Khai Quốc Công Tặc

Chương 75: Q.4 - Chương 75: Phiêu tơ (4)




- Bây giờ ta còn chưa có chủ ý ổn thỏa!

Đậu Kiến Đức không giấu giếm do dự của mình nữa:

- Tiên sinh vẫn khuyên ta sớm chính danh vị, định trật tự, ta vẫn kéo dài không đáp lại. Kỳ thật lòng ta rất rõ ràng, nếu là còn giống như Cao Đại đương gia, mọi người mỗi đoan môi bát, tự xướng tự hát, khi có lợi thì thành một khối, gặp phiền toái thì tự người tự chiến. Khẳng định sẽ đi vào con đường của Cao Đại đương gia ngày xưa. Không gặp tới cường thủ thì thôi, một khi gặp phải lập tức sụp đổ. Nhưng ngoại trừ Trình Danh Chấn, chưa từng có người thứ hai chủ động nói với ta không vội bổ sung bộ hạ của hắn. Ai cũng hy vọng thế lực của mình lớn mạnh, ai cũng e sợ lạc hậu nửa bước sẽ chịu thiệt.

- Cho nên Chủ công càng phải quyết đoán thêm vài phần nữa!

Tống Chính Bản rất lý giải gật đầu, sau đó nói cổ vũ.

- Cái đó dễ dàng như vậy!

Đậu Kiến Đức tiếp tục thở dài:

- Năm xưa bọn họ sở dĩ đồng ý phục tùng ta, là vì Quách Huyến đã giết đến cửa, ta không ra mặt, mọi người sớm tối khó bảo toàn tánh mạng. Nhưng này nhất thời, kia nhất thời, hiện giờ chúng ta đã đánh non nửa cái Hà Bắc, con đường phía trước là trời cao biển rộng rồi, ai còn nhỡ rõ ngày hôm qua khốn quẫn? Ta sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, bọn họ còn có thể theo ta vài ngày. Nếu ta làm giống như như lời nói của tiên sinh đặt danh vị, định thứ tự, bắt tay vào chỉnh đốn binh mã, chạm tay vào lợi ích của bọn họ, khẳng định có người sẽ rời ta mà đi.

- Có mấy lời, có cần thuộc hạ nhắc nhở không?

Tống Chính Bản cau mày hỏi.

- Đều là lão hàng xóm năm đó ở đồi Đồi Đậu Tửvùng vẫy giành sự sống, ngươi bảo ta làm sao hạ thủ được!

Đậu Kiến Đức biết rằng Tống Chính Bản chính là khuyên mình, có lúc tất yếu phải dùng thủ đoạn, cười khổ lắc đầu:

- Đậu mỗ đánh cái cờ hiệu thiên hạ lục lâm làm người một nhà, hôm nay xung đột vũ trang với Ngõa Cương Quân là bị buộc bất đắc dĩ. Sao có thể lại vì sự tình không phát sinh mà sát hại lục lâm đồng đạo Hà Bắc? cho nên tiên sinh không cần nhắc nhở, mặc dù nhắc nhở Đậu mỗ cũng không dám nghe!

Vậy thì có chút khó làm rồi. Tống Chính Bản cau mày, sau một lúc lâu không nói gì. Vì đại nghiệp tương lai, trong mắt y giết vài người là sự tình không đáng kể chút nào. Thiết lập hồng môn yến giệt trừ đám người Dương Công Khanh, vừa có thể thanh trừ tai họa ngầm trong Đậu gia quân, có thể thâu tóm bộ hạ của gã, quả thực là vụ mua bán một vốn bốn lời. Dù sao cái loại thảo đầu vương này đã sớm chết chưa hết tội, giết gã cũng coi như là vì dân trừ họa.

Nhưng Đậu Kiến Đức lại một lòng phải giữ gìn lời hứa hẹn lúc trước, hành động này cũng không thể tính là sai. Muốn thu được sự kính trọng và ngưỡng mộ của anh hùng thiên hạ, lời nói đáng tin là một phẩm chất nhất định phải có. Một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể chọn dùng vài phương pháp phí sức để xử lý rồi, và hiệu quả rất khó có thể cam đoan.

- Tiên sinh có việc cứ nói thẳng, không cần do dự. Ra khỏi miệng ngươi, nhập vào tai ta, sẽ không bị người thứ ba biết được!

Đậu Kiến Đức cảm thấy cảm xúc của Tống Chính Bản không cao, cố cười an ủi.

- Ngày xưa khi Quang Vũ định Quan Trung, tình huống cũng gần giống như Chủ công. Vì thu được tâm của cường hào thiên hạ, nói đến Quang Vũ chọn dùng phương sĩ, thay đổi cường điều, giải thích sách sấm, thả trúc đàn phong tương, trên ứng thiên mệnh, dưới mê hoặc lòng người…

Tống Chính Bản chần chờ một lát, do dự mà đề nghị.

- Không phải bây giờ Lý Mật chính là đang chơi chiêu thức đó sao?

Đậu Kiến Đức cười cắt ngang. Trên mặt thoáng qua một chút khinh thường. Chuyện xưa về Hán Quang Vũ Lưu Tú giả thần giả quỷ, y đã đọc nhiều lần trên sách. Nhưng làm một đại hào lục lâm, cử chỉ tạo phản của bản thân mình chính gọi là đang đối kháng với thiên mệnh. Nếu không mọi người cứ theo ý ông trời tiếp tục làm thuận dân của Dương Quảng là được rồi, cần gì phải đem đầu treo ở lưng quần?

- Thực sự là Lý pháp chủ dựa vào thủ đoạn như vậy mới đánh cắp được quyền chủ đạo của Ngõa Cương Quân!

Tống Chính Bản thở dài, bắt đắc dĩ đáp lại. Là một người đọc đủ thứ thi thư của Nho giáo, y thấy sách sấm nói đến thiên mệnh cũng rất phản cảm. Nhưng hành động này đối với việc thu nạp lòng người, đặc biệt là lừa gạt bách tính và thảo đầu vương tuyệt đối là dùng được. Bằng không, Đại đương gia Ngõa Cương Địch Nhượng cũng sẽ không bày đặt không ngồi mà đem chức vụ quan trọng thứ nhất, êm đẹp đưa ra cho Lý Mật chia sẻ quyền lực với chính mình.

- Nhắm mắt theo đuôi, so ra cũng đã đi phía sau!

Đậu Kiến Đức thu hồi tươi cười, lắc đầu phủ quyết. Ông không muốn, cũng không thèm noi theo Lý Mật, tuy rằng lúc này thực lực Ngõa Cương Quân như mặt trời ban trưa.

- Loại phương pháp thứ hai, đó là dùng địa lợi rồi!

Tống Chính Bản moi ruột gan, thay Đậu Kiến Đức tùy cơ ứng biến:

- Nếu Chủ công có thể mau chóng trở thành người thứ nhất ở thành Hà Bắc, chỉ sợ đám người Dương Công Khanh cũng không có chỗ để đi. Dưới cờ Lý Uyên ở Hà Đông cũng không cần loại mặt hàng này, dưới trướng Lý Mật Hà Nam lúc này binh nhiều tướng mạnh, cũng không cần người dệt hoa trên gấm. Hơn nữa thu dụng bọn họ, liền sẽ trở thành trở mặt với Chủ công, hai dòng nước, tất nhiên phải cân nhắc vài phần.

- Khó!

Đậu Kiến Đức liệt miệng, ăn ngay nói thật:

- Chúng ta ra khỏi Đồi Đậu Tử tới nay, tổng cộng thời gian chỉ mấy tháng, có thể đứng vững ở nam Hà Bắc, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể trông cậy vào việc đánh đồng cùng thế lực khác. Không nói đến Lý Mật và Lý Uyên, mặc dù là La Nghệ nếu không phải là bị đàn bà góa Lý Trọng Kiên kéo ở tại Dịch huyện, chỉ sợ đã sớm đánh tới cửa nhà chúng ta!

Tống Chính Bản đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại bùi ngùi lắc đầu. Đậu Kiến Đức là người rất có cái nhìn đại cục, ông ta đối với việc đánh giá thế lực ngoại giới khắp nơi vô cùng đúng trọng tâm. So với các thế lực lớn xung quanh, Đậu gia quân chỉ có thể coi là một nhân tài mới xuất hiện. Cho nên có thể quật khởi hoàn toàn dựa vào việc thế lực khắp nơi tạm thời chưa quan tâm tới khoảng trống phía nam Hà Bắc này. Nếu hiện tại bên cạnh kéo dài bất luận chi thực lực nào, Đậu gia quân dựa vào việc quen thuộc đối với địa hình đối với sự chu toàn của đối phương, chưa hẳn đã dễ dàng chiếm cứ thế thượng phong.

Đối với đám người Dương Công Khanh mà nói, bất luận phụ thuộc chỗ mạnh mẽ nào đều giống nhau. Tìm một chi đội ngũ có thực lực lớn nhất làm nơi nương tựa, gần như là lựa chọn bản năng của bọn họ. Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể bảo chứng lợi ích lớn nhất của chính mình và đồng bạn dưới trướng.

- Ôi! Thực sự là làm khó tiên sinh!

Đậu Kiến Đức suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng thở dài:

- Đậu mỗ xuất thân hàn vi, chính là tổ tiên bảy đời đâm không đến, tám đời đánh không ra một người huyết mạch cao quý, phương diện này không thể so được với đám người Lý Uyên, Lý Trọng Kiên. Cố tình lại không tin thiên mệnh, bất kính quỷ thần. Đối phó vài cái giang hồ đồng đạo bằng mặt không bằng lòng, lại không thể hạ được độc thủ…

- Thực ra đây là chỗ khó xử của Chủ công!

Tống Chính Bản vội vàng nói đánh gãy:

- Chủ công tính tình thật là như vậy, không giống những người khác, luôn giấu đao trong nụ cười. Làm cho người ta vừa nhìn thấy, lập tức muốn đặt tay lên chuôi đao đề phòng. Nếu Chủ công thật lòng không muốn giả thần giả quỷ, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thay đổi sự thật, ở nhân tâm mà nỗ lực cũng có thể. Chỉ có điều như vậy hao phí thời gian dài nhất, mà thấy hiệu quả lại chậm!

- Ta đã sớm nghe người ta nói qua, quan ải hiểm cố, không bằng hướng về phía nhân tâm.

Đậu Kiến Đức vô cùng thống khoái mà đáp ứng:

- Mấy việc khai hoang đồn điền, tu sửa mương máng, khai thông đường, đợi sau khi đánh được quận Vũ Dương có thể bắt tay vào chấp hành. Phương án kia của ngươi, để Khổng tiên sinh và Trình tướng quân xem xét bổ sung, cuối cùng đưa ta nhìn liếc mắt một cái là được. Cần tiền lương vật tư, ta hết sức đi gom góp. Đây là kế lâu dài, bất kỳ cớ gì đều không trì hoãn được!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Tống Chính Bản hơi khom người, sắc mặt vẫn có chút không cam lòng như trước.

Đậu Kiến Đức thong thả bước vài bước trong quân trướng, đột nhiên đứng lại giống như là rất quyết tâm, quay đầu lại nói:

- Ba hạng trời, đất, người, có lẽ chỉ dựa vào ánh sáng là không tốn sức. Thôi đi, nếu có thể dựa vào mấy loại cái gì sách sấm, điềm lành, ngươi phái người cũng tìm xem. Chúng ta chính mình không cần tin tưởng, nhưng cũng không thể để món hời đều cho người khác chiếm.

- Chủ công nói vậy cũng có lý!

Tống Chính Bản cười lớn đáp lại:

- Ta lập tức tìm người làm việc này, cam đoan làm được chứng cớ vô cùng xác thực!

Rốt cục có thể khuyên Đậu Kiến Đức thay đổi chủ ý một lần, trong lòng y vô cùng cao hứng. Thủ đoạn dựa vào thiên mệnh và nhân tâm, tuy rằng chưa chắc có thể khiến đám người Dương Công Khanh phục tùng, ít nhất có thể trong thời gian ngắn, khiến cho bọn họ không dám dễ dàng sinh ra ý niệm đi ngược lại.

- May nhờ tiên sinh kiên trì!

Đậu Kiến Đức vô cùng hiểu được như thế nào là cổ vũ thuộc hạ:

- Có ngươi là Nạp Ngôn, Phục Bảo là Thượng tướng, mấy người chúng ta tất nhiên có thể đánh ra một mảnh thiên địa thuộc về mình. Về phần Dương Công Khanh bọn họ, đi theo ta một ngày, chỉ cần không quá phận làm hại bách tính, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ. Nếu một ngày muốn đi, ta cũng theo bọn họ có tụ có tán. Tuyệt sẽ không dễ dàng lại giống như năm xưa, làm ra cái chuyện ngu xuẩn để người bên ngoài chế giễu! Kỳ thật mấy người bọn họ, chỉ biết nơi nơi lẻn vào nhà cướp của giết người. Vừa không hiểu binh pháp, lại không hiểu như thế nào thống trị địa phương. Đi đến được chỉ sợ là không có bản lĩnh bình định, còn không bằng kiên định đi theo ta!

Lời này, nghe ra cũng vô cùng phù hợp với thực tế, Tống Chính Bản cười gật đầu, vô cùng đồng ý với phân tích của Đậu Kiến Đức. Trong giây lát, y lại nghĩ tới chuyện khác, tim nảy lên, nháy mắt lưng cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.