Khai Quốc Công Tặc

Chương 100: Q.1 - Chương 100: Hồng trần (16)




Lúc này, bên ngoài chủ doanh của Trương Kim Xưng càng hỗn loạn hơn! Trong vùng đầm gần như đâu đâu cũng đang cháy, khói bụi vừa đen vừa đặc quyện với mùi máu tanh khiến cả một vùng trời không còn màu sắc. “Núi”. “rừng”, “đầm”, “gió”....dường như bên ngoài doanh trại nào cũng tụ tập một đống lâu la, múa kiếm đánh bừa. Có đám lâu la rõ ràng là cùng dưới trướng một người, cũng hồ đồ giương đao lên với nhau. Đầm Cự Lộc đang cháy, đang chảy máu, dường như địa ngục được chuyển đến nhân gian, dường như muốn đem tất cả tội lỗi tích dồn lại trả sạch trong một ngày.

Thấy bọn Trình Danh Chấn chạy lại, động tác giao chiến của hai bên trước cửa trại lập tức chậm lại. Bọn họ không phân biệt được người mới đến là bạn hay là địch, bọn họ đều đang chờ đợi người mới đến bày tỏ thái độ! Sau khi Đỗ Quyên và Trình Danh Chấn dẫn các huynh đệ một mạch đi xa, bọn họ cũng không hỏi tại sao, lại gào thét giơ đao lên, “Đinh đinh đang đang” đánh lộn thành một đám.

- Lệnh tôn đại nhân rốt cuộc đứng về bên đó!

Không thèm để ý người của doanh địa này rốt cuộc là ai đang liều mạng với ai, Trình Danh Chấn chỉ quan tâm đến vấn đề mình cần nhất.

- Cha và Trương nhị bá là huynh đệ lâu năm!

Đỗ Quyên nhướng mày, thấp giọng nhấn mạnh. Nhưng ánh mắt né tránh lại phơi bày nỗi sợ hãi trong lòng cô. Cha cô đúng là huynh đệ của Trương Kim Xưng, nhưng năm đó Tôn An Tổ và Trương Kim Xưng cũng là huynh đệ! Nhưng sau một chầu tiệc rượu, Tôn An Tổ lại biến thành kẻ côn đồ, phản tặc câu kết với triều đình. Mà từ đó cả cái đầm Cự Lộc này lấy Trương Kim Xưng làm tôn, giống như tất cả mọi người đều quên đi Tôn An Tổ từng dựng trại đóng quân ở đây.

- Lệnh tôn gần đây có đi lại nhiều với Trương đại đương gia? Có nhắc tới Tôn đại đương gia hay không!

Trình Danh Chấn biết cứ hỏi tiếp thế này, không thể nào có được đáp án chính xác từ miệng Đỗ Quyên, đành phải chau mày đổi kiểu khác.

- Họ thường cùng nhau uống cho say bét nhè!

Đỗ Quyên do dự một chút, lại tiếp tục thấp giọng trả lời.

- Chưa từng nói, cha ta xưa nay không hề nhắc tới Tôn đại đương gia!

Nửa sau câu hỏi, cô có thể đưa ra một đáp án xác thực. cô biết vì sao Trình Danh Chấn lại hỏi vậy. Kẻ tạo phản hôm nay, đều lấy danh nghĩa là báo thù cho Tôn đại đương gia. Nếu phụ thân không nhắc tới Tôn đại đương gia, gần như có thể chứng minh rằng giữa cha và Trương Kim Xưng không nảy sinh ngăn cách.

- Đỗ lão đương gia chắc chắn không tạo phản!

Không đợi Trình Danh Chấn nói, theo sau Đỗ Quyên, có một tên tiểu đầu mục mặt mũi đầy máu chớp lấy đưa ra kết luận.

- Ban nãy ta thấy Đỗ đương gia và Trương đại đương gia đứng cùng nhau, được rất nhiều huynh đệ bảo vệ đi sâu vào doanh địa....

- Ngươi thấy ở đâu, còn có ai nữa?

Trình Danh Chấn mừng rỡ, một tay túm lấy tên tiểu đầu mục, lớn tiếng truy hỏi.

- Còn, còn nữa tiểu nhân cũng không rõ nữa, lúc đó hỗn loạn, tiểu nhân chỉ có thể bỏ chạy theo mọi người thôi.

Tiểu đầu mục bộc bạch, tin tức có thể báo cáo vô cùng có hạn. Thấy nét mặt Trình Danh Chấn hiện ra có chút thất vọng, y cắn cắn răng, lớn tiếng đề nghị:

- Dù sao thì bộ dạng khi đó, Trương đại đương gia chắc chắn đã có chuẩn bị rồi. Kẻ tạo phản thanh thế tuy lớn, nhưng chưa chắc làm nên trò trống gì! Cho dù bọn họ có làm được, ngài và Thất đương gia chỉ cần nắm chắc Cẩm Tự doanh, cũng có thể đổi được mạng sống của Đỗ lão đương gia! Năm đó Trương đại đương gia sống mái với Tôn đương gia, chẳng phải cũng thế sao, sau đó người còn sống bắt tay giảng hòa, coi như chưa có gì xảy ra!

Lời của y tuy trực tiếp, nhưng lại không phải không có lí. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên nghe xong, bất đắc dĩ gật đầu. Hai người tiếp tục dẫn cả bọn chạy về phía Cẩm Tự doanh. Trong giây lát, Đỗ Quyên hình như nhớ ra điều gì, lôi tên đầu mục giúp mình đưa ra chủ ý lại, thấy giọng hỏi:

- Ngươi tên gì, dưới trướng của Đương gia nào vậy?

- Tiểu nhân là Hàn Thế Vượng, vốn là người của Lục đương gia, nhưng bây giờ Lục đương gia làm ra chuyện này, tiểu nhân quả thực không biết chút nào!

Đầu mục lâu la bị thái độ bất ngờt của Đỗ Quyên dọa cho một mẻ, vội vàng lớn tiếng thanh minh cho mình.

- Tiểu nhân thực sự không biết, tiểu nhân hôm nay chỉ đến xem cho vui thôi, đến cả binh khí cũng không mang theo!

Không phân tích thì không sao, vừa phân tích là lộ ngay ra những lời y nói ban nãy không hoàn toàn chân thật. Thất đương gia Đỗ Quyên tay trái khẽ bóp, túm chặt cổ tay Hàn Thế Vượng, thanh đao trong tay phải trực tiếp kề lên cổ y:

- Ngươi họ Hàn, Lục đương gia Hàn Kiến Hoành là gì của ngươi? Lục đương gia làm gì, ngươi rốt cuộc nhìn cũng không nhìn rõ ban nãy ai làm loạn ở đây sao!

- Ây ya, ây ya, tiểu nhân, tiểu nhân nói. Thất đương gia, Thất đương gia buông tay!

Hàn Thế Vượng vừa đau vừa sợ, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra.

- Vừa đi vừa nói, đừng hi vọng có người cứu ngươi!

Đỗ Quyên buông tay trái, nhưng lưỡi đao vẫn kề trên cổ Hàn Thế Vượng như cũ, vừa thúc y bước nhỏ chạy mau vừa lớn tiếng chất vấn.

-Tiểu nhân, tiểu nhân!

Hàn Thế Vượng bị bức quá, đành phải nói thật.

-Tiểu nhân thực sự không tham gia tạo phản, nếu không tiểu nhân có đến trăm lá gan, cũng không dám cùng tháo chạy với Thất đương gia. Tiểu nhân, tiểu nhân tuy họ Hàn, nhưng lại không được Lục đương gia chào đón. Ông ta chê, chê tiểu nhân nhát chết, khiến người họ Hàn mất mặt! Tiểu nhân, tiểu nhân khi nãy thấy Lục đương gia và Ngũ đương gia đánh lộn, thân tín của Lục đương gia còn bảo vệ tên khốn Dương Công Liễu!

- Không thể nào! Lục thúc không phải hạng người đó!

Đỗ Quyên đẩy mạnh Hàn Thế Vượng một cái, khiến y chao đảo. Cô tin tưởng đối phương không tham gia tạo phản, nếu không cũng không đến nỗi bị bọn tạo phản truy sát. Nhưng thông tin Lục đương gia dẫn người tạo phản, với Dương Công Liễu trong ngoài kết hợp lại khiến cô nhất thời khó có thể chấp nhận được. Trong trí nhớ của cô, Lục đương gia Hàn Kiến Hoành tuy rằng xưa nay đối với người khác luôn lạnh lùng, nhưng lại là một chủ trại vô cùng nghiêm túc. Không tham tiền tài, không háo sắc, đối với huynh đệ dưới trướng cũng vô cùng hiền lành. Một người tốt hiếm có như vậy, sao có thể cùng một duộc với hai tên cầm thú Dương Công Khanh và Lưu Triệu An được? Bọn họ vốn không phải là kẻ cùng chung đường, căn bản là không thể hòa hợp được!

- Hàn đương gia năm đó có phải cũng quen biết với Tôn đương gia?!

Là người ngoài cuộc, tâm trí Trình Danh Chấn lúc này tỉnh táo hơn Đỗ Quyên rất nhiều,.

-Nếu ông ta cũng quen biết với Tôn đương gia, thì chuyện này không khó giải thích. Trương đại đương gia gây chuyện trước, khó trách người ta lúc này tạo phản.

Đỗ Quyên khẽ lắc đầu, thoáng chốc nước mắt đầm đìa. Năm đó, Trương đại đương gia sống mái với Tôn đại đương gia, nhất cự đoạt được vị trí lãnh đạo cái đầm Cự Lộc này. Vì thế, Hàn Lục đương gia và Lưu bát đương gia liền nghĩ sẽ nhân cơ hội lần này xuất kích thất bại, khi uy tín của Trương đại đương gia giảm mạnh sẽ không còn tái diễn câu chuyện năm đó. Đây đúng là thổ phỉ, chả trách Trình Danh Chấn luôn xem thường bọn người này. Cả bọn làm ra những chuyện này, quả thực không có cách nào khiến người ngoài xem trọng được!

- Không sao, mặc kệ ai tạo phản, chúng ta nhất định cứu cha ngươi ra!

Trình Danh Chấn không đoán nổi Đỗ Quyên khóc vì lẽ gì, cho rằng cô lo lắng cho Đỗ Ba Lạt, hạ giọng nhẹ nhàng an ủi.

Lần đầu tiên được hắn đối xử nhẹ nhàng như vậy, Đỗ Quyên càng khóc nhiều hơn. Vừa chạy vừa nghẹn ngào đáp:

- Cha, Cha...

Bỗng nhiên, cô đưa cánh tay, tự cắn mạnh mình một cái. Bi thương trong lòng lập tức được thay thế bằng sự đau đớn, mọi uất ức nhất thời cũng biến mất không còn dấu vết. Trợn tròn hai con mắt, Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên lớn tiếng thề,

- Lát nữa ta sẽ dẫn người giết ngược trở lại, bất kể là kẻ nào tạo phản, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.