Đậu Kiến Đức không có ba cái đầu, cũng không có sáu cái tay. Y chỉ cao lớn như những người dân thường thấy ở Hà Bắc, chân dài vai rộng, gân cốt rắn chắc, vừa nhìn là đã biết chủ nhân kén đao. Trong thời gian dài do ngày dãi dầm mưa nắng nên da của y có hơi đen sạm, cộng thêm đôi lông mày dày đen, ánh mắt sáng ngời. Nhưng ánh mắt toát lên cũng không được linh hoạt, sắc bén lắm mà pha thêm chút tinh nghịch. Đặc biệt lúc y cười, con mắt lại toát lên một vẻ dễ chịu thoải mái, tựa như một đứa trẻ ham chơi đang chơi thứ trò chơi không bao giờ biết chán đó.
Trình Danh Chấn dẫn dắt tướng sĩ Minh Châu Quân chào đón đội quân của Đậu Kiến Đức ở huyện Lâm Thanh của quận Thanh Hà. Là cấp dưới quy thuận, hắn không dám để Chủ công ngàn dặm xa xôi đến thăm mình trước, cho nên lựa chọn này vừa biểu đạt sự kính trọng của mình, lại tiện cho bất kì điểm dừng chân tiếp theo nào. Huyện Lâm Thanh cách Thanh Hà rất gần. Nếu như Đậu Kiến Đưc muốn tiếp tục công kích Dương Thiện Hội, thì nơi này có thể tập kết lương thực và chứa những người bị thương. Kênh Vĩnh Tế ở ngoài thành là đường thủy tiện lợi đại quân vượt bắc hai canh giờ là có thể đến được ngoại thành Thanh Hà, nếu có phát sinh vấn đề gì khó đoán trước được, Minh Châu Quân cũng có thể nhanh chóng rút lui về phía sau, rút lui về Chương Thủy dựa vào địa thể hiểm trở mà cố thủ ,cũng không đến mức rơi vào kết cục gà bay vỡ trứng.
- Tiểu tử ngươi coi lão Đậu ta là người thế nào hả?
Vừa nhìn là đã nhận ra mưu mô quỷ quái trong lòng Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức lắc đầu cười khổ:
- Ngươi yên tâm đi, chỉ cần lão Đậu này còn ở đây một ngày thì huyện Bình Ân, còn cả một mẫu ruộng ba phần đất của đầm Cự Lộc đều là của ngươi, không ai nhúng tay vào được đâu!
Không ngờ là Đậu Kiến Đức lại nói trực tiếp ra như vậy, mặt hắn liền đỏ lên:
- Thuộc hạ chỉ đến trước đón Chủ công, chứ không có ý gì khác!
Hắn nghe được tiếng của mình run lên, cảm giác môi khô, trong lòng căng thẳng nhưng đồng thời hắn cũng không ngừng nói với bản thân:
- Vững vàng, vững vàng, đừng rụt rè, tuyệt, đối không được rụt rè! Đừng để người ngoài nói mình lừa bịp.
Cảm nhận tốt nhất là vào lần gặp mặt đầu tiên. Mấy lần trước khổ cực khiến hắn không thể dễ dàng tin vào kẻ nào, cho dù đối phương là kẻ hiền lành hay hào kiệt sảng khoái. Nhớ năm đó, Lâm huyện lệnh, Trương Kim Xưng những người này lúc mới đầu chẳng phải đều khách sáo với hắn. Nhưng sau này thì sao? Còn không phải là dần dần cũng lộ hết răng nanh ra ư? Câu hỏi trước khi chết của Lư Phương Nguyên rất hay, nếu Đậu Kiến Đức thực thuần hậu sự giống như sự miêu tả của Vương Phục Bảo thì y làm sao ngồi được vào vị trí của Đậu Tử Cương đại đương gia?
Vị trí đầu đàn trong bầy sói là dựa vào răng nanh mà có được, chứ đâu có phải là nhân nghĩa đạo đức. Bây giờ Trình Danh Chấn đã không phải là Trình Tiểu Cửu của nhiều năm về trước. Từ trong đáy lòng hắn mãi mãi sẽ giữ lấy một phần lý trí, một phần hoài nghi. Giang hồ gọi hắn bằng một biệt hiệu “ Cửu Đầu Giao”, hắn biết cái tên này có chút hơi quá. Hắn chỉ muốn để mình và những người bên cạnh mình được sống an toàn một chút mà thôi, vì thế tính cách hắn dần trở nên quá cẩn thân, tiến thủ không đủ. Nếu thực sự có được chín cái đầu thì chỉ có một đầu hướng về phía trước, tám cái còn lại sẽ quay về phía sau.
Đậu Kiến Đức cười cười cũng không nói ra lời nói và biểu hiện của Trình Danh Chấn có bao nhiêu chỗ mâu thuẫn. Cách nghĩ của người thanh niên rất dễ lý giải, thay đổi hắn và đối phương mà cử, hắn cũng sẽ phản biện cực kì mạnh mẽ trở lại. Chỉ là chiêu thức đó năm đó hắn đã luyện tập quá thành thạo, khiến cho người ta không có cách nào tìm ra được sơ hở. Còn Trình Danh Chấn, ở phương diện này sức nóng còn thiếu một bậc, lời nói cử chỉ rõ ràng là đều lộ ra sự nhăn nhó và trúc trắc.
- Tiểu Cửu Ca và Đỗ Quyên tỷ tỷ sợ không tiếp tế được lương thực cho đại quân, cho nên chuẩn bị kĩ càng từ trước. Để vận chuyển quân lương đến Lâm Thanh ,hắn đã vận động hết cả mấy vạn dân cường tráng
Sợ hai bên vừa mới gặp nhau đã có sự xa cách, Đậu Hồng Tuyến thúc ngựa đi lên, cười ha hả giải thích với Đậu Kiến Đức.
Trước mặt ca ca mình, tiếng nói của cô vô tình pha thêm phần ngây thơ cố hữu của một cô gái, khiến ánh mắt người nghe đều sáng lên. Nhất là mấy tướng sĩ trẻ ở phía sau Đậu Kiến Đức, ánh mắt nhìn Trình Danh Chấn vốn còn có vẻ xương găm trứng gà thì lúc này toàn bộ tâm tư đã bị nàng thu hút, chẳng còn quan tâm tranh giành ghen tị nữa.
- Muội ấy à, lần này không hoàn thành nhiệm vụ lớn rồi!
Đậu Kiến Đức lại lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập sự yêu thương. Đã bị y liên lụy, cả Đậu gia bị quan phủ tịch thu hết sạch. Trước kia trên dưới hơn ba mươi miệng ăn ngoài y ra bây giờ chỉ còn lại con trai mình và mội muội muội nhỏ hơn y gần hai mươi tuổi. Cho nên dù muội muội có gây ra chuyện gì y đều không trách mắng.
- Muội thì sao? Không phải nói là thay huynh truyền đạt lại nguyên văn sao?
Đậu Hồng Tuyến cũng bĩu môi hỏi lại.
- Không phải huynh đã nói rồi sao, không muốn quấy nhiễu bách tính phía bên Trình huynh đệ. Họ cũng không dễ dàng gì, đánh trận từ mùa xuân đến giữa mùa thu, ôi...
Đậu Kiến Đức thấp giọng than trách, ý vị giải thích rõ ràng là kèm theo nhiều sự chỉ trích.
Nửa câu nói sau là để cho đám người của Trình Danh Chấn nghe. Đậu gia quân bây giờ binh tinh lương đủ, thật sự không cẩn phải lừa lọc chút của cải đó của Minh Châu Quân, biển chứa được cả trăm sông, chứa được rất nhiều. Không phải nói thì y cũng rất yêu thích người thanh niên này, mà cho dù trong lòng cũng có chán ghét đối với thanh niên này vô cùng, Đậu Kiến Đức cũng không lợi dụng lúc người ta khó khăn. Đoàn người chung sống với nhau không chỉ có mấy ngày trước mắt này, sau này quen rồi đương nhiên là sẽ biết tính tình của đối phương, nhận ra đối phương có phải là thật tâm đối đãi với mình hay không?
Nhưng lần này Hồng Tuyến đi sứ cũng không phải không có tí thu hoạch nào, ít nhất thì từ cách xưng hô của nàng với vợ chồng Trình Danh Chấn có thể thấy được mối quan hệ hòa hợp trong đó. Hơn nữa, lại thêm cả cái tên Vương Phục Bảo lúc nào cũng ngoác cái miệng rộng cười ngây ngô kia, có thể thấy lần đầu hai bên tiếp xúc đã rất tốt đẹp. Lúc trước khi phái Vương Phục Bảo dẫn người đi cứu Trình Danh Chấn, cái quan trọng được xem xét là anh ta thẳng thắn thành khẩn rất dễ lấy được thiện cảm của đối phương.
Quả thực nghe xong những lời có lạnh có ấm của Đậu Kiến Đức, vẻ mặt của Trình Danh Chấn lập tức xuất hiện sự cảm động không phải là giả vờ. Dẫn ngựa đi về phía trước, hắn cười nói:
- Năm nay bên ta thu hoạch cũng khá, cung cấp ăn mặc cho đại quân một, hai tháng không thành vấn đề. Hơn nữa, Vương tướng quân ngàn dặm giải vây cũng nên được chia một phần chiến lợi phẩm của chiến trường.
- Hắn đến muộn một chút, sớm một chút, có lẽ có thể bắt được Tang Hiển!
Đậu Kiến Đức thấy Trình Danh Chấn không vì chút quân lương mà xót xa, liền không tiếp tục nói lãng khí nước bọt với những chủ đề tương tự nữa:
- Đây cũng đều tại ta, lúc đầu tin tức đến đã không dám quyết đoán, kéo dài đến mấy ngày sau, nếu không...
- Chủ công xin đừng nói vậy. Lúc đó đại chiến liên miên, có thể cho người giúp thủ hạ một tay, thuộc hạ đã vô cùng cảm kích rồi!
Hắn vội ngắt lời của Đậu Kiến Đức, chân thành gửi lời cảm ơn đến y.
Nói thật là, tuy kết cục phải nhập vào với Đậu Kiến Đức khiến nhiều người của hắn cảm thấy thất vọng. Nhưng so với bị Vương Đức Nhân của Ngõa Cương Quân thâu tóm, thì kết cục này cũng tốt hơn nhiều. Làm người không thể không biết thế nào là đủ, có bao nhiêu tiền, mới có thể kiếm được bát cơm.
- Không nói nữa, không nói nữa. Thằng nhãi này rất khách sáo, khách sáo đến mức làm cho lão Đậu ta đau đầu rồi.
Y xua tay liên tục, không chịu nổi sự nhiệt tình của hắn:
- Nào, chúng ta vào thành nói chuyện, mọi người đều khát sắp chết rồi.
Dứt lời, giống như Vương Phục Bảo, ngay cả cận vệ cũng không mang theo, một mình cưỡi ngựa đi hướng Minh Châu Quân phía đối diện với. Trình Danh Chấn vừa nhìn thấy liền đuổi theo, dùng ánh mắt ra hiệu cho các huynh đệ tránh đường. Đội ngũ của Hùng Khoát Hải và Vương Nhị Mao “xôn xao” tách ra, giơ kiếm lên đầu thành một đường dài hướng về phía Đậu Kiến Đức kính lễ.
Lúc này, Đậu Kiến Đức cũng không khách sáo mà vô cùng tán thưởng nhìn xung quanh, đồng thời hai tay nắm chặt đáp lễ các huynh đệ. Vương Phục Bảo, Đậu Hồng Tuyến còn có cả văn võ dưới trướng Đậu Kiến Đức như Tống Chính Bản huyện lệnh huyện Nhiêu Dương của Đại Tùy mới quy thuận, Cảnh Thành Thừa Khổng Đức Thiệu, Chủ bộ Lăng Kính huyện Bình Xương, Tào Đán anh của thê tử Đậu Kiến Đức, mãnh tướng Cao Nhã Hiền, Nguyễn Quân Minh ... cũng đứng ở phía sau bên phải Đậu Kiến Đức lần lượt đi qua đội ngũ Minh Châu Quân.
Số người của đội ngũ này chỉ có khoảng ba ngàn không dễ bị tiêu tan. Hầu như trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác giống nhau. Quan văn Tống Chính Bản dựa vào áo giáp chỉnh tề và binh khí sạch sẽ, trên người các huynh đệ mà đưa ra kết luận này. Ánh mắt của Tào Tán và các võ tướng đều bị thu hút bởi các vết sẹo cũ mới trên tay, trên mặt các huynh đệ Minh Châu Quân..Vết sẹo là vinh quang của lão binh, mà lão binh là linh hồn của đội ngũ. Chính xác Minh Châu Quân chỉ còn có ngần ấy binh mã nhưng khi đã quyết liều mạng thì chưa chắc mấy vạn đại quân đã nuốt chửng được họ.
- Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, Trình huynh đệ văn võ song toàn, là anh tài khó kiếm, thế nào? Ta đã nói sai sao?
Đậu Kiến Đức liền quay đầu hỏi đám thân tín đằng sau.
Vương Phục Bảo và Đậu Hồng Tuyến bằng những cách khác nhau, đã bày tỏ cái nhìn tương tự Đậu Kiến Đức, cho nên nhìn nhau cười không đáp. Tống Chính Bản đi theo Vương Phục Bảo không thể không tỏ thái độ:
- Khâm phục!
Y lớn tiếng khen:
- Chả trách, Dương Thiện Hội bỏ chung quanh tìm tới Bình Ân. Nếu ta ở vị trí của Dương Thiện Hội, có lẽ sách lược cũng như vậy. Ôi, triều đình mấy năm nay không làm được việc gì khác, chỉ lo bức hết anh hùng hào kiệt vào đường chết.
- Tống tiên sinh lúc này là người của đồi Đậu Tử đấy!
Cao Nhã Hiền bất mãn với cách nói của Tống Chính Bản, lạnh lùng cười nhắc nhở.
- Không sao, không sao. Tống tiên sinh là người ăn ngay nói thật.
Đậu Kiến Đức cười ngăn lại. Quan văn dưới chướng y rất nhiều người bị ép hàng phục, lúc nói chuyện khó tránh khỏi vẫn đứng ở góc độ quan quân. Nhưng nghe lại hiểu dù người đứng ở góc độ nào, chỉ cần đề nghị của y có ích cho Đậu gia quân thì nên yên tâm để y nói tiếp.
- Thuộc hạ chúc mừng Thiên Vương!
Khổng Đức Thiệu ra nhập Đậu gia quân sớm hơn Tống Chính Bản, cười ha hả tiếp lời:
- Đồng thời cũng chúc mừng Trình tướng quân!
- Câu nịnh bợ của ngươi chua quá, còn lấy được tin tức rõ ràng chút, hại cả chúng ta đi đường vòng theo ngươi.
Đậu Kiến Đức lườm y một cái mắng chửi.
- Thời loạn mới bắt đầu, quân cần chọn thần, thần cũng cần chọn quân.
Không hổ là hậu duệ thánh nhân, Khổng Đức Thiệu mở miệng là nói có sách mách có chứng:
- Chủ công có được Trình tướng quân may mắn,mà Trình tướng quân gặp được chủ công cũng may mắn. Đúng là tình hình biến đổi...
Lời của ông ta bị một hồi tiếng trống vui nhộn ngắt lại. Mọi người ngẩng đầu lên đã đến cổng thành Lâm Thanh.