Khai Quốc Công Tặc

Chương 32: Q.1 - Chương 32: Oanh Kha (9)




- Khó mà nhận được!

Trình Tiểu Cửu không dám vào ngày đầu tiên mình nhậm chức đã nhận hối lộ của người khác, vội vàng ngăn cản.

- Tiểu Cửu à, trước tiên ngươi hãy nghe ta nói đã.

Cung thủ Tưởng lên mặt dạy đời:

- Vải bố này là để may y phục cho ngươi đấy, cũng là giữ mặt mũi cho nha môn chúng ta. Nếu ngày nào ngươi cũng mặc y phục cũ nát, chẳng phải là nói với người bên ngoài, Huyện tôn đại nhân bổ nhiệm Binh Tào, ngay cả y phục cũng không phát nổi sao? Những lời này mà truyền tới trong quận, vậy thì làm sao khiến cho khiến Lâm Huyện lệnh lão nhân gia ông ta ngẩng mặt với cấp trên ông ta chứ?

Trình Tiểu Cửu mấp máy miệng, nghĩ cũng có lý, nên không từ chối nữa, để mặc Cung thủ Tưởng an bài. Thấy Trình Tiểu Cửu đồng ý nhận lễ vật của mình, tâm trạng Cung Thủ Tưởng càng thêm khoái trá, vừa đi vừa nói, nào là quy củ, kiêng kỵ trong nha môn, cùng với việc chế giễu một số người mới đến chưa quen thuộc quy củ, tất tất đều nói ra.

Hai thiếu niên vừa đi vừa nhớ, đợi khi vào dưới lầu Tiêu Dao, cơ bản đã hiểu một chút về môn lộ. Dựa theo quy củ trước đây Tiên hoàng định ra, quan viên chính thức của bổn huyện chỉ có hai người, một người là Huyện lệnh Lâm Đức Ân, một người là chủ bộ Đổng Phàm Sâm. Còn lại Pháp Tào, tất cả đều là do Huyện lệnh tự bổ nhiệm.

Ngoài chư Tào này ra, còn có hai Bộ đầu, mười nha dịch, cũng là do Huyện lệnh đích thân bố trí, nhưng để chấp hành công vụ thật tốt, Huyện lệnh đại nhân sẽ tiếp nhận lớp Bộ đầu và nha dịch tiền nhiệm để lại. Mà Bộ đầu và nha dịch cũng không phải tùy tiện kéo một người là có thể làm được, ít nhất phải có ba tiêu chuẩn là xuất thân trong sạch, quen thuộc địa phương, cũng có gia đình giàu có dẫn tiến.

Một huyện lớn như thế, chỉ có mười hai công sai, chắc chắn là vô cùng bận rộn, cho nên từng Bộ đầu đều tự thu nhận một vài đồ đệ, giúp giữ gìn trị an, tập nã tội phạm. Trong nha môn không có biên chế cho những người này biên chế, nhưng cấp cho những người này cách xưng hô truyền thống là Cung thủ. Nhiệm vụ chính của Cung thủ rất nhiều, bận không thể tả, nên cũng có thể thu nhận đồ đệ, theo cách gọi truyền thống là Bang nhàn. Dưới Bang nhàn có nhiều tạp dịch phụ trách nha môn, hiệp trợ sai dịch quản lý tù phạm, truyền thống xưng hô là Diệp lao tử.

Cung thủ Tưởng là đệ tử của Quách Tiến, bộ đầu bổn huyện, đã làm trong nha môn mười bốn năm, cống hiến rất nhiều đối với địa phương. Cho nên trước mắt toàn bộ cửa hàng lớn nhỏ, việc mua bán trong thành Quán Đào đều là do y dẫn dắt các huynh đệ dưới trướng trợ giúp hai vị Bộ đầu đại nhân.Về phần bến tàu, thuế kẹp ngoài thành cùng với bốn bề cửa thành, thì do Lý Lão Tửu, đệ tử của Giả bộ đầu phụ trách. Đồng thời, Lý Lão Tửu cũng chịu trách dẫn người chưởng quản phạm nhân trong đại lao, hai nơi quan quặng lân cận, còn có một sòng bạc, ba kỹ viện phía tây thành.

- Nếu không có ngài chỉ điểm, vãn bối thật không biết trong quan phủ có nhiều chuyện phải làm như vậy. Trình Tiểu Cửu cơ bản đoán được bảy tám phần dụng ý của Cung thủ Tưởng, vừa cười nói cảm ơn, vừa mượn cơ hội nói:

- Nhưng ta chỉ là người mới, chỉ chịu trách nhiệm huấn luyện xã dũng giúp Huyện lệnh và vài vị Bộ đầu đức cao vọng trọng, việc khác chắc chắn không phải làm.

- Ngươi văn võ song toàn, chỉ cần chỉ điểm một chút, cùng làm việc với ta, sẽ không phí.

Tưởng cung khen Trình Tiểu Cửu, cầm tay dắt lên lầu hai.

Toàn bộ lầu hai đều bị các sai dịch bao hết nên vô cùng vắng vẻ. Thấy Trình Tiểu Cửu lên lầu, bọn nha dịch, đám Bang nhàn lập tức đứng lên chào đón. Cung thủ Tưởng mang theo bọn đồ tử đồ tôn đến, mời Trình Tiểu Cửu ngồi ghế chủ tọa. Trình Tiểu Cửu cũng không dám lên mặt, giành trước chọn một ghế ở gần cửa sổ, sau đó cười chắp tay với mọi người:

- Trình mỗ thích nơi này, nơi này gió lớn, mát mẻ!

- Như vậy sao được, nếu ngài ngồi ở đó, chẳng phải chúng ta đều đứng trên bậc thang ăn sao?

Một gã mặt đầy râu trêu đùa.

- Đúng, Lý lão ca nói đúng, vẫn phải mời Binh Tào đại nhân vào trong!"

Cung thủ Tưởng cười kéo Trình Tiểu Cửu, đẩy mạnh lên vị trí đầu.

Có thể được Cung thủ Tưởng gọi lão ca, nhất định là nhân vật ngang hàng với hắn, Trình Tiểu Cửu vẻ mặt tươi cười, ôm quyền nói với người có râu đầy mặt;

- Vị này nhất định là Lão Tửu ca, ta tên là Tiểu Cửu, giống tên của ngài.

- Chính là tại hạ, sau này kính xin Binh Tào đại nhân chỉ bảo thêm.

Lý lão cửu nhìn lướt qua, trong lòng âm thầm kinh ngạc. đám người Cung thủ Tưởng khí lực như nào lão vô cùng rõ ràng, tuy rằng chưa dùng hết sức, nhưng ba đẩy một, tổng cộng cũng trên sức đối phương, vậy mà Trình Tiểu Cửu vẫn cứ đứng đó cười nói, chân như mọc rễ, mặc cho ai cũng lôi kéo không ra mảy may suy chuyển.

- Không dám, không dám, nếu luận về tuổi kinh nghiệm lý lịch, chư vị đều là tiền bối của Trình mỗ. Nếu là tiền bối, trên bàn rượu cũng đừng nói danh hiệu ta làm gì, sẽ khiến mọi người ăn uống không thoải mái. Nếu các vị tiền bối không chê, hãy cứ gọi ta một tiếng Tiểu Cửu là được. Hôm nay chúng ta chỉ luận tuổi cao thấp, đừng nói tới chức quan lớn nhỏ làm gì.

- Tiểu Cửu huynh đệ sảng khoái!

Cung thủ Tưởng liên tiếp dùng lực vài lên, mà vẫn không làm cho Trình Tiểu Cửu hoạt động nửa bước. Hơi giật mình, lại nghe đối phương hiểu lễ phép như thế, cũng liền thuận thế thu sức lại. Đoàn người lại ồn ào nói nhao nhao an bài chỗ ngồi, Lý lão tuổi lớn nhất, ngồi vị trí đầu, Cung thủ Tưởng và Lý lão cửu ngang hàng, được an bài mỗi người một bên trái phải. Mọi người ngầm hiểu vâng theo quy củ sắp xếp, toàn bộ ngồi xuống bàn trà thấp, duy chỉ có vị trí cửa sổ thì để Trình Tiểu Cửu ngồi, thỏa mãn yêu cầu của " khách quý" này.

Vương Nhị Mao là bạn tốt của Trình Tiểu Cửu, dựa theo quy củ quan địa phương, tương lai y cũng là phụ tá đắc lực của Binh Tào đại nhân, cho nên thân phận địa vị giống Cung thủ Tưởng, bị mọi người nhét ngồi bên cạnh biểu cữu mình.

Rượu quá ba tuần, Trình Danh Chấn nhân cơ hội đáp lễ Cung thủ Tưởng, lại một lần uyển chuyển nói mình chỉ toàn tâm tận lực huấn luyện xã dũng, không có ý định nhúng tay vào phạm vi thế lực của người khác, nhằm chiếm lợi gì đó. Tảng đá treo trong lòng đám nha dịch và Bang nhàn lập tức hạ xuống, khi uống càng cao hứng hơn. Không ngừng có người lên trước, lấy đủ loại lý do uống với Binh Tào đại nhân. Trình Tiểu Cửu uống vào chén thứ nhất, vốn không thể có lý do cự tuyệt chén thứ hai, uống được mấy lượt, tận đến khi bên ngoài cửa sổ vang lên thanh âm mõ báo canh ba, rốt cục mới có thể thoát thân.

Vương Nhị Mao sớm say đến bất tỉnh nhân sự, bị vài Tiểu lao tử dùng ngựa chở nghiêng ngả lảo đảo về nhà. Trình Tiểu Cửu dựa vào thân thể đã từng rèn luyện võ nghệ, tránh được việc Cung thủ Tưởng an bài người đưa đến nhà, cố gắng tự mình đi về nhà. Đêm đã khuya, ngõ Lư Thỉ đã vắng ánh đèn dầu, mọi người đã sớm bình yên đi vào giấc mộng. Cỏ tranh phòng ở ngã trái ngã phải, tường viện thiếu góc, nước bẩn khắp nơi, còn có một đống rác hiện rõ ở dưới ánh trăng.

So với sự huy hoàng vừa rồi, nơi này quả thật không phải là nhân gian. Chuột và mèo hoang chạy tán loạn không ngừng, mắt hắn say lờ đờ, nơi này không nên là nơi hắn ở, hắn nên vượt qua để sống ở nơi sạch sẽ và thoải mái hơn nữa, chứ không phải ở trong này, giống như con chuột hèn mọn, mèo hoang bẩn thỉu, giống như con kiến chịu đói mà sống, chịu đói mà chết.

- Ta hiện tại cũng được coi là quan rồi.

Trình Tiểu Cửu bị ý tưởng hoang đường đột nhiên dâng lên trong lòng mà bật cười, nhếch miệng, lầm bầm lầu bầu.

Ngẩng đầu, hắn thấy xa xa có nơi vẫn có ánh đèn, đó là nhà của hắn, mẫu thân của hắn căn bản vẫn chưa tắt đuốc gỗ thông, đang chiếu sáng đường cho con trai về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.