Khai Quốc Công Tặc

Chương 81: Q.1 - Chương 81: Đông Môn (33)




Đối thủ thứ tư chém một nhát vào đùi hắn, tên thứ năm chém trúng cánh tay hắn, hai tên này lập tức bị hắn dùng mạch đao đẩy ngã khỏi chiến mã, chết hay sống không ai biết. Tiếng vó ngựa bên tai như sấm, ánh đao lóe lên, Trình Danh Chấn vung đao cười sằng sặc, tấn công bằng mạch đao, quyết không phòng thủ. Hắn biết mình sắp chết rồi, chết mà bị coi là sơn tặc, hắn thật không cam lòng, nhưng lại không thể chống lại được số mệnh!

Cảnh vật trước mắt đột nhiên trống trơn, không còn ai cản đường hắn nữa. Trình Danh Chấn điên cuồng thúc ngựa, trông thấy đám kỵ binh đang vây quanh tên giáo úy kia bỗng thất kinh hoảng hốt chạy tán loạn bốn phía. Bên cạnh bọn chúng, mấy trăm chiến mã đang lao tới, từng tên sơn tặc trên lưng ngựa như những hung thần ác sát. Xa xa, rất nhiều lưu tặc đi bộ theo sát chiến mã, giống như nước lũ đổ về.

- Đồ ngu! Đứng đơ ra đó làm gì? Còn không mau đi!

Nữ nhân dẫn đầu đội quân cứu hắn nghiêm giọng quát lớn. Hai ngày nay, Trình Danh Chấn đã bị nữ nhân này quát mắng rất nhiều lần, duy lần này, tiếng quát mới dễ nghe như thế!

Đáng tiếc, chỉ có hai người là Đỗ Quyên và Hách Lão Đao tươi cười với hắn. Các đầu lĩnh như Trương Kim Xưng, Dương Công Khanh, Vương Đương Nhân đều ở trong đội nhân mã này, phát hiện “hảo hán” mà bọn chúng tiện đường cứu được lại là Trình Danh Chấn, sắc mặt đám trại chủ lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.

- Giết hắn!

Dương Công Khanh lớn tiếng ra lệnh. Hai chân kẹp vào cái đai ở bụng ngựa, lao thẳng tới phía Trình Danh Chấn. Mấy tên thân tín của hắn lập tức giơ binh khí lên xông vào. Ban nãy tình hình của Trình Danh Chấn và quan binh đánh nhau trong ổ, bọn chúng đều đã nhìn thấy, mọi người tự thấy đánh đơn độc chưa chắc đã là đối thủ của tên trẻ tuổi. Tuy nhiên lúc này đông người, loạn đao chém xuống có thể sẽ chặt được xác hắn.

Chiến thuật lấy đông hiếp ít này không có cơ hội triển khai. Dường như đồng thời với lúc Dương Công Khanh thúc chiến mã, Đỗ Quyên đã đưa mũi tên lên dây cung.

- Tên nào dám động vào một sợi lông của hắn? Đừng trách tên của lão nương không có mắt!

Nàng nói toàn lời thô tục, ánh mắt kiên nghị như sói mẹ bảo vệ tổ. Đầu mũi tên lạnh băng ngắm thẳng vào cổ họng Dương Công Khanh mãi không rời.

Ở khoảng cách gần thế này, Dương đương gia cũng không dám đánh cược xem lời của Ngọc Diện La Sát có phải là uy hiếp hay không. Gã hậm hực kéo yên ngựa, hai mắt rực lửa:

- Trong tay hắn đang cầm mạch đao của cha ngươi. Cha ngươi chắc chắn đã bị tên tiểu tử này hại chết rồi, nha đầu nhà ngươi không báo thù cho cha lại còn bảo vệ tên tiểu tử này. Cẩn thận không bị sét đánh chết đấy!

Lời của gã khiến đám đông xôn xao, rất nhiều tên lâu la cưỡi trên lưng ngựa lập tức đổ dồn nhìn với ánh mắt lạnh lùng. Đúng lúc này, mấy tên lúc trước nằm giả chết trong vũng máu đã đứng dậy đi gần lại phía đội ngũ lâu la đang áp sát, nghe thấy Dương Công Khanh châm ngòi liền giải thích thay cho Trình Danh Chấn:

- Đỗ tam đương gia đi về phía tây trước, Trình gia vì cứu bọn tại hạ mới rơi lại phía sau.

- Hắn cứu các ngươi sao?

Dương Công Khanh trừng mắt nhìn đám lâu la, hận không thể dùng ánh mắt lột da moi tim đối phương được.

- Hắn lừa chúng ta…

- Vừa rồi hắn vì bảo vệ cho bọn tại hạ mới liều mạng với đám quan binh!

Mấy tên lâu la lúc trước giả chết mặc dù nhát gan nhưng lại không chịu nói dối theo ý Dương Công Khanh. Lúc nãy dáng vẻ Trình Danh Chấn một mình xách đao chặn trước mặt chiến mã đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho bọn chúng, mặc dù cuối cùng hắn đã bị “Phác Thông” thúc đẩy ra khỏi đám người, nhưng ơn liều mình bảo vệ đó thì bọn chúng mãi ghi nhớ trong lòng.

Dương Công Khanh không tìm được lý do nổi giận, đành quay đầu về phía Trương Kim Xưng:

- Đại đương gia, ngài đừng quên là ai lừa chúng ta phải trì hoãn dưới thành lâu như vậy!

- Quân địch không phải giết từ trong thành ra!

Đỗ Quyên cướp lời nhắc nhở.

Không đợi Trương Kim Xưng ra phán quyết thì lại có một đội quan quân reo hò giết tới. Đỗ Quyên và Hách Lão Đao liền dẫn người xông lên quyết đấu sinh tử với đám quan binh. Bọn quan binh bị đánh trở tay không kịp, gào khóc lui lại phía sau. Hách Lão Đao và Đỗ Quyên cũng không dám truy sát, dẫn đám lâu la cưỡi ngựa quay đầu về bảo vệ phía sau đoàn người.

Lúc này lại vì một mình Trình Danh Chấn mà trì hoãn thời gian thật không đáng. Trương Kim Xưng đành liếc nhìn gã trẻ tuổi một cái rồi nhanh chóng quay đầu ngựa. Tên đầu mục thổ phỉ cưỡi chiến mã và đám lâu la chạy bộ vội vàng theo sau, đội ngũ hơn vạn người mò mẫm trong đêm tối đi về phía tây. Thỉnh thoảng có đội quan binh nhỏ áp sát trong màn đêm, nhưng so sánh quy mô của hai bên thì bọn chúng lập tức nhường đường. Cũng có một vài quan binh mưu đồ theo đuôi truy sát, bị Hách Lão Đao dẫn theo mấy xạ thủ dùng cung đón đầu bắn hạ mười mấy tên, số còn lại trốn chui lủi như chuột.

Bọn chúng lách qua thành Quán Đào. Trên tường thành không hề có một cây tên nỏ nào bắn xuống. Thiếu tâm phúc như Trình Danh Chấn, đám hương dũng trở nên mỏng manh. Họ chỉ tuần tra ban đêm vài giờ, thậm chí còn chủ động tắt đuốc để tránh làm cho Trương đại trại chủ không vui.

Trình Danh Chấn bị đám thổ phỉ bọc mang đi, vẻ mặt hắn vô hồn, ném tường thành huyện Quán Đào ở lại phía sau. Huyện thành đã được an toàn tuyệt đối rồi, nhưng hắn lại không cảm thấy vui mừng chút nào. Trận chém giết lúc nửa đêm, hắn không biết bao nhiêu quan binh đã chết trong tay mình. Nếu xét về thương vong do một người tạo ra, có lẻ không một danh sĩ nào dưới trướng của Trương Kim Xưng có chiến tích lớn như hắn. Nghĩ tới đây, hắn vô cùng khó chịu, dường như bản thân mình đã biến thành tên thổ phỉ rồi, hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Trình gia. Nhưng nếu khi đó hắn không vung đao liều mạng, e rằng đã sớm đầu lìa khỏi cổ. Như vậy, đừng có trông cậy vào những người ở huyện Quán Đào sẽ đứng ra kêu oan cho hắn. Tính cách huyện lệnh đại nhân là như thế. Trước khi xuất thành đi nghị hòa, Trình Danh Chấn đã nhìn thấu được điều này.

- Lúc người khác không để ý, ta sẽ thả ngươi đi!

Nhìn thấy Trình Danh Chấn liên tục quay đầu lại nhìn, Đỗ Quyên thở dài, khẽ nhận lời.

- Đi đâu?

Trình Danh Chấn nhếch mép cười gượng. Một khi binh lính trong quan quân nhận ra, mình sẽ còn đường sống sao? Muốn về, cũng phải về sau khi tin đồn nguội bớt mới được, còn trước đó e rằng ổ thổ phỉ là chốn dung thân duy nhất của mình.

- Tùy ngươi!

Đỗ Quyên buột miệng đáp lại, sau đó hơi sững sờ, mắt bỗng sáng lên, nhưng rất nhanh ánh mắt nàng đã bình tĩnh lại. Cho dù toàn thân đã bị nhuốm đỏ thì Trình Danh Chấn trước mắt vẫn không ăn khớp với các huynh đệ xung quanh. Lưng hắn luôn thẳng đứng như cây tùng, kiên cường và cô độc.

Hai người nhìn nhau không nói gì nữa. Im lặng đi được nửa dặm thì tiếng nước chảy ào ào đã chặn đứng đường đi của đoàn người. Mấy tên lâu la lanh lợi nhấc viên đá ném xuống lòng sông, “tõm” một cái, viên đá tóe lên vô số bọt nước, loáng cái chìm mất tăm.

Kênh đào vừa mới sửa được mấy năm, lòng sông không còn nhiều bùn đất. Nếu đại đội nhân mã chọn cách bơi qua sông thì chắc chắn sẽ có không ít huynh đệ chết đuối giữa đường. Nếu gấp rút làm cầu nổi, e rằng chưa đợi được cầu nổi xây xong, đại đội quan binh đã truy sát tới. Bỏ trốn đã gần nửa đêm khiến đám lâu la mất sạch chút sĩ khí cuối cùng. Quan binh xông lên chắc chắn sẽ tiêu diệt sạch hơn hai vạn quân bên bờ kênh.

- Đi về phía nam, gần Lưu gia trang ngoài năm dặm có một đoạn sông rất hẹp, trên đó có cây cầu dựng bằng tấm ván gỗ và dây thừng!

Trước mặt đám đông sắp sửa trút nỗi tuyệt vọng lên mình, Trình Danh Chấn lớn tiếng đề nghị. Lần trước đội ngũ của Trương Kim Xưng công hãm Bình Ân, hắn cũng từ đó mà trốn đến bờ đông của kênh đào. Lần này, hắn phải quay về theo đường cũ, còn dẫn theo kẻ thù ngày trước.

- Ngươi chắc chứ!

Trương Kim Xưng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Trình Danh Chấn truy hỏi.

- Chắc!

Trình Danh Chấn do dự một lát rồi lớn tiếng đáp lại:

- Tuy nhiên Đại đương gia trước khi qua sông, phải chỉnh đốn lại đội ngũ trước đã. Nếu không đám đông chen chúc, chắc chắn cả lũ xong đời!

Mặt Trương Kim Xưng bỗng run lên, trợn mắt nhìn Trình Danh Chấn. Đội hình các huynh đệ tán loạn, áo mũ xộc xệch, y đều biết. Tuy nhiên tình huống quẫn bách này còn không phải do tên trẻ tuổi trước mặt gây ra sao? Nếu không phải hắn lừa gạt mình thì hơn mười vạn huynh đệ đâu bị quan quân đánh úp?

- Nếu qua sông một cách trật tự thì có thể đại đa số mọi người đều kịp thoát tìm đường sống trước khi quan quân truy đuổi đến!

Trình Danh Chấn nghiêng đầu, không thèm nhìn vào mắt Trương Kim Xưng. Hắn đã nhìn thấy quá nhiều máu, không muốn có thêm nhiều người nữa chết trước mặt mình, cho dù bọn chúng đều là đám đạo phỉ tội ác tày trời.

Trương Kim Xưng thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Trình Danh Chấn với ánh mắt dữ tợn, sau đó quay đầu lớn tiếng quát:

- Đầu lĩnh các doanh trại tiếp tục chỉnh lại đội hình! Kẻ nào không phục tùng hiệu lệnh lập tức ném xuống sông cho ta, để đỡ chết trong tay quan binh thì ngay cái xác lành lặn cũng không mò được đâu!

Đám đầu mục dạ một tiếng, rồi nhanh chóng phân tán vào đội ngũ chạy thoát thân, sửa sang lại quân dung. Huynh đệ dưới trướng Dương Công Khanh và Vương Đương Nhân mặc dù không tự nguyện nhưng vì mạng sống cũng phải hòa vào đội ngũ của Trương Kim Xưng. Cả đại quân men theo các kênh đào dọc bờ sông, quay đầu xuống phía nam, vừa tiến lên vừa sắp xếp trật tự trước sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.