Xét về cách ăn mặc, Tưởng Diệp chỉnh tề hơn hai người Trình, Vương rất nhiều, nhưng Trình Tiểu Cửu như trước cố ý giữ khoảng cách với đối phương một thước, không phải là bởi vì tự ti, mà là chịu không nổi hơi thở con buôn trên người của gã. Khí tức đó giống như băng đàm, bất kể bề ngoài bóng loáng thế nào cũng đều lộ ra rõ ràng, đều khiến người ta cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
Cung thủ Tưởng Diệp lại không cần quan tâm người khác lạnh nhạt với mình thế nào, hoặc là nói gã căn bản không phát hiện ra Trình Tiểu Cửu có ý đề phòng với mình. Gã vừa kéo vật cưỡi chậm rãi đi trước, vừa nhiệt huyết chỉ điểm với hai thiếu niên:
- Con đường này là nơi phồn hoa nhất trong huyện Quán Đào chúng ta, hàng hóa thiên nam địa bắc, hẳn là hai người các ngươi cũng đã nghe nói rồi, gần như là đều có thể mua được. Lúc này đã không lớn mạnh bằng trước kia, năm đó khi kênh đào vừa mới khai thông, thậm chí ngay cả Côn Luân nô hải ngoại đều có bán, da đen, ngoại trừ mắt và răng ra, thì chẳng khác gì than. Nếu nửa đêm mà nhe răng với các ngươi, đảm bảo dọa các ngươi sợ chết ngất đi ngay!
- Á, thật không!
Vương Nhị Mao bị Tưởng Diệp đột nhiên nhe ra hàm răng vàng khè thì giật mình hoảng sợ, trốn tránh đáp lại.
- Đương nhiên, cậu của ngươi đã tận mắt chứng kiến đấy. Sức lực rất lớn đấy nhé, cối xay đá nặng ba trăm cân, hai tay nhấc lên rất nhẹ.
Tưởng Diệp thò chiếc lưỡi đen sẫm ở đầu lưỡi ra cuộn sợi rau dính ở răng, nhai nhai trong miệng, lại nhổ ra cục đờm xuống đường.
- Tuy nhiên giá cả lại quá đắt, một nam nhân giá mười hai xâu, mười hai xâu tiền này, đủ để ta mua được ba nương môn Cao Cú Lệ da thịt non mềm rồi.
- Giống như lực cánh tay này, ở này trong tộc nói vậy cũng gọi là tráng sĩ!
Trình Tiểu Cửu nhíu nhíu mày, hạ giọng nói nói. Hắn không hề thích thái độ coi người như gia súc của Tưởng Diệp, nhưng đối phương là cậu của Nhị Mao cậu, lại là đồng nghiệp sau này của mình, chỉ cần gã không chịu đi, thì không ai dám cứng rắn đuổi gã đi.
- Vẫn là Binh Tào đại nhân nói đúng, nói một câu là nói đến điểm mấu chốt rồi!
Tưởng Diệp cười thừa nhận câu nói của Trình Tiểu Cửu:
- Sau đó ta còn nghe người ta nói Côn Luân nô là Đại tướng quân của một nước nhỏ thiếu văn hóa nào đó, bởi vì đắc tội với quyền thần đương triều mới bị giáng chức làm nô lệ, cả nhà bị bán trên tàu biển!
Nói lưu loát vậy rõ ràng là xằng bậy rồi, Trình Tiểu Cửu có thể phân biệt ra được, nhưng lại không vạch trần, có hỏi thì đáp, không hỏi thì không đáp, chỉ mong con đường dưới chân mau rút ngắn lại.
- Đây là cửa hàng gạo lão Triệu gia mở, là con rể của Giả bộ đầu trong nha môn.
Tưởng Diệp càng nói càng cao hứng, chỉ vào một cửa hàng rộng chừng hơn một mươi mét vuông, nói:
- Một năm bốn mùa thức ăn trong nha môn, đều là bọn họ cung cấp. Toàn bộ là lương thực thượng hạng, một hạt cát đều không có!
Trình Tiểu Cửu theo tay của đối phương chỉ vào trong, thấy vài tay đánh đấm để ngực trần đứng ở trước cửa hàng, lúc này sắc trời đã sậm dần, nhưng người mua hàng vẫn xếp thành một hàng dài, có người đã mua xong lương thực lại mang theo non nửa bao gạo to nhưng vẫn không chịu rời khỏi, nhìn bộ dạng như là đang tranh chấp với tiểu nhị về cân lượng, đang khẩn cầu đối phương cân lại bao lương thực. Có người thì bưng chậu gỗ la hét ầm ĩ, rõ ràng là cảm thấy gạo kém chất lượng, không muốn chịu thiệt. Đám tiểu nhị một mực phủ quyết, hờ hững đối với đề xuất, dị nghị của mọi người. Thỉnh thoảng lại ra sức đẩy, giống như coi người chắn trước mặt mình là cây gỗ mục.
Nghe được giọng khàn như vịt của Tưởng Diệp, đám tay chân lập tức tươi cười, trong đó có một gã to lớn nhất từ bậc thang đi xuống, chắp tay chào hỏi:
- Tưởng lão gia, đã muộn thế này rồi mà sao còn chưa về nhà? Tình hình trên đường phố thế nào ạ, có kẻ chết đói nào gây sự hay sao?
- Cũng không có gì, sáng có mấy kẻ đui mù đã bị ta một roi xử lý toàn bộ rồi. Chỗ này của ngươi thế nào? Có người quấy rối hay sao?
Cung thủ Diệp đĩnh đạc trả lễ, cao giọng hỏi.
Nghe có tiếng nói chuyện ngoài cửa, một vài tiểu nhị đang tranh luận trong cửa hàng với dân chúng lập tức im bặt, thu dọn đồ đạc của mình, khẩn trương đi nép vào cánh cửa chạy ra ngoài. Vài tay đánh đấm mắt lạnh nhìn đối phương rời khỏi, dài giọng đáp:
- Cửa hàng Triệu gia chúng ta sao có thể lừa gạt người khác được. Kẻ nào dám có mắt không tròng mà sinh sự chứ! Hơn nữa có Tưởng lão gia ngài trấn thủ, nào có kẻ vô lại nào dám làm thế?
- Nếu đã ăn cơm thì phải làm chút việc cho địa phương!
Cung thủ Tưởng hơi ngửa đầu, vẻ mặt đắc ý, chỉ vào hai thiếu niên, gã giới thiệu với đám tay chân tiệm gạo:
- Vị này chính là Binh Tào Trình Đại nhân do Huyện tôn Đại lão gia bổn huyện hôm nay đích thân bổ nhiệm, còn đây là cháu họ Vương Nhị Mao của ta, là bạn tốt từ nhỏ của Trình Đại nhân. Hôm nay giới thiệu để các ngươi biết, sau này gặp mặt để tránh sau này lại va chạm mà không biết.
- A ...
Vài tay đánh đấm khoa trương nhảy ra sau nửa bước, sau đó vái chào chấm đất:
- Bái kiến Trình lão gia, bái kiến Vương tráng sĩ, mời các vị vào trong tọa, quản sự nhà chúng ta ở trong đó, cam đoan có trà ngon tiếp đãi.
- Hôm nay không rảnh uống trà, Trình đại nhân ngày đầu tiên đến nhận chức, ta phải bọn họ đi giới thiệu đường phố cho quen thuộc đã!
Không đợi Trình Tiểu Cửu mở miệng, Tưởng Diệp giành trước cự tuyệt.
Vừa nói xong, quản sự của cửa hàng gạo đã đích thân ra đón, trước tiên bật cười ha hả, sau đó ôm quyền hàn huyên với Trình Tiểu Cửu:
- Hóa ra là Trình Binh Tào buổi sáng lực nâng hai khoá đá, thương tách vạn đóa hoa mai, ta đã bảo trong tiểu điếm của ta sao buổi tối này lại vinh dự như thế. Ngài đã ăn khuya chưa, không bằng để ta làm chút đồ ăn chúc mừng Trình Binh Tào, thế nào?
- Đi, đi, đi!
Tưởng Diệp đẩy mạnh quản sự cửa hàng gạo:
- Đừng có đoạt khách của ta, mời khách sao đến lượt ngươi chứ. Ngày sau có mẻ gạo mới, nhớ để một phần theo lệ cũ cho Trình Đại nhân đấy, cứ tính vào trong nha môn là được, còn vị cháu họ ta là bạn tốt của Trình đại nhân, ngươi cũng phải đối đã như với đám Bang nhan dưới trướng ta đấy.
- Hây da, ngài thật đúng là vừa khéo, trong điếm vừa mới chuyển tới gạo thượng hạng từ Dương Châu mà Hoàng thượng thích nhất, nấu cháo để bổ thân thể, xin hỏi hai vị tráng sĩ Trình Vương ở đâu, ta lập tức phái người mang tới nhà nhị vị một bao.
Quản sự cửa hàng gạo vỗ đùi cười đề nghị.
Trình Tiểu Cửu vừa với được thân phận Tiểu lại, chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ, sau nhiều lần bị tranh trước, cuối cùng hắn cũng chặn trước Cung thủ Tưởng, giành nói:
- Ngài khách khí quá, nhà ta ít người, ăn không hết nhiều gạo như vậy đâu. Hơn nữa gạo này rất quý giá đắt tiền, để ở trong cửa hàng mới bán sinh lời được nhiều, ta lại không giúp lão cái gì, vô công bất thụ lộc đó.
- Hài, ngươi mới là khách khí với ta.
Quản sự cửa hàng gạo cười gượng giọng “trách móc” nói:
- Toàn bộ cửa hàng chúng ta là do các lão gia trong nha môn chiếu cố, chút lòng này là nên có mà. Hơn nữa sau này ngươi làm Binh Tào, việc an nguy chúng ta còn phải dựa vào ngươi đó! Ta không phải bắt ngươi ăn no, dưỡng đủ sức để giết kẻ tặc, chẳng phải sẽ bị các hương thân phụ lão dùng nước miếng phỉ nhổ mà chết đuối trong đó hay sao!