Trời vẫn còn âm u, những hạt tuyết lác đác bay theo chiều gió, rơi mãi không ngừng.
Mặt đất còn chưa bị đóng băng hoàn toàn, hơi lạnh và sức nóng tích tụ trong lòng đất đã hòa trộn vào nhau, làm cho cánh đồng mảng đen mảng trắng, sắc màu loang lổ. Chỗ trắng, dĩ nhiên là do tuyết đọng còn chưa tan hết. Còn những chỗ có màu nâu đen trên cánh đồng, lại không chỉ đơn thuần là bùn đất. Thỉnh thoảng là gian nhà bị thiêu rụi, thỉnh thoảng là lều trại bị vứt bỏ, nhưng nhiều nhất, lại là những thi thể đã đông cứng.
Những thi thể đó không chỉ là những nạn dân đã bị cướp sạch, còn có một bộ phận rất lớn, là những binh lính tiểu tốt bị rớt khỏi đội ngũ, không có ai thu nhận. Nửa tháng trước, họ đã từng mặc sức tung hoành trên mảnh đất này, còn hiện giờ, họ đều đã trở thành những con chó hoang mất nhà, bất luận là thế lực nào đụng tới, đều hận không thể tiến lên tẩn cho một trận nhừ tử.
Quận binh, hương dũng còn có cả các trang đinh của cường hào ác bá địa phương, những kẻ vốn cùng bọn lục lâm hảo hán xưng huynh gọi đệ, hoặc đã từng bị lục lâm hảo hán chém giết đến mức vừa nghe tiếng đã run sợ, thoáng cái đều trở nên dũng cảm, kết thành đội ngũ, xuất quỷ nhập thần, nghĩ mọi cách để ra sức cướp bóc chém giết đám tàn binh lâu la. Còn các lục lâm hảo hán lại không dám dừng lại nghênh chiến, sau án mây xám xịt phương bắc, dù sao vẫn còn cất giấu một đội quân được trang bị đến tận răng. Đội quân đó kị thuật tinh thâm, huấn luyện nhuần nhuyễn. Họ đã tiêu diệt gần hai mươi vạn đại quân dưới trướng Trương Kim Xưng dễ như bẻ gãy một gốc cây khô, đến mức chỉ nghe tên thôi đã khiếp đảm, họ khiến hào kiệt giang hồ đến quay đầu về hướng bắc cũng không dám.
Trên thực tế, đám lâu la đi theo Trương Kim Xưng bị đánh tan tác ngày đó chỉ có hơn sáu vạn quân chính qui. Lúc đó, số còn lại hoặc là bị Trương Kim Xưng phái đi nơi khác công thành chiếm đất, hoặc là vừa thấy nguy hiểm liền lập tức kéo nhau chạy trốn. Nhưng bất luận là tình huống nào kể trên, họ đều không có gan hội hợp lại cùng Trương Kim Xưng.
- Chỉ có đứa ngốc mới giống Trình Tiểu Cửu!
Lão giang hồ Lôi Vạn Niên từ Du huyện bại trận chạy về, nhổ bãi nước bọt xuống vũng bùn, hùng hùng hổ hổ nói. Lần này y bị Trương Kim Xưng hại cho thê thảm rồi, vốn dẫn theo hơn hai vạn nhân mã đến cậy nhờ, cho rằng chí ít có thể vớt được chức Đại tướng quân tương đương. Ai ngờ rằng chức Đại tướng quân đã chẳng làm được, còn đám huynh đệ dưới trướng lại vì nghe tin Trương Cẩm Trình bại trận, ngay trong đêm đó lũ lượt bỏ chạy hơn phân nửa. Trong tính thế hỗn loạn ấy, Huyện thừa Du huyện Hoàng Nhân Cung dẫn đám hương dũng dưới trướng và trang đinh trong mấy bảo trại chủ động xuất kích, đánh Lôi đại đương gia từ Chương Bắc chạy đến Chương Nam, chạy một mạch về Cao Đường mới ngừng lại thở hổn hển.
Lúc ngoảnh đầu lại, y mới biết trong đám huynh đệ dưới trướng chỉ có hơn hai ngàn người theo kịp. Số còn lại hoặc là trên đường tháo chạy ôm theo tài vật lén lút chuồn đi, hoặc là bị các hương dũng do cường hào các nơi tổ chức nên bắt sống. Lúc này các cường hào được Bác Lăng đại tổng quản Lý Húc chống lưng không phải tranh nhau chen lấn đến trước cửa nịnh nọt "các hảo hán gia" như nửa tháng trước nữa. Phàm là những lâu la rơi vào tay họ, hoặc là trên mặt bị thích chữ, làm nô lệ cả đời. Hoặc là một đao chém chết, mang đầu đến dâng cho Bác Lăng đại tổng quản tranh công. Nghe nói gã hoàng đế chó má Dương Quảng để cảm tạ ơn cứu mạng của Lý Đại tướng quân, phê một xấp chiếu chỉ dày cộp không hề đề tên chức quan giao cho họ Lý. Kẻ nào chém đầu giặc giao nộp, muốn quan văn thì cho làm quan văn, muốn quan võ thì cho làm quan võ. Dù sao, người trung hậu như Lý Trọng Kiên, nhất định sẽ không để những người tìm đến cửa nương tựa phải chịu thiệt thòi gì!
Những lời đồn đãi trên giang hồ này không thể tin tưởng hoàn toàn, thế nhưng Lôi Vạn Niên cũng không dám hoàn toàn không tin. Theo những tin tức vụn vặt mà hắn nghe được trên đường bại trận trở về, nhị đương gia của Tứ Lăng sơn huyện Tảo Cường là Kiều tiểu quỷ, đã liên kết với mấy tên thân tín bên người, chặt đầu đại đương gia Vương Cửu Đức, tự tay dâng đến Bác Lăng để chứng nhận sự trung thành. Còn họ Lý không những rộng lượng đặc xá cho toàn bộ tội danh họ đã phạm phải từ trước đến giờ, mà còn tiến cử Kiều tiểu quỷ làm chức Trí quả hiệu úy. Đó là chức quan thất phẩm hàng thật giá thật, so với chức huyện thái gia ở quê nhà Lôi Vạn Niên còn cao hơn phân nửa! Nghe nói ngoài tiền thưởng ra, bọn Kiều tiểu quỷ còn được ban cho mỗi người sáu mươi mẫu ruộng theo chức quan. Không những hoàn toàn rửa sạch thân phận, mà đời này và đời sau đều chẳng phải lo chuyện phí tổn.
Từ sau khi biết được tin này, Lôi Vạn Niên liền cảm thấy ánh mắt của mấy gã thân tín nhìn mình luôn rất kì lạ. Luận về địa vị và tên tuổi trên giang hồ, Lôi Lão Hổ y so với lão lừa già họ Vương cao hơn không chỉ chút ít, giả như giao nộp thủ cấp của y cho Lý Trọng Kiên, e là chí ít cũng có thể đổi lấy chức Giáo úy lục phẩm chứ chẳng chơi! Leo lên mấy bậc nữa, đã là chức Du kị tướng quân rồi. Thời đại này, kẻ nào mặc được bộ quần áo tướng quân trở về nhà, mộ phần tổ tiên của kẻ đó sẽ được nhan khói nghi ngút.
Mỗi khi nghĩ đến giá trị cái mạng nhỏ này của y, Lôi Vạn Niên lại vừa sợ hãi vừa thấy tự hào. Y không muốn mình trở thành vật bày tỏ lòng trung thành cho kẻ khác leo lên, vì vậy lúc ngủ cũng ôm chặt lấy thanh đao. Lưỡi đao lạnh lẽo và tâm tình cũng lạnh lẽo như đao khiến y đêm đêm trằn trọc không yên, nên mỗi buổi bình minh đều hận không thể chết như trong giấc mộng, thế thì sẽ không còn cần phải chịu đựng dày vò như thế này nữa. Nhưng sau khi lặn lội đường xa suốt một ngày trời, đến đêm, y lại bắt đầu quý trọng sinh mệnh của mình. Thế là, thanh đao lại trở thành người bạn duy nhất y có thể tin tưởng được, ôm lấy nó, tiếp tục chịu đựng sự dày vò của sinh mệnh.
Đều là do lão Trương Kim Xưng không có mắt làm hại y! Lúc ngủ không được, Lôi Vạn Niên lại một lần nữa rút ra nguyên nhân khiến mình rơi vào cảnh khốn cùng thế này. Mỗi lần kết luận, y thấy hận ý của mình với Trương Kim Xưng lại tăng thêm một bậc. Ngược lại, y không thấy hận Lý Đại tướng quân mà triều đình đã phái đến trấn thủ Hà Bắc. Tuy hơn nửa tháng trở lại đây, đã nghe phong phanh có mấy nhóm lục lâm thảo khấu, trực tiếp hoặc gián tiếp bị tiêu diệt trong tay người này.
Lôi Vạn Niên sở dĩ hận Trương Kim Xưng, là vì y cảm thấy Trương Kim Xưng không có mắt. Ngươi nói xem ngươi đang yên đang lành chọc ai không được, sao lại phải trêu chọc vào gã Lý Trọng Kiên đó. Nghe đâu người đó đã từng đơn thương độc mã mặc sức tung hoành chém giết giữa trăm vạn đại quân Cao Câu Ly, một mình cứu ba vạn tướng sĩ đông chinh. Trương Kim Xưng ngươi không nhổ nước bọt soi xem bản thân mình có tài đức gì, mà lại dám đi vuốt râu hùm của Lý Đại tướng quân nhà người ta. Lần này thì hay rồi, không những tống tiễn đám huynh đệ dưới trướng mình mà còn chôn sống toàn bộ mấy mươi vạn lục lâm hảo hán vùng Hà Bắc.
Về phần Trương Kim Xưng có phải trước đó đã biết Lý Trọng Kiên đến Tín Đô hay không? Có phải bị đánh cho không kịp trở tay hay không? Lôi Vạn Niên không muốn suy xét kỹ. Đạo lý của y rất đơn giản, Trương Kim Xưng ngươi đã muốn làm thống lãnh giới lục lâm Hà bắc, lại còn muốn leo lên ngôi Hoàng đế, chính là đã gánh lấy trách nhiệm chỉ cho cả bọn con đường đúng đắn. Lần này Trương Kim Xưng ngươi đã dẫn mọi người xuống cống rãnh rồi, thế thì, chẳng cần phải nhiều lời vô nghĩa, Trương Kim Xưng ngươi nhất định không phải là mệnh Hoàng đế, ta cũng sẽ không theo ngươi đi vào chỗ phi pháp. Từ nay về sau ai đi đường nấy, đừng ai nói rằng mình quen biết người kia.
Những lục lâm hào kiệt có cùng suy nghĩ với Lôi Vạn Niên không phải là ít, những lục lâm hào kiệt gặp phải cảnh ngộ tương tự y cũng không hiếm. Tóm lại, từ sau khi chiến bại ở Tín Đô, vận mệnh của lục lâm hào kiệt Hà Bắc giống như thời tiết trên đầu mọi người, muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu. Bộ hạ lũ lượt tháo chạy, quận binh các nơi thừa cơ truy sát, thỉnh thoảng ngừng lại thở một hơi, còn phải luôn luôn đề phòng đám thuộc hạ bên cạnh bị cơ hội thăng quan phát tài làm cho mê hoặc. Điều duy nhất cả bọn cảm thấy may mắn lúc này chính là Trương Kim Xưng không đi cùng mình. Nếu không, một khi Lý Trọng Kiên đuổi đến, ai có bản lãnh ngăn chặng đao của y chém xuống kia chứ?
Đương nhiên, không đi cùng Trương Kim Xưng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ đã mất đi cơ hội chém đầu Trương Kim Xưng, giành lấy vị trí của hắn hoặc bán cho Lý Trọng Kiên. Song, điều khiến người ta cực kì kinh ngạc chính là Trình tiểu cửu, người bình thường không chịu gặp Trương Kim Xưng, đến lúc này lại không bỏ rơi ông ta. Điều càng khiến người ta nghĩ mãi không thông chính là, Lý Trọng Kiên biết rõ Trương Kim Xưng lúc này đang ẩn náu trong Minh Châu quân của Trình Danh Chấn, lại không hề phái binh đi truy sát. Mặc cho Trình Danh Chấn từ Tín Đô lui về Kinh Thành, lại từ Kinh Thành lui về huyện Cự Lộc.
Do Cự Lộc huyện nằm ở phía Đông, có thể vào địa bàn Đầm Cự Lộc. Nơi này chính là sào huyệt của Trương Kim Xưng, một khi lão trở về sào huyệt, cũng giống như hổ về với rừng, rồng về với biển. Nói không chừng, sau mấy năm lại có thể vực dậy một đội quân với quy mô tương đương, đến lúc đó, rất nhiều người không khỏi phải trả giá cho những việc mình đã từng làm.
Nhưng thực tế luôn nằm ngoài dự liệu của mọi người, sau ba ngày lưu lại huyện Cự Lộc, Trương Kim Xưng lại không về thẳng địa bàn, mà cùng với đám người Trình Danh Chấn, từ từ đi về phía huyện Bình Ân.
- Trình Tiểu Cửu chuẩn bị khống chế thiên tử ra lệnh chư hầu à?
- Trình Tiểu Cửu không sợ tự dẫn lửa thiêu mình sao?
Nghe được tin đồn, giang hồ hào kiệt lại một lần nữa bàn luận sôi nổi. Không ai có cách nào đoán được chàng thanh niên đó hành động lặng lẽ như thế, trong lòng rốt cuộc đang mưu toan điều gì.
- Nghe nói Trương Kim Xưng từng có ơn cứu mạng với Trình Tiểu Cửu!
Cũng có một vài hào kiệt cá biệt chế giễu Trình Danh Chấn. Nhưng họ lập tức thu về những cái liếc mắt khinh bỉ. Thời đại này, ơn cứu mạng đáng giá được mấy tiền? Các hào kiệt nhếch môi không nói gì, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ, cái gọi là nghĩa khí giang hồ, trong giới lục lâm tuyệt đối chẳng tồn tại quá hai năm. Cả bọn đã trải qua thời kỳ ngây thơ thuần phác, đôi mắt và con tim họ đã sớm bị gió tanh mưa máu chốn giang hồ nhuộm đen kịt.
Đến cuối tháng mười hai, cũng là vào cuối năm, cuối cùng cũng có người nghe được nguyên nhân chính xác khiến Trình Danh Chấn thu nhận Trương Kim Xưng. Lúc sắp đưa Trương Kim Xưng về Đầm Cự Lộc, tâm phúc màĐại đương gia Cao Sĩ Đạt đã phái đến Đầm Cự Lộc, cũng chính là Bát đương gia Lư Phương Nguyên Đầm Cự Lộc đột nhiên tạo phản. Dựa vào việc kịp thời triệt hạ đám tàn quân trên chiến trường, y đã đuổi những thân tín ủng hộ Trương Kim Xưng ở căn cứ địa, một lần nữa giương cờ nổi dậy. Còn Trương Kim Xưng từ sau khi đại bại trong tay Lý Trọng Kiên, ngày ngày không ngừng nôn ra máu. Nghe nói sào huyệt đã bị chiếm, liền hộc ra một chậu máu, lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh. Trình Danh Chấn và đám người Hách Lão Đao chẳng biết làm sao, đành mang Trương đại đương gia trở về Bình Ân tĩnh dưỡng. Hy vọng đợi đến khi thương thế của Trương Kim Xưng hồi phục, sẽ tìm cơ hội đoạt lại Đầm Cự Lộc.
Nhưng Lý Trọng Kiên tại sao lại không truy sát Trương Kim Xưng? Trên giang hồ vẫn chưa có được đáp án chính xác. Có người nói là vì ngày xưa hắn và Trương Kim Xưng là bạn cố tri, vì vậy nên mới nể giao tình ngày trước mà tha cho Trương Kim Xưng một con đường sống. Có người lại nói sau khi hắn đến Bác Lăng, căn cơ chưa vững chắc, vì vậy nên tạm thời không tìm đám lục lâm hào kiệt gây phiền phức. Còn có một loại giả thuyết khiến người ta vô cùng tức giận nhưng cũng đành chịu, đó là, Lý Trọng Kiên hoàn toàn không coi đám lục lâm hào kiệt ra gì. Hắn sở dĩ làm khó Trương Kim Xưng, là vì thực lực của Trương Kim Xưng đủ lớn mạnh, đáng để hắn ra tay một lần. Về phần những anh hùng khác trong giới lục lâm Hà Bắc, Lý Trọng Kiên người ta hoàn toàn không để mắt đến, nếu phái binh đến tiêu diệt, chẳng sợ các hào kiệt chạy nhanh, chỉ sợ có lỗi với tên tuổi của bản thân mà thôi.
(*) Thải vi: một bài thơ trong Kinh thi nói về tâm trạng của người lính trấn giữ biên cương trên đường trở về nhà.