Khai Quốc Công Tặc

Chương 65: Q.1 - Chương 65: Đông Môn (17)




Nhìn được trong ánh mắt các đồng liêu hoặc là nao núng hoặc là vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Trình Tiểu Cửu cảm giác lạnh dần ở sau lưng sau đó lạnh cả người, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác đen tối giống như đang đêm đi trong rừng bị thú dữ theo dõi vậy, rùng mình, bàn tay nắm chặt lại.

Nơi lòng bàn tay là cán gỗ của cây đao, đó là thứ duy nhất mang lại cho hắn cảm giác an toàn và đáng tin cậy, so với ánh mắt tươi cười của thượng cấp và đồng sự, chuôi đao ngược lại càng có chút ấm áp.

Ánh mắt của Lâm Huyện lệnh vẫn đang dao động không ngừng, Tiểu Cửu biết rằng lão không hạ được quyết tâm. Lỗ tai người này so với con giun có phần còn yếu đuối hơn, cũng không ngờ mình lại coi ông ta là thượng cấp có thể tin cậy! Muốn cùng Trương Kim Xưng thương lượng sao? Ai đưa ra chủ ý thì người đó đi làm sứ giả! Nếu các ngươi cho rằng trách nhiệm thủ vệ Quán Đào là của một mình Trình mỗ, Trình mỗ có lý do gì thay các ngươi đi chịu chết!

Nghĩ như vậy, Trình Tiểu Cửu chậm rãi cúi đầu xuống, học bộ dạng của những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như lão tăng ngồi thiền ngồi yên bất động. Hắn nghe thấy ngoài cửu sổ có tiếng chim hót líu lo, nghe thấy gió chầm chậm lướt qua mặt đất, nghe thấy tiếng thở gấp của các đồng liêu và nghe trong bụng thầm thì kêu to… Kinh hãi suốt cả đêm đã qua, đoàn người ai cũng không có cơ hội ăn sớm một chút. Người sớm nhất không chịu được đói sẽ là người đầu tiên đứng lên chủ động xin đi sứ, mà Trình Tiểu Cửu nhịn đói một chút hay ăn no một chút sớm đã thành thói quen, cả ngày không ăn cái gì cũng sẽ không cảm thấy choáng váng đầu.

Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng tù và, trời đã quá trưa. Một tiếng kèn đại diện cho đến lúc này trên thành tất thảy vẫn bình an. Đáng thương cho các Hương Dũng đang thủ thành, nếu họ biết rằng thượng cấp ở sau lưng là một đám người vô sỉ như vậy, bọn họ còn có dũng khí cầm lấy trường thương hay không?

Nhưng bọn người kia chưa bao giờ hình dung ra mình xấu xí, bọn họ lấy được cái cớ rất thông minh, dùng ánh mắt để “đẩy” hết về Lâm Huyện lệnh. Chủ sự Thị Thự bình thường không chịu để cho đám thương buôn khất nợ một miếng thịt ngon đột nhiên biến thành người ngu ngốc không biết tính toán, Cung thủ Tưởng Diệp xưa nay diễu võ dương oai đêm qua đột nhiên hộc máu, có rất nhiều người làm chứng. Giả Bộ đầu lại có cừu oán với con gái của Đỗ Ba Lạt, Quách Bộ đầu đi đứng không tiện. Đổng Chủ Bộ là mệnh quan triều đình khâm điểm đi vào doanh tại địch sẽ bôi nhọ mặt thiên tử...

Không người nào thích hợp đi làm sứ giả. Mặc dù khi bàn luận về mục đích đi sứ đã rất chi tiết, đoàn người ai cũng thông minh, ai cũng tha thiết.

- Không phải ty chức vô dũng mà ty chức sợ làm ảnh hưởng đến tính mạng của dân chúng trong huyện!

Ai cũng thể hiện thiện lương, ai cũng lấy được lý do hợp tình hợp lý. Duy nhất chỉ có một người là tìm không thấy được lý do nào chính là Trình Tiểu Cửu đang ngồi yên bên cạnh.

Người thiếu niên cảm nhận được có vô số ánh mắt đang nhìn, tha thiết cầu khẩn mình. Hắn là người duy nhất đấy, cũng là sứ giả thích hợp nhất. Dường như cái ngày vào quân doanh, ông trời đã sắp đặt xong xuôi đâu vào đấy hết thảy. Cho nên, hắn không nên cự tuyệt, nếu cự tuyệt chính là không hiểu được cảm kích ơn tri ngộ của Lâm Huyện lệnh, không phục tùng thiên mệnh!

Nếu người đi sứ đem toàn bộ nội tình bên trong thành nói cho Trương Kim Xưng, chỉ sợ thành Quán Đào trong nửa canh giờ sẽ bị nhóm giặc cỏ công phá. Như vậy tất cả mọi người bất kể địa vị cao quý hay hèn hạ, đều sẽ phải chết. Giống như lời nói lúc trước của Vương Nhị Mao, một mồi lửa, đốt một cái sẽ chẳng còn gì. Ở bên trong đám hỏa hoạn này, còn có ngôi nhà cỏ tranh xiêu vẹo của mình ở ngõ Lư Thỉ kia. Trình Tiểu Cửu không kìm nổi cười khổ một cái, nước mắt chậm rãi xông lên hốc mắt.

- Trình Binh Tào!

Đứng lúc lời nói của Lâm Huyện lệnh truyền đến, khiến người thiếu niên tâm lạnh như băng. Hắn hít mũi một cái, cười đứng lên,

- Đại nhân có việc gì cứ giao phó, Trình mỗ chỉ nghe lệnh ngài!

- Ngươi là Binh Tào, lại nhiều lần lập được công lớn, chuyện này bổn huyện từ trên cuống dưới đều biết rõ như ban ngày!

Lâm Huyện lệnh bị ánh mắt nhìn thấu trong lòng của Trình Tiểu Cửu làm cho chột dạ, nuốt nước bọt, quanh co nói.

- Bổn huyện, bổn huyện đã thấy một người thiếu niên anh kiệt ở trong ngươi, không người nào, không người nào có thể ...trừ ngươi ra. Nếu, nếu…

- Ha hả!

Một tiếng cười to đã cắt ngang lời nói của lão. Trình Tiểu Cửu vừa cười vừa lắc đầu liên tục,

- Đại nhân không cần khen ta. Trình mỗ không đảm đương nổi hai chữ anh kiệt. Nhưng đại nhân cũng không cần khó xử, việc đi sứ lần này, Trình mỗ nguyện ý đảm đương!

- Trình Binh Tào ....!

Lâm Huyện lệnh kéo dài lời nói cảm thán, sắc mặt lần đầu tiên đỏ lên.

- Bổn huyện... nếu ngươi có thể hoàn thành sứ mệnh, bổn huyện tuyệt đối sẽ không quên công lao của ngươi!

- Đại nhân nói quá lời rồi!

Trình Tiểu Cửu tiếp tục vừa cười vừa lắc đầu, ánh mắt lập tức trở nên không hề bận tâm.

- Thân làm Huyện Binh Tào, giết kẻ tặc, đẩy lùi quân địch là bổn phận của Trình mỗ. Chỉ hy vọng đại nhân có thể đáp ứng vài yêu cầu của Trình Mỗ, là đã khiến Trình mỗ ra đi được an tâm rồi!

- Nói, chỉ cần bổn huyện có thể làm được, nhất định có thể đồng ý với ngươi!

Nghe đối phương đề xuất yêu cầu, sự áy náy trong lòng Lâm Huyện lệnh lập tức giảm bớt vài phần, tinh thần phấn trấn trả lời.

- Trình mỗ đói suốt từ đêm qua tới giờ, trước tiên muốn ăn no đã!

Trình Tiểu Cửu chắp tay, thản nhiên nói.

- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên. Bổn huyện vừa rồi lo lắng quá độ, lại quên mất đem điểm tâm lên cho mọi người. Tôn chủ quản, ngươi lập tức đi sắp xếp một chút, đến Tiêu Dao lầu mang một bàn thức ăn ngon và rượu ngon đến. Bổn huyện muốn đích thân nâng cốc tiễn Trình Binh Tào đi!

- Vì không muốn kẻ tặc nhìn được tình hình bên trong thành, xin đại nhân chuẩn bị cho Trình mỗ một bộ y phục thích hợp!

Trình Tiểu Cửu cười cười tiếp tục nói.

- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên. Ngươi là sứ giả không thể mặc quần áo đầm đìa máu mà đi sứ. Lưu chủ quản, ngươi lập tức sai người ra chợ tìm kiếm xem có bộ y phục và đôi giày nào thích hợp mang đến cho Trình Binh Tào. Phải gọn gàng chớ để kẻ tặc nhìn thấy chê cười bổn huyện!

Dường như e sợ Trình Tiểu Cửu đổi ý, Lâm Huyện lệnh hỏi tiếp.

- Còn có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói, bổn huyện nhất định an bài giúp ngươi đi xử lý!

- Nếu như Trình mỗ không về, xin đại nhân phát một phần bổng lộc cho mẹ của ta.

Trình Tiểu Cửu từ từ cúi đầu xuống, răng cắn chặt vào môi dưới. Hắn không muốn rơi lệ, không thể để vẻ yếu đuối của mình bộc lộ ra trước mặt mọi người. Yếu đuối ở trong này không đổi được bất luận sự thông cảm gì, chỉ có thể khiến, người khác coi thường mình. Từ hôm nay trở đi, hắn là Binh Tào Trình Danh Chấn huyện Quán Đào, không còn là đứa trẻ mới lớn ở ngõ Lư Thỉ Trình Tiểu Cửu nữa. Hắn nhất định phải ngửa đầu ưỡn ngực mà đi ra khỏi thành đi, không cho bất cứ kẻ nào chế giễu.

Người thiếu niên lần này đi chắc chắn là cửu tử nhất sinh. Nếu đến cuối cùng Trương Kim Xưng phát hiện ra y bị mắc mưu, có lẽ sẽ đem hắn ra trước mặt mọi người mà moi gan ra nhắm rượu. Cho nên yêu cầu cuối cùng này có chút làm cho người ta khó xử, nhưng Lâm Huyện lệnh vẫn như trước quyết định đồng ý.

- Trình Binh Tào cứ yên tâm đi. Nếu như ngươi đi sứ thành công, bổn huyện tất nhiên ở trước mặt Quận Thủ đại nhân tiến cử hiền tài cho ngươi nhận chức Huyện thừa. Nếu Trương tặc dám làm những việc ghê tởm, bổn huyện nhất định tìm cách thay ngươi rửa hận. Về phần mẹ già trong nhà ngươi, bổn huyện quyết không bạc đãi bà ấy, chỉ cần bổn huyện còn sống, bổng lộc của ngươi sẽ không gián đoạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.