Khai Quốc Công Tặc

Chương 102: Q.1 - Chương 102: Hồng trần (18).




Ánh lửa trước sau dâng lên ở Phương Tự doanh và Báo Tự doanh khiến cho áp lực mà chủ doanh của Trương Kim Xưng phải chịu đựng giảm nhiều, gia quyến của bọn thổ phỉ đều ở trong đầm Cự Lộc, Phương Tự doanh và Báo Tự doanh bị cháy đồng nghĩa với việc cái sào huyệt của Bát đương gia và Lục đương gia đã mất. kẻ chiến thắng sẽ không do dự châm lửa thiêu phòng ốc của bọn họ, lôi mất gia súc của bọn họ, ... vợ con họ trước mặt đám đông...đừng hi vọng đám đồng đội cũ sẽ không mảy may thương xót, cả bọn đều là thổ phỉ, trong trí nhớ không có hai từ thương hại. những việc có thể làm sau khi đánh bảo trại của nhà giàu xong là kẻ thắng thế sẽ lặp lại ở Phương Tự doanh và Báo Tự doanh một lần!

Có một tên tiểu đầu mục phản ứng lại đầu tiên, bỏ mặc kẻ thù trước mặt, quay đầu chạy ra ngoài đại doanh.

- Con trai ta ở trong đó!

Vừa chạy vừa giải thích lí do mình hành động như vậy. Người lãnh đạo trực tiếp của hắn đuổi theo sau, vung đao hung hăng chém chết. Máu trong chốc lát tung lên cao như suối, cái thân thể đã chết tiếp tục chạy. Giây lát sau, máu rơi xuống, tràn ra, càng nhiều người dẵm lên vết máu của kẻ chết, chạy tứ phía.

- Bò của ta!

- Lau sậy mới thu của ta!

Lí do dường như đều vô cùng đầy đủ, Bát đương gia Lưu Triệu An chỉ huy đám thân tín chém chết bao nhiêu người cũng không ngăn cản nổi. Đúng vào lúc tay chân luống cuống, phía trước bỗng lại vang lên một tiếng sấm sét nặng nề, “đùng!” giống như núi lở.

- Đổ rồi! đổ rồi! Đám lâu la chưa phát hiện đường lui của mình bị chắn hoan hô. Sau đó, tiếng hoan hô của bọn chúng bị tắc nghẹn trong cổ họng. Ngay sau khi mọi người đang cố sức đạp đổ cánh cửa gỗ, từng hàng cung thủ chờ đợi đã lâu nhất tề buông cung ra.

"Vù!" "Vù!" "Vù!" "Vù!”

Hơn ngàn mũi tên điêu linh bay lên không trung, khiến khung cảnh trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Sát sau đó, đám lông vũ màu trắng hoặc màu nâu kia ma sát với đường chéo rơi xuống, mặt trên bắn tung những giọt máu, từng đợt một, phun ra tứ phía...

- Lang Nha tiễn, không ngờ Thiên Sát lại dùng Lang Nha tiễn!

Kẻ hiểu biết lớn tiếng khóc thét. Một cây tên lọt ra từ trong tay quan quân có giá ít nhất là ba cân thịt ngon, xưa nay được lục lâm hào kiệt coi là vũ khí bảo mệnh, cho dù là khi công đánh Quán Đào huyện, Trương Kim Xưng cũng không nỡ lấy Lang Nha tiễn trong kho ra cho mọi người dùng. Vậy mà bây giờ, lão lại dùng để bắn vào huynh đệ ngày xưa của mình.

- Đại đương gia sớm đã có chuẩn bị, chúng ta bị lừa rồi!

Câu nói này, có sức đả kích nghiêm trọng hơn câu nói trước. Cho dù là lũ lâu la trung thành nhất, cũng đều lũ lượt nhìn về phía Lưu Triệu An, chờ đợi y có thể cho cả bọn một câu nói xác thực.

- Xông lên, Trương Kim Xưng là thứ gì , các ngươi còn không biết! Bị hắn bắt sống, cả bọn sẽ bị làm đồ ăn!

Lưu Triệu An bị nhìn đến nỗi tâm hoảng ý loạn, vung giáo dài gào thét. Trương Kim Xưng thích nhất là đem moi tim gan kẻ đối đầu với lão ra ăn, lần nào cũng ăn ngon lành. Dường như đột nhiên nhớ ra điều này, đám lâu la mặt mũi càng tái xanh lại, ánh mắt không ngừng nhìn ngó tứ phía.

Vừa nhìn, đám lâu la trong lòng càng lạnh hơn. Không biết từ khi nào, Dương Công Khanh kẻ cùng cả bọn khởi sự đã dẫn huynh đệ của mình biến khỏi chiến trường. Bây giờ, cả bọn chỉ có thể nhìn thấy đám khói bụi của những bước chân chạy trốn tung lên. Mà Vương Đương Nhân - kẻ đã thề cùng sống chết với Báo Tự doanh sau khi phát hiện công kích bất lợi, cũng đang nhanh chóng thu quân. Bọn họ không có chút vướng bận gì với đầm Cự Lộc này, hành động lúc rút quân của chúng cũng nhanh gọn như hành động lúc phóng hỏa vậy.

Hoảng loạn, là kẻ địch lớn nhất trên chiến trường. Từ cổ đến kim, đại khái không thể khác được. Không đợi đám lâu la trông ngóng đưa ra quyết định cuối cùng, tình thế sau tường trại lại xảy ra biến cố. Đám cung thủ sau khi hoàn thành xong ba lượt bắn ung dung tránh đường, mấy trăm kị binh giáp nhẹ múa hoành đao sáng loáng giết ra.

Hách Lão Đao đi trước, từ trong loạn quân chém tạo thành một đường hẹp, hai tên thị vệ thân cận theo sát phía sau. Ba con tuấn mã chen nhau phi ra theo khe hẹp đó, dẫn đường cho kẻ theo sau xé toạc khẻ hở ngày càng lớn, càng xé càng lớn, dần dần biến thành một dòng sông máu. Đám lâu la làm loạn nhớn nhác ne tránh, đem tấm lưng không chút phòng hộ tặng cho chiến mã. Chủ nhân của những con chiến mã không chút do dự, thuận thế quét lưỡi hoành đao. Từng vệt máu bắt mắt xuất hiện trên đám người, kẻ bị thương nằm trong vũng máu, quay cuồng rên rỉ.

- Trụ vững, trụ vững, nếu không cả bọn sẽ không được chết tử tế!

Trong những tiếng gào thét, lời động viên của Bát đương gia Lưu Triệu An vang lên nhợt nhạt như thế. Trong tình huống đối đầu với địch từ hai phía, cũng còn trông cậy có người nào đó chủ động lên chặn chiến mã của kẻ thù, cho dù có là Ngô Khởi tái sinh cũng không làm được. Đám lâu la lui nhanh về phía sau, quay người, từ rút thành chạy tán loạn, sói chạy lợn sữa, không phương hướng. Tên đầu mục cá biệt còn mưu toan hành sử chức trách, bị loạn quân chen chúc, lập tức ngã lăn trên đất. Vô số những đôi chân đi giày cỏ và cả không đi giày cỏ đạp lên thân hắn không chút khách khí, sau đó là vó ngựa, sau đó nữa là sự giải thoát hoàn toàn thoải mái.

- Trụ vững, trụ vững!

Lưu Triệu An hét càng tuyệt vọng hơn. Y không thể tin được cuộc phản loạn mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị cả nửa năm trời lại nhanh chóng tuyên cáo thất bại như vậy. Y không biết vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào, cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào. Mấy tên kị binh trung thành với Trương Kim Xưng nhanh chóng phát hiện ra y, thúc chiến mã lao tới. Lưu Triệu An vung giáo dài lên trước tiếp, lách võ ngựa hạ được tên kị sĩ đầu tiên. Sau đó lại nhanh chóng dùng lưỡi giáo lia qua tên kị binh thứ hai. Không đợi tên thứ ba tới gần, y nhảy lên một con ngựa không có chủ, hai chân thúc vào bụng ngựa, trốn vào đồng hoang.

Kị binh phía sau theo sát không buông, Lưu Triệu An thân thủ đệ nhất Cự Lộc không quay đầu lại, hai bên đua tranh sau lưng và trên sau gáy kẻ khác, đám lâu la của Báo Tự doanh bị dẵm đạp đến mức kêu cha khóc mẹ. Như thế, đám bại binh không bị dẫm phải thành ra lại có được cơ hội sống sót nhiều hơn. Bọn chúng tránh xa đường chạy của chiến mã, tránh xa thượng cấp Bát đương gia và những kẻ đã từng là đồng đội, xoạc cẳng chạy tới chỗ ít người. Những bụi cỏ lau bốc khói xanh, lều trại xập đổ, cái đầm tích tụ phân nửa bùn đất, lúc này đều trở thành chỗ lánh nạn lí tưởng. Chỉ cần tránh xa chỗ hai bên giao chiến, vứt bỏ binh khí, thì sẽ không lập tức phải nộp mạng. Đó là quy tắc của Đầm Cự Lộc, kẻ thắng và kẻ thua đều thừa nhận. Đám lâu la Sơn Tự doanh và Hỏa Tự doanh phản công ra nhìn kẻ từ bỏ chống cự một cái, sải bước từ bên cạnh ao bùn, lau sậy và các chỗ lánh nạn chạy qua.

-Bát đương gia tiêu rồi!

Đám lâu la chờ đợi xử trí trong ao bùn thầm nghĩ. Đến lúc này, bọn họ không còn tư cách lo lắng cho người nhà và tài sản trong doanh địa, đó là quyền lợi của kẻ chiến thắng, bất luận đối phương có để lại cho một miếng ăn nào hay không,.... người phụ nữ của họ hay là giết chết con cái của họ, bọn họ cũng chỉ còn cách chấp nhận. Hơn nữa, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện báo thù! Hai năm trước, đầm Cự Lộc đã sảy ra một cảnh tượng tương tự. Lần đó, bọn họ theo sau Trương đại đương gia cướp, giết sạch tài sản, phụ nữ và người dưới của Tôn An Tổ. Lần này, chẳng qua chỉ là diễn lại cảnh năm đó lần nữa. Bọn họ bất hạnh đứng sai đội ngũ mà thôi!

Sự chờ đợi bất an không cần quá nhiều thời gian, làm sao để đối phó với phản loạn và ổn định đại cục, đầm Cự Lộc tự khắc có một quy định bất thành văn. Sau khi tiếng kêu giết dần dần dời về phía ngoài doanh, mấy trăm kẻ chiến thắng cường tráng bước tới:

- Đem bọn chúng tập trung lại một chỗ, cẩn thận phân biệt!

Đó là tiếng của Trương Kim Xưng, nửa canh giờ trước bọn phản tặc còn mưu đồ lấy đầu lão lập công với Bát đương gia Lưu Triệu An. Bây giờ, vận mệnh của bọn họ lại nằm hoàn toàn trong tay người này, cho dù có binh khí bên người, cũng không khơi lên được nửa cái ý niệm phản kháng.

- Luật cũ! Lấy binh khí bỏ dưới chân bọn chúng!

Giọng của Trương Kim Xưng lại vang lên lần nữa, không nóng không lạnh. Lời vừa dứt, trong doanh địa lập tức vang lên tiếng nức nở. Kẻ thất bại nức nở, mặc cho đồng bọn bên cạnh bị chọn ra, lôi đi, nức nở bỏ mặc đồng bọn cùng trốn chạy ra bị kẻ thắng cuộc trói thành cây cọ. Sau đó nức nở nhặt thanh đao kẻ chiến thắng bỏ lại lên, nức nở giơ lên....

Chọn một trong mười, chín người còn lại giết chết được coi là sự chứng minh lòng trung thành của mình đối với kẻ thắng lợi lần nữa. Đó là quy định của phái lục lâm, đối với cả hai bên thắng lợi và thất bại mà nói, chẳng có gì là không công bằng cả.

Nhưng hôm nay Trương đại đương gia lại không làm nhanh gọn như vậy, đúng vào lúc bọn tù binh đang chuẩn bị hành động, lão đột nhiên lại do dự,:

- Khoan đã! Để ta nghĩ xem!

Trong chất giọng khàn khàn ngoài niềm vui ra, còn mang theo nỗi mệt mỏi vô cùng.

- Lão Tam, ngươi nói xem nên xử lí bọn chúng thế nào!

- Tam đương gia tha mạng! Tam đương gia tha mạng!

Không đợi người được hỏi đưa ra đáp án, đám “đầu danh trạng” bị trói thành bầy kêu khóc.

- Tam đương gia, chúng ta đều là bị ép buộc, không có ý nghĩ tạo phản!

- Tam đương gia, chúng ta làm trâu làm ngựa báo đền ngài!

- Tam đương gia, Bát đương gia chúng ta đã bị thua con rể người rồi! chúng ta là người của ngài, số mạng chúng ta do ngài định đoạt!

Câu này là câu thông minh nhất, đến nỗi Trương Kim Xưng và người bên cạnh lão cười khoái trá.

- Lão Tam, nghe thấy bọn chúng nói gì chưa. Ngươi quyết định đi!

Cười đủ rồi, Trương Kim Xưng nhìn nhìn Tam đương gia Đỗ Ba Lạt, lớn tiếng nói.

Tiếng kêu khóc loạn xạ khiến Tam đương gia Đỗ Ba Lạt rất khó xử. Cả quá trinh đặt bẫy, lão đều từng tham gia. Bên ngoài hai ngọn đuốc lớn đốt cháy sào huyệt của bọn phản loạn, như vô ý, e rằng con gái lão Đỗ Quyên cũng không khỏi có liên quan. Sau ngày hôm nay, lực lượng hai cha con nắm giữ trong đầm Cự Lộc này đã chỉ kém có mình Đại đương gia. Quyết định ngày hôm nay của lão, đều xuất phát từ lợi ích căn bản của con gái và con rể tương lai.

- Quyên tử, Quyên tử và Tiểu Cửu hai người bọn họ....?

Trong phút chốc, Tam đương gia Đỗ Ba Lạt có tiếng là khôn khéo không ngờ lại không nhìn ra người huynh đệ của mình rốt cuộc đang có ý gì, run rẩy môi, nói đi nói lại. Trương Kim Xưng để ông lặng lẽ chuẩn bị, ông thi hành không chút do dự. Trương Kim Xưng kêu ông giấu luôn cả cô con gái ruột, ông cũng làm không chút do dự. Trương Kim Xưng kêu ông đừng lo lắng an nguy của con gái, bởi vì Bát đương gia vẫn luôn coi cô như bảo bối, tuyệt đối sẽ không động đến một cọng tóc của cô, ông cũng vẫn không phản bác như cũ! Nhưng bây giờ....

- Lão Tam, ngươi yên tâm. Lưu Triệu An cá cược trước mọi người, ai cũng không thoát được!

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Đỗ Ba Lạt, Trương Kim Xưng lặp lại lần nữa.

- Vậy!Vậy...!

Đỗ Ba Lạt tiếp tục run rẩy môi, ánh mắt không dám nhìn về phía đám người đang kêu khóc.

- Theo luật cũ!

Cuối cùng, ba chữ đó cũng văng ra từ trong cổ họng lão, vô cùng nặng nề!

Nơi ánh đao sánh lên, những giọt máu bắn ra. Đám tù binh bị bắt phải giơ đao lên với đồng chí ngày trước lớn tiếng khóc, vừa thét vừa dùng ánh mắt oán thù nhìn Đỗ Ba Lạt. Ánh mắt của họ khiến cho Đỗ Ba Lạt lạnh sống lưng. Bất giác lùi sau mấy bước. Nhưng rất nhanh chóng ông lại bước những bước lớn về phía đám tù binh, vừa bước vừa lớn tiếng gầm lên giận dữ:

- Khóc cái gì, đây là quy định của Lục Lâm! Nếu đã làm chuyện này rồi, thì nên biết sẽ có một ngày như vậy!

- Ô ô...

Bọn tù binh không dám cãi nữa, chỉ dám vung đao trên những cái xác. Có những cái xác đã bị chém thành nhiều đoạn, nhưng không có mệnh lệnh, bọn họ không được phép dừng tay. Kẻ dừng lại, sẽ bị coi là vẫn giữ hai lòng, là kẻ vẫn hướng tới người thứ hai, rất có thể trở thành tội danh tiếp theo.

Đây là quy định của Lục Lâm. Đỗ Ba Lạt nói rất đúng, ai cũng không ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.