ra một quyển sách, ngồi trên giường cẩn thận đọc.
Kể từ đó, trong lòng Trình Danh Chấn sợ hãi, cúi đầu đứng bên cạnh sư phụ, muốn nói gì đấy nhưng lại không dám nói ra miệng. Ông lão mù thấy vẻ mặt hắn đáng thương, không kìm nổi để quyển sách xuống, cười hỏi:
- Giả bộ cái gì. Khí phách uy phong, nhiệt tình chỉ điểm vừa nãy đâu mất rồi? Người tính kế cảm giác tốt lắm sao? Có phải cảm thấy rất nhanh ý không?