Khai Quốc Công Tặc

Chương 51: Q.4 - Chương 51: Hoàng tước (12)




Hai người Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn gật đầu, thầm bái phục sự hiểu biết của Tống Chính Bản. Tên thư sinh này điên rồ cũng được, ác độc cũng được. Trong bụng toàn là hàng khô, không uổng mấy liên tiếp mấy ngày nay mọi người phải nhường nhịn.

-Đại vương hôm nay vì thái độc cực đông, tiếp nhân chuyện bại trận của Lý Trọng Kiến, thực lực Ngõa Cương Quân tổn hại nghiêm trọng, Triều đình không rảnh chú ý đến miền Bắc ba cơ hội đó, kích động các quận nam bộ Hà Bắc. Nhưng cơ hội dễ dàng có được như vậy không phải lúc nào cũng có, con người vào thời khắc quan trọng phải thu tay lại, kiềm chế lòng tham mới có thể đảm bảo không đánh mất cơ nghiệp đã có trong tay.

-Tiên sinh nói, nếu ta đồng ý La Nghệ lên Bắc... chính là ăn nhiều bội thực hả?

Đậu Kiến Đức suy nghĩ một chút rồi thử thăm dò.

-Đúng là như thế. Trăng tròn rồi lại khuyết, nước đầy sẽ tràn, đây là ý trời. Còn La Nghệ thừa dịp làm bậy là bất nghĩa, Đại Vương hà cớ gì phải mệt vì chuyện này?

Không phạt, loạn lạc chết chóc, chỉ là từ thời thượng cổ chú ý đến đạo nghĩa, còn bây giờ không khỏi có chút cứng nhắc. Đậu Kiến Đức không cam lòng tiếp tục thử thăm dò phản bác:

-Có thể sau khi La Nghệ chiếm được sáu quận Bác Lăng lại chẳng như hổ thêm cánh?

-Đâu có lấy dễ dàng như vậy được.

Tống Chính Bản lại cười nhạt đối với hành vi của La Nghệ:

-Đại vương lo lắng như vậy. Lý Uyên ở Hà Đông kia không phải cũng đau đầu như vậy sao? Chưa nói đến lòng người sáu quận Bác Lăng hướng về bà góa Lý Trọng Kiên, dựa vào Lý gia Lý phu nhân xuất phát từ Thái Nguyên này, Lý Uyên Hà Đông không thể không cứu.

-Cho nên Tống mỗ cho rằng, lúc này tuy sáu quận Bác Lăng có yếu nhưng không dễ dàng nuốt được. Đậu đại vương cùng với La Nghệ thêu dệt gấm hoa, không bằng Lý phu nhân mang than đến sưởi ấm mùa tuyết rơi. Vừa tranh thủ giành được một người để khắp thiên hạ đều biết Đại vương là một nghĩa sĩ hiếm có, không phải là giặc cỏ bình thường. Thợ săn ngồi nhìn hổ đánh nhau thu chiến lợi phẩm. Tóm lại, sáu quận Bác Lăng và Hổ bí đánh càng kéo dài càng thê thảm. Để cho Đại vương có thời gian xê dịch và không gian càng lớn. Đợi khi Hổ Bí thiết kị mất hết, Đại vương lên Bắc cũng không phải là chậm.

Nói chuyện một hồi, Đậu Kiến Đức hiểu ra:

-Tiên sinh đúng là tiên tri thiên tài. Lão Đậu ta nhặt được bảo bối rồi! Nếu Đậu Tử Cương chúng ta có được mấy người đọc sách như ngươi thì thiên hạ chắc chắn là của chúng ta rồi!

Trình Danh Chấn ở bên cũng được lợi không ít, hắn đừng lên hướng Tống Chính Bản chắp tay nói lời tạ ơn :

-Tiên sinh nói rất đúng, hôm nay tiểu tử mới hiểu được, cái gọi là sớm hỏi, chiều chết có tư vị gì!

-Trình tướng quân nói quá lời rồi!

Tống Chính Bản cung kính đáp lễ:

-Vừa rồi tuy Tống mỗ có hơi gay gắt lại cũng có ý tức giận thay tướng quân . Nếu tướng quân giỏi về nắm chắc thời cơ, e rằng với Đậu thiên vương cũng có tranh giành . Chẳng qua, như vậy thì, dân chúng quận Hà Bắc càng khổ cực hơn, chi bằng hãy sánh vai cùng chiến với Đậu thiên vương tạo dựng lại thái bình thịnh thế.

Nửa câu sau Đậu Kiến Đức thích nghe, cười ha hả ngắt lời:

-Đúng vậy, đúng vậy. Lục lâm chúng ta cứ đánh đi đánh lại, ngoài việc gậy họa thêm cho dân, cũng không còn ý gì khác. Lũ chúng ta lúc đầu cũng sự an bình của dân chúng . Đáng tiếc vừa được có mấy ngày bình yên, quay đầu lại đã quên mất nguyên nhân mình tạo phản lúc đầu!

Không cần Tống Chính Bản phải cường điệu, Trình Danh Chấn cũng không tranh giành với Đậu Kiến Đức nữa. Thực lực hai bên chênh lệch khôngchỉ một phần một nửa. Đầu tiênvề phương diện có mắt nhìn xa trông rộng, hắn thừa nhận mình không bằng Đậu Kiến Đức.. Ngoài ra, dưới trướng ông ta còn có võ tướng Vương Phục Bảo, văn tướng có Tống Chính Bản, nhân tài dồi dào. Còn Trình Danh Chấn hắn dưới trướng cũng có không ít tướng dũng nhưng chẳng có người nào mưu thần như Tống Chính Bản.

-Điều chủ công nói cũng chính là suy nghĩ trong lòng Trình mỗ.

Hắn chắp tay lại bày tỏ thái độ với Đậu Kiến Đức:

-Trình mỗ không thể dung thân ở nền chính trị hà khắc, cho nên cả đời này có thể trông thấy ngày trình tự được xây dựng lại , đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Về phần phong hầu phong tướng...

Hắn cười cười khiến mọi người đều thấy rõ gương mặt mình:

-Lại dệt hoa trên gấm rồi, ai cũng muốn, nhưng đi được đến đâu còn phải xem duyên phận!

-Trình huynh đệ văn võ song toàn, tương lai thừa sức làm Phương tổng quản!

Đậu Kiến Đức cười đồng ý:

-Còn Tống tiên sinh, dù có cần hay không lão Đậu nhất định sẽ giữ bên mình sớm ngày thụ giáo.

Tống Chính Bản trợn mắt, rất không hài lòng với hình tượng hiện giờ của Đậu Kiến Đức . Quân nhân phải có tướng vóc của quân nhân. Tuy cách làm của Đậu Kiến Đức bây giờ có lợi cho việc lôi kéo lòng người nhưng sau này khó tránh khỏi ân huệ nhiều, uy lực ít, ảnh hưởng đến khả năng chấp hành chính lệnh.

Tuy nhiên những thứ này đều là tiểu tiết, có thể từ từ giúp ông ta thay đổi được. Quan trọng nhất vẫn là giúp Đậu Kiến Đức định tốt sách lược phát triển cơ bản. Nghĩ vậy gã liền thu lại nụ cười, trịnh trọng đề nghị:

-Từ bỏ việc lên bắc hội hợp với La Nghệ, âm thầm ủng hộ sáu quận Bác Lăng chống lại cường địch. Đây chỉ là bước cần làm đầu tiên của Đại vương. Nếu không, cho dù đại vương có chiếm đượcba trong sáu quận, ngộ nhỡ La Nghệ đột nhiên trở mặt thì lúc đó chúng ta cũng không phải là đối thủ của Hổ Bí thiết kỵ.

Đậu Kiến Đức cũng biết sức chiến đấu của đám lâu la dưới trướng mình không mạnh cho nên gật đầu phụ họa:

-Đúng thế, lục lâm chúng ta đánh giặc luôndựa vào đông người, hoặc là dựa vào địa hình quen thuộc, dở một chút quỷ kế , nhưng đứng trước một kẻ thực sự có thực lực trước, đông người chưa chắc đã dùng được, âm mưu quỷ kế cũng chưa chắc có hiệu quả. Chẳng khác gì mang trứng gà đi chọi thiết chùy, bất luận ngươi có ném bao nhiêu, đổi cách ném gì đi chăng nữa, cuối cùng cũng chẳng mảy may động được đến đối phương tí nào!

-Tống mỗ từng nghe người ta nói,Tiên đế Đại Tùy dốc toàn lực gậy dựng được đội quân Hổ Bí thiết kị. Còn La Nghệ mấy năm nay mất đi sự cung cấp của triều đinh, vì phụng dưỡng bọn Hổ Bí khiến U Châu trời cao ba thước. Cho nên dựa vào ít của cải của chúng ta hiện nay, muốn gây dựng được một đội cường binh như thế, e rằng nếu không cóba năm năm thì không thể làm được. Trình huynh đệ từng luyện binh ở Minh Châu Quân nên chắc biết cái khó của việc này.

Trình Danh Chấn trịnh trọng gật đầu:

-Đúng như thế, giáp trượng thứ nào cũng rất tốn kém. Thợ biết nghề cũng rất khó tìm. Về phần ngựa, chi phí nuôi một ngựa tốt cũng đủ để nuôi mười sĩ tốt bình thường!.

-Nhưng Đại vương cũng không cần vì thế mà ủ rũ. Tranh giành thiên hạ đầu tiên là dựa vào Thiên mệnh. Thứ hai là địa lợi. Thứ ba là lòng người. Mà lòng người mới đặc biệt quan trọng. Chỉ cần có được lòng người, thì Thiên mệnh cũng không đáng sợ, địa lợi cũng không bằng. Trăm vạn hùng binh cũng không có đất dụng võ.

Sợ Đậu Kiến Đức bị nói nhiều, mất lòng tin, Tổng Chính Bản lớn tiếng bổ sung.

Những câu này có chút hư ảo, Đậu Kiến Đức nghe không lọt tai. Tống Chính Bản nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:

-Cái gọi là lòng người không chỉ là sự ủng hộ của dân chúng. Thuế ít cứu tế thiên tai, để dân chúng nghỉ ngơi lấy sức. Bản thân làm giàu cho quê hương, các ngành nghề theo đó mà phồn vinh. Dân chúng ngày càng dư dả, thương lữ cũng tự nhiên nghe hơi mà tới. Có tiền, có hàng, lại có đủ thợ thủ công, tự mình có thể làm ra áo giáp, binh khí, không nên chỉ chờ cướp của quan quân!

-Suy nghĩ của con người thực ra cũng không khác nhau nhiều lắm, không ai sinh ra lại thích chịu cảnh khốn cùng. Bên chúng ta giàu có, người ngoài nghèo khổ. Khi người ngoài muốn đánh nhau, dân chúng đương nhiên sẽ vì bảo vệ tài sản của mình mà liều mạng. Đến lúc đó gia đình giàu có thì góp lương thực góp tiền, bách tính bình thường thì góp sức. tòa thành năm trượng nửa tháng có thể! Còn đại tướng đi đánh người khác, cho dù tướng lĩnh có nguyện chiến đấu, sĩ tốt bách tính toàn người ở đây, ai muốn tiếp tục cùng mình sống khổ cực?

-Về phần dã chiến, đó là sở trường của Đại Vương và Vương tướng quân, Trình tướng quân đứng, tại hạ có thể thêm thắt vào. Nhưng có thể cường điệu một chút là, quân địch cũng ăn cơm, chiến mã cũng cần cỏ khô. Binh mã có mạnh đến mấy, đói mười ngày nửa tháng cũng chỉ có nước bó tay chờ chết. Hổ Bí thiết kị tuy dũng, tránh mũi tiên phong, cố kéo dài thời gian với hắn, tiêu hao dần dần. Hai bên đấu với nhau không phải là cái dũng của sĩ tốt, mà là độ sâu của gốc rễ của nhau! Xét cho cùng, đây cũng là vấn đề lòng người và tiền bạc lương thực!

Tửu Đồ chú thích: Đậu Kiến Đức không phải là nhà quân sự xuất sắc, nhưng về phương diện thống trị thì ông ta quả thực biết chấm biết tô. Sau khi ông ta binh bại thân vong nhiều năm, dân chúng Hà Bắc vẫn lén lút cũng tế linh vị của ông ta. Còn thời đó đã là thời kì hậu Trinh Quán của nhà Đường, dân gian giàu có vô cùng, một đấu gạo đáng giá ba tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.