Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể! Mặc dù là vì để cho họ Trình hiểu được tôn ti trật tự, sự tình hôm nay cũng không thể để yên. Nghĩ đến chuyện này, Bát đương gia lại dọc theo dấu chân của người khác để lại đi về phía trước vài bước, cười nhếch miệng với Đỗ Quyên, nhẹ nhàng nói:
- Quyên Tử, người này lai lịch rõ ràng sao? Hay là khổ nhục kế của quan phủ! Chúng ta đều là người giang hồ, đối với thủ đoạn của bọn quan phủ cần phải cẩn thận nhiều hơn. Theo ta thấy, thương thế của hắn có vẻ đã không còn là vấn đề, hay là chuyển đến bên phía Tứ đương gia thì tốt hơn. Tránh cho ngày ngày lẫn lộn ở bên Cẩm tự doanh này, sẽ vô cớ gặp rất nhiều chuyện thị phi!
- Chỉ có người thị phi mới hay nói chuyện thị phi!
Mấy ngày liền cùng với Trình Danh Chấn đấu võ mồm, bản lãnh dùng từ của Đỗ Quyên càng thêm tiến bộ. Không một tiếng động dịch chuyển vài bước, khoảng cách với Trình Danh Chấn đã không cách nào gần thêm được nữa.
- Hắn là khách nhân của ta, kẻ vô lại bên ngoài nói gì, ta không để tâm. Có bản lĩnh giáp mặt nói ra, đao của ta vừa mới mài xong, đang cần tìm người thử xem có bén hay không đây!
- Sao nàng lại nói như vậy. Không phải là ta đang lo lắng cho nàng sao? Nàng nhất định không thể nhìn lầm người. Kẻ tránh ở phía sau nữ nhân kia, làm sao có thể coi là hảo hán!
- Vậy ta cảm ơn Bát đương gia!
Đỗ Quyên cười lạnh nhún vai, không thèm để tâm tới sự khích bác của y chút nào.
- Sắc trời không còn sớm, hay là mời Bát đương gia trở về đi. Cẩm tự doanh nhiều phụ nữ, nếu Bát đương gia không cẩn thận lại trêu chọc ai, ta cũng ngại phải xử trí!
Nàng biểu hiện không quan tâm chút nào, nhưng Trình Danh Chấn rốt cục lại không nhịn được nữa. Từ lúc cái người được gọi là Bát đương gia xuất hiện, càng về sau hai người giương thương múa kiếm, gần như mỗi một câu, mỗi một cái động tác, Trình Danh Chấn cũng đều để tâm. Dựa vào trực giác, hắn đoán được Bát đương gia có ý đối với Đỗ Quyên, nhớ vài ngày trước, Liên tỷ cũng đã nói bóng nói gió với mình. Chuyện này vốn cũng không liên quan đến Trình Danh Chấn, Đỗ Quyên và hắn không phải người một đường, trong một thời gian ngắn đấu võ mồm cả ngày sẽ tìm được rất nhiều lạc thú, nhưng căn bản là không thể như vậy cả đời. Hơn nữa trong nhà Tiểu Hạnh Hoa đang dõi mắt trông chờ, nếu lại tiếp nhận Đỗ Quyên, trong lòng Trình Danh Chấn sẽ vô cùng áy náy.
Nhưng, mặc dù tượng đất cũng có tính năng của đất. Cái gọi là Bát đương gia vừa tới đã châm chọc khiêu khích mình. Trình Danh Chấn lại không phải người ngu, sao lại nghe không hiểu? Không thể nhịn được nữa cũng không cần phải nhịn nữa. Nghĩ như vậy, hắn bỏ cần câu sang một bên, chống gậy đứng lên, lười biếng hỏi:
- Nói ai tránh ở phía sau nữ nhân? Người nào tránh ở phía sau nữ nhân loạn cắn?
- Tránh ở phía sau nữ nhân, đương nhiên là đang nói ngươi!
Bát đương gia thấy Trình Danh Chấn rốt cục tiếp chiêu, vội vàng đáp lại. Còn chưa dứt lời, xung quanh đã vang lên một trận tiếng cười. Bọn lâu la vốn không ưa gì gã, lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội, cả đám không kiêng nể gì, cười ngặt nghẽo.
- Tên khốn! Đừng vội bẻm mép!
Bát đương gia cũng không phải người ngu, trong nháy mắt, đã phát giác ra vấn đề. Tức giận quát to một tiếng, vung quyền đánh liền.
Thân mình không đợi tới gần, roi da trong tay Đỗ Quyên đã vượt qua, vừa nâng vừa đẩy, lập tức đẩy gã sang một bên, bước vài chục bước về phía bụi lau, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
- Bát gia cẩn thận, trong bụi lau sậy có cơ quan!
Bọn lâu la thấy thế đồng loạt nhắc nhở.
Gã được gọi là Bát đương gia vốn còn muốn tiếp tục giằng co, bị lời ấy giật mình, lập tức dừng chân, đứng ở cạnh vũng nước bẩn cũng không xong, tiến cũng không được, xấu hổ vô cùng. Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên hướng về phía gã cười lạnh lùng, quay lại đầu, sa sầm mặt ra lệnh cho bọn lâu la:
- Thổi kèn thông báo cho toàn bộ Cẩm tự doanh, mở ra tất cả các cơ quan. Tăng cường đề phòng, để ngừa người ngoài lẻn vào. Mấy người các ngươi, đưa Bát gia đi ra ngoài, đừng để cho hắn không cẩn thận giẫm lên cạm bẫy!
Dứt lời, cũng không thèm nhìn phản ứng của Bát đương gia. Ngay trước mặt của mọi người mà đưa tay ngả vào dưới nách của Trình Danh Chấn, dìu đối phương, chậm rãi đi về con đường nhỏ bên hồ.
Trình Danh Chấn gần đây vẫn do Liên tỷ chăm sóc, vốn không cần Đỗ Quyên đến nâng. Ngây ra một lúc, lại ma xui quỷ khiến không cự tuyệt, tùy ý đối phương giúp đỡ, giống một đôi vợ chồng trẻ dìu dắt nhau đi làm cho Bát đương gia tức giận đến mức nổi trận lôi đình, đứng ở bên vũng bùn, nhảy chân khiêu khích:
- Họ Trình kia, có bản lĩnh chớ có đi, cùng Bát gia ta so tài cao thấp!
- Bát gia là họ Vương?
Trình Danh Chấn quay đầu lại nhìn đối phương liếc mắt một cái, cười hỏi.
Bát đương gia mặc dù lăn lộn nhiều năm ở trong chốn lục lâm, nhưng lại không phong phú bằng Trình Danh Chấn từng trải chốn phố xá, ngây cả người, lớn tiếng đáp lại:
- Ai nói bố họ Vương. Bố họ Lưu, tên Triệu An, chính là hậu duệ của họ Lưu ở Hoài Nam!
- Ồ!
Trình Danh Chấn làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Hoá ra không phải là họ Vương!
Dứt lời lại nhìn lướt qua vũng bùn dưới chân đối phương, không ngừng lắc đầu.
Bọn lâu la lại cất tiếng cười to, cả đám khom lưng xuống, càng không ngừng nhào nặn bụng. Bát đương gia đứng lặng hơn nửa ngày, mới hiểu được là Trình Danh Chấn mắng mình là một lão vương bát (lão khốn khiếp), thích nhất là chui vũng bùn. Lửa giận tức thì xông thẳng lên đến đỉnh đầu.
- Họ Trình kia, chớ đi, Bát gia phải phân chết sống với ngươi. Đầm Cự Lộc này, từ hôm nay trở đi có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi!
- Mặc kệ hắn. Ngươi càng để ý tới hắn, hắn càng làm tới!
Đỗ Quyên e ngại cho Trình Danh Chấn mắc mưu, ngón tay nắm thật chặt, một mực bắt lấy cánh tay đối phương.
Động tác nhắc nhở rõ ràng như thế lại nhận được hiệu quả trái ngược lại, lời nói sắc bén, tất cả đều vì lo nghĩ cho hắn. Trình Danh Chấn đột nhiên không kềm nén được cơn tức, lạnh mặt, quay đầu lại đáp ứng nói:
- Trình mỗ hiện tại có thương tích trong người, chỉ sợ Bát đương gia có thắng, cũng sẽ bị người chê cười thắng không vẻ vang. Nếu như ngươi thật sự muốn cùng ta phân cao thấp, hãy cố kiên nhẫn chờ thêm nửa tháng đến một tháng, đợi khi thương thế trên người Trình mỗ tốt hơn, tự nhiên sẽ liều mình hầu tiếp!
- Ngươi, có gan đấy!
Bát đương gia Lưu Triệu An không nghĩ tới Trình Danh Chấn dám đáp ứng mình, trợn tròn tròng mắt, lớn tiếng nói.
- Còn không mau đưa hắn đi!
Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên đột nhiên phát tác, đem Trình Danh Chấn giao cho Liên tỷ, dùng roi da chỉ bọn lâu la quát lớn:
- Lần sau hắn còn dám lại đây, trực tiếp bắn tên cho ta. Nếu các ngươi không dám động thủ, cũng đừng ở bên trong Cẩm tự doanh của ta!
Lời nói giận dữ vừa tốt ra, dọa cho bọn lâu la đến sắc mặt đại biến. Đi nhanh đến gần bụi cỏ lau giữ chặt Bát đương gia, nửa kéo nửa khuyên, đem y rời khỏi Cẩm tự doanh.
Mọi người rất nhanh liền đi xa, lửa giận trong mắt của Đỗ Quyên càng thêm mãnh liệt. Nhìn chăm chú vào Trình Danh Chấn, lớn tiếng quát:
- Phát ngốc gì vậy. Họ Lưu luyện võ từ nhỏ, đã từng giết chừng một tá người. Ngươi muốn tìm cái chết cũng tìm chỗ khác, đừng có làm phiền ta.
Mắng xong rồi, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài, quay đầu sang một bên gạt lệ.
- Ta, ta không phải đang giúp ngươi trút giận sao?
Trình Danh Chấn đột nhiên dịu dàng, ngượng ngùng đáp lại.
- Hơn nữa, ta cũng luyện võ từ nhỏ, chưa chắc sẽ thua hắn!
- Ngươi là ngốc tử!
Đỗ Quyên tức giận đến mức đẩy Trình Danh Chấn một phen, xoay người bước đi, giống như chạy trốn không dám quay đầu lại.