Khai Quốc Công Tặc

Chương 60: Q.1 - Chương 60: Đông Môn (12)




Trong tiếng cười nói của các Hương Dũng và tiếng mắng chửi của bọn lâu la, người thanh niên trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, sắc mặt của y tối sầm lại rất đáng sợ, nhưng cố nén tức giận không nhìn tới Trình Tiểu Cửu, mà cẩn thận đi đến vỗ về ngựa của y. Con ngựa đến từ Đột Quyết đúng là một con ngựa tốt, gân cốt cường tráng, da thịt so với chiến mã của Trung Nguyên dày hơn nhiều. Trình Tiểu Cửu lại không dùng sức mạnh, cho nên ở cổ ngựa và chân trước chỗ giao giới chỉ bị chọc thủng một lỗ nhỏ, vẫn chưa thể tạo thành một vết thương trí mạng.

Ngựa tốt Đột Quyết phẫn nộ hí lên trong giây lát, đúng lúc được chủ nhân vỗ về đã dần dần bình ổn trở lại. Thanh niên vạm vỡ kiểm tra tỉ mỉ miệng vết thương của con ngựa, chắc chắn rằng sau này không có gì nguy hiểm, mới xoay người lại nhảy lên lưng ngựa, hai chân kẹp lấy bụng ngựa chạy ra xa hơn năm mươi bước, khoảng cách giữa y và Trình Tiểu Cửu ngoài trăm bước, bỗng nhiên “Xoát” một cái xoay người, giương cung cài tên, bắn liên tiếp ba mũi tên trở lại.

Trên ba mũi tên này được làm từ Lang Nha không cần buộc vải đay, bởi vậy khí lực vừa nhanh vừa độc. Trình Tiểu Cửu thấy vậy vội vàng ngồi xuống tránh né, nhưng ba mũi tên Bạch Vũ lại không xẹt qua đỉnh đầu của hắn, mà - Phập, phập, phập – lần lượt cắm lên hàng rào gỗ cách hắn ba bước chân, xếp thành một hàng thẳng tắp.

- Tốt! Hách thủ lĩnh thật là bản lĩnh!

Nhóm lâu la thấy danh tiếng người nhà mình vừa bị mất đi đã đoạt trở lại, vội vã hô to lên.

- Có bản lĩnh đừng bắn cọc gỗ!

- Có bản lĩnh đừng chạy xa như thế!

Nhóm Hương Dũng không hiểu xạ nghệ, vẫn còn chưa sợ chết.

Nghe trên thành phản ứng nhưng Hách đầu lĩnh cũng không thèm để ý, cười lạnh thu cung hướng về vị trí Trình Tiểu Cửu đưa ra ba ngón tay đầu, liên tiếp chỉ tay vài cái, rồi dẫn theo đám thuộc hạ nghênh ngang rời đi!

Cung tiễn thủ trên thành đều do Đổng Chủ Bộ thống lĩnh, ở khoảng cách xa như vậy để đánh tảđối phương, y tự hỏi mình không có bản lãnh đó, mà cung trúc trong tay cũng không có kình đạo như kia, y đành phải cắn răng nhìn vó ngựa bụi mù, thấy đối phương càng chạy càng xa, cũngkhông sợ người khác nghe thấy hay không, dậm chân chửi bới nói:

- Hừ, chẳng phải chỉ dựa vào tài bắn cung là được. Người có thể liên xạ tam tiễn ta đã thấy qua nhiều! Người nào cũng mạnh hơn ngươi đấy!

Lời của y vừa dứt thì một trận cười vang lên. Mọi người ở Hương Dũng môn không thấy được chỗ tuyệt diệu của “Liên châu tâm xạ”. Chỉ thấy được đối phương đã trúng hai mũi tên của Trường sử nhà mình, lại bắn ba mũi tên trở lại, chỉ tranh giànhkhí phách mà thôi, chứ không có là bản lĩnh gì. Nhưng trong lòng Trình Tiểu Cửu lại biếtkhông ổn, thừa dịp lúc mọi người đang cười vang, lặng lẽ đi qua chỗ đội trưởng Tường Bách Linh, thấp giọng phân phó nói:

- Ngươi phân công các huynh đệ thay nhau xuống thành dùng cơm, sau đó tìm khu dân cư ở gần tường thành nghỉ ngơi. Nội trong ba canh giờ nữa quân giặc sẽ không tổ chức tấn công nữa đâu. Cứ sau ba canh giờ, đoàn người dựa theo quy định thời gian tối qua để tiếp tục thay phiên nhau!

- Tuân mệnh! Đại nhân!

Qua cả đêm chiến đấu, các quan quân cấp thấp đối với năng lực chỉ huy của Trình Tiểu Cửu đã bội phục sát đất, cho nên sau khi nghe chỉ bảo không cần suy nghĩ, lập tức chắp tay tuân mệnh.

- Đổng Chủ Bộ, có thể đi một chuyến cùng ta đến gặp Huyện Tôn đại nhân, đem tin của Trương Kim Xưng báo cho ông ấy không!

Trình Tiểu Cửu nhặt tiễn thư ở dưới đất dotráng hán họ Hách bắn lên, bình tĩnh hướng Đồng Chủ Bộ hỏi.

- Đó... đó là đương nhiên!

Đổng Chủ Bộ là người xưa nay nhạy bén, lúc trước thấy Trình Tiểu Cửu sững sờ nhìn quân địch, đã cảm thấy tình huống không ổn. Lại nghe hắn kiếm cớ mời mình rời khỏi đây, nhanh chóng đáp lại.

Hai người lại dặn dò các Hương Dũng một hồi, sau đó mang theo thư tiễn, chậm rãi đi xuống tàn thành. Đợi cách xa các huynh đệ một chút rồi, Trình Tiểu Cửu mới dùng tay áo đem lau mồ hôi và vết bẩn trên trán, thấp giọng hướng về phía Đổng Chủ Bộ dặn dò nói:

- Tài bắn cung của tên họ Hách kia giỏi hơn ta nhiều, cứ như vậy cũng thấy, cuộc chiến sáng hôm nay, Trương Kim Xưng vẫn không đem hết toàn lực. Nếu ba canh giờ sau y lại tấn công lần nữa, đoán chừng chúng ta phải đem hết toàn bộ quân ra để trấn áp. Tình hình cơ bản là như vậy, sau khi gặp Đại nhân, kính xin Đổng Chủ Bộ giúp đỡ cân nhắc giải thích lý do một chút. Đừng làm cho đồng liêu trong nha môn bị kinh hãi, cũng đừng làm cho mọi người quá coi thường kẻ thù, đến mức khinh địch là hỏng việc!

- Ngươi, ngươi nói là Trương Kim Xưng còn đang thử dò xét ư? Y, y làm như vậy không phải đang đù giỡn với mạng người hay sao?

Đổng Chủ Bộ chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc. Cũng không phải y đang hoài nghi phán đoán của Trình Tiểu Cửu, thời gian từ đêm qua đến sáng hôm nay, biểu hiện của người thanh niên này đã vượt xa dự liệu của y. Nhưng động cơ của Trương Kim Xưng khiến cho người khác không biết làm thế nào rồi. Lưu tặc từ trước đến dựa vào đa số để thắng, xua đuổi mấy ngàn người già yếu vô ích, sắp chết, ngoại trừ làm cho y bị tổn hao thực lực ra, Đổng Chủ Bộ nghĩ không ra bất cứ ý nghĩa gì khác.

- Ta cũng không biết Trương Kim Xưng rốt cuộc muốn làm gì!

Trình Tiểu Cửu ngửa mặt hướng lên trời, thở dài theo. Theo như từ nửa đêm hôm qua đến giờ, đã có rất nhiều hành động khó lý giải của y xảy ra trước mắt rồi. Lâm huyện lệnh đã như thế, Trương Kim Xưng lại như thế này. Sự sống chết của mọi người phụ thuộc vào “Đại nhân vật ” này, dường như mỗi người sinh ra đều có chín khúc, ruột có mười tám đường cong. Khiến không ai có thể biết được trong bụng họ đang nghĩ cái gì, ai cũng đoán không ra bọn họ đang dự định gì.

- Nhưng kỵ binh dưới trướng tên họ Hách kia bất kể về tố chất hay trang bị đều hơn hẳn một đám lâu la!

Sau khi than thở, Trình Tiểu Cửu lại thấp giọng hướng về phía Đổng Chủ Bộ giải thích.

- Đội kỵ binh này tự động tiến thoái. Không có mệnh lệnh của chủ tướng quyết không tự tiện hành động. Mà cái tên họ Hách thống lĩnh kia sau khi ngã ngựa, trước xem chiến mã, sau tìm cách rút trận. Nói vậy y cũng là một tay có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện!

Chút ít lý luận trên đó, hắn cũng là cầm sách vở và bút theo phụ thân ghi chép lại giờ nhớ đại khái như vậy. Và tình huống thực tế bây giờ giúp hắn kiểm chứng những điều đó, hóa ra có rất nhiều nội dung cơ bản không thể giải thích rõ được lúc này đã từ từ mở ra. Hách thống lĩnh là một tay già đời, kỵ binh dưới trướng được "Huấn luyện có tố chất". Từ điều này mà phân tích, không khó suy đoán ra thực lực thật sự của Trương Kim Xưng tuyệt đối sẽ không già nua yếu ớt giống như biểu hiện ra bên ngoài. Những tàn binh này có lẽ chỉ là vỏ bọc bên ngoài của y, bị y vứt bỏ đi. Y đem lực lượng chính giấu sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm đối thủ một nhát trí mạng.

- Có lẽ Lưu tặc cũng không một lòng theo y. Cho nên Trương Kim Xưng nhất định vẫn phải duy trì thực lực mạnh nhất, mới có thể áp đảo các thủ lĩnh nghe theo mệnh lệnh của y!

Đồng Chủ Bộ đối với chiến sự hiểu biết không nhiều lắm, nhưng đối với lòng người và quy tắc quan trường lại nghiền ngẫm vô cùng thấu đáo. Với cách nhìn của y cho thấy, cường đạo cũng tốt, quan trường cũng thế, có chút đạo lý vốn rất hữu dụng đấy. Lên làm quan nhất định phải có để cho cấp dưới phục tùng mệnh lệnh của mình, nhất định không cần đoạt chức mà vẫn nổi bật, như vậy mới có thể hài hòa trên dưới, thứ tự rành mạch.

Nhưng chiếu theo đạo lý này, từ đêm qua đến bây giờ, biểu hiện của Trình Binh Tào thật sự là hết sức xuất sắc. Lại nhìn thấy tâm sự nặng nề của Tiểu Cửu, Đổng Chủ Bộ lén lút nhích người ra phía ngoài, tạo ra một khoảng cách với người thiếu niên.

Huyện lệnh Lâm Đức Ân đêm qua một mực ở dưới thành chịu khổ, tảng sáng không chịu nổi nữa mới bảo hai gã bộ đầu trưng dụng một nhà dân ở phía nam thành, nằm trên giường nghỉ ngơi. Người tuy rằng đã nằm yên, nhưng tâm tư vẫn treo ở giữa không trung. Lòng không yên ổn, lại thấy mặt đất quay cuồng, mãi đến khi ánh bình minh đỏ thấu bên cửa sổ mới miễn cưỡng chợp mắt một chút. Nghe được ngoài sân có tiếng chân người đi tới, liền lập tức ngồi dậy.

Nhìn xuyên qua song cửa sổ, lão nhìn thấy cả Trình Tiểu Cửu và Đổng Chủ Bộ hai người cùng nhau đi vào sân. Trong khoảnh khắc cửa toàn bộ các phòng đều mở rộng, Quách bộ đầu, Giả bộ đầu cùng với Chư Tào Tiểu Lại trong nha môn tất cả đều vội vàng ra đón tiếp.

- Trình Binh Tào, đánh cho kẻ tặc lui rồi sao?

- Đổng Chủ Bộ, tình hình chiến đấu như thế nào? Hai người các ngươi sao lại cùng nhau trở về? Trương Kim Xưng đi rồi sao?

Những câu hỏi mà mọi người quan tâm hỏi liên tiếp, khiến cho lỗ tai hai người ù đi.

- Huyện Tôn đại nhân đã thức chưa?

Trình Tiểu Cửu không trả lời ngay câu hỏi của mọi người, dừng bước ở rất xa với nhà chính, thấp giọng xuống hỏi.

Thái độ này rất cung kính vả lại biết tiến thoái làm cho Lâm huyện lệnh vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, dùng ngón tay cái mở cửa sổ, nói:

- Tất cả vào đi, ta đã tỉnh. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc!

- Vâng! Đại nhân!

Trình Tiểu Cửu lại rất cung kính hướng về phía cửa sổ chắp tay, đi theo mọi người đi vào trong nhà chính. Đã trải qua một đêm và nửa ngày huyết chiến, nhìn bề ngoài người thiếu niên đã rất tiều tụy. Mặc dù vậy, hắn vẫn đang giữ đúng mực và lễ phép, không chịu đi nhiều đường, cũng không chịu nói nhiều một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.