Khai Quốc Công Tặc

Chương 132: Q.3 - Chương 132: Thải vi (3)




Đương lúc lão đang oán hận tự mình trách móc bản thân, Tôn Đà Tử hai tay bưng một chén thuốc đến, chậm rãi bước qua ngạch cửa.

- Đại đương gia tỉnh rồi, uống chén canh sâm này đi!

Nụ cười đầy "hư tình giả ý", ánh mắt tràn đầy vẻ quan tâm "tàn nhẫn". Tựa như vô cùng thích thú cười nhạo một con hổ đã mất hết răng nanh.

- Vừa mới nấu xong, nhân lúc còn nóng mau uống một chút. Ta đã sai người hầm canh thịt cừu, sau khi ngươi uống thuốc xong sẽ bưng lên!

- Cút! Đừng đến làm phiền lão tử!

Trương Kim Xưng bỗng nhiên ngồi dậy, vung tay đánh đổ chén thuốc trong tay đối phương. Nhưng Tôn Đà Tử đã kịp thời tránh đi, khi dễ lão bệnh tật lâu ngày, động tác chậm chạp.

- Bà nó!

Trương Kim Xưng nhấc chân lên đạp, đầu gối bỗng dưng nhũn ra, khụy xuống quỳ trên đất. Lão đã không còn sức chỉnh đốn một gã què, lão sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nước mắt tủi nhục trào ra, trong chớp mắt chảy đầy cả mặt. Còn Tôn Đà Tử vẫn vậy, hờ hững nhìn lão khóc. Mãi đến khi lão tự mình dùng tay lau khô mặt, mới xáp lại gần vài bước, không nóng không lạnh thúc ép:

- Đại đương gia, ngươi tốt hơn là uống bát thuốc này trước đi. Không uống thuốc, ngươi vĩnh viễn không có sức để báo thù đâu!

- Báo thù?

Trương Kim Xưng hoang mang ngẩng đầu lên, đánh giá Tôn Đà Tử lại lần nữa. Lão đột nhiên phát hiện ra trước sau vẻn vẹn hơn một tháng, lưng Tôn Đà Tử tựa như đã uốn cong thành hình lưỡi câu. Đây không phải là Tôn Đà Tử mà lão đã từng biết! Tôn Đà Tử mà lão biết trên mặt không có nhiều nếp nhăn như vậy, ánh mắt cũng không dại ra như bây giờ.

- Tìm ai báo thù? Hừ!

Trương Kim Xưng cười lạnh.

- Lão tử không thỏa mãn mục đích của các ngươi đâu. Trên thế gian này lão tử chẳng có kẻ thù nào cả?

Tôn Đà Tử không miễn cưỡng đối chọi với lão, ngồi xổm xuống như dỗ con nít, đưa chén thuốc đến bên miệng lão.

- Uống đi. Uống xong chúng ta ăn canh thịt cừu, canh nấu bằng cừu béo thượng hạng, cả một nồi thơm ngon béo ngậy!

Là cừu béo thượng hạng sao? Ánh mắt Trương Kim Xưng dần trở nên dịu lại, bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục liên hồi. Vị cừu béo lão còn nhớ rõ, năm đó lần đầu đến tái ngoại, một mình Tiểu Kỉ tử đã ăn hết lưng một con cừu. Cả mặt dính đầy mỡ cũng không thèm bận tâm lau đi, trong mắt tràn đầy ý cười...

- Lão Lục?

Lão đột nhiên phấn chấn trở lại, mang theo mấy phần kì vọng kêu lên.

- Hửm?

Ánh mắt Tôn Đà Tử chợt lóe lên trong khoảnh khắc, tràn đầy mừng rỡ đáp lại. Hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên Trương Kim Xưng chủ động gọi ông. Từ góc độ y học mà nói, đồng nghĩa với việc bao nỗ lực ông bỏ ra không hề uổng phí. Chỉ cần lão chịu chủ động mở miệng nói chuyện, thì sẽ từ từ lấy lại hi vọng tiếp tục sống. Chỉ cần trong lòng Trương Kim Xưng còn kiên trì sống tiếp, ông liền có thể tiếp tục chữa trị, kéo lại cái mạng đang trên bờ vực sống chết đó.

Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Kim Xưng trong nháy mắt đã đẩy tâm tình của Tôn Đà Tử từ trên đỉnh núi cao rơi xuống đáy vực.

- Ngươi nói xem, một người nếu bị đao mổ bụng, liệu còn có thể cứu sống không?

Sợ Tôn Đà Tử không hiểu, Trương Kim Xưng tiếp tục dùng tay mô tả.

- Vết thương to thế này này, không làm thương tổn đến lục phủ ngũ tạng. Ta lúc đó trông thấy rõ rành rành, hoàn toàn không tổn thương đến nội tạng!

- Có lẽ, có lẽ là được! Quân Đại Tùy có rất nhiều danh y. Năm đó La Nghệ trúng hơn trăm mũi tên mà còn có thể cứu được tính mạng kia mà!

Không đành lòng dập tắt ngọn lửa yếu ớt trong mắt Trương Kim Xưng, Tôn Đà Tử cố nén bi thương trả lời. Tình cảnh ngày hôm đó, thông qua các thân binh của Trương Kim Xưng, ông đã dần dần tra hỏi rõ ràng. Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, hơn nữa còn trong tình huống đó, bất luận đổi lại là ai, đều sẽ mất đi dũng khí để sống tiếp. Vậy nên, hắn và bọn người Trình Danh Chấn không trách Trương Kim Xưng hơn một tháng nay hành sự ương bướng. Bọn họ chỉ coi lão như một lão già mất con bình thường mà đối đãi, phần cố gắng bởi sức người, phần đành nghe theo mệnh trời mà thôi.

- Ồ------

Trương Kim Xưng thở dài thườn thượt, cảm thấy nhẹ nhõm tựa như một tên phạm nhân bị phán tội tử hình vừa được ân xá.

- Ngươi biết cách trị không? Trong tay có phương thuốc đó không?

- Ta không biết, nhưng người khác nhất định sẽ biết!

Tôn Đà Tử khẽ lắc đầu, trên mặt lại nhẹ nở nụ cười mang theo hi vọng.

- Đại phu trong đội quân của người ta, từ đời này sang đời khác đều là chuyên gia trị thương, bát cơm kiếm được là nhờ dựa vào tay nghề đó cả. Ta chỉ là một lang trung lang bạt giữa đường đổi nghề, phương thuốc sao có thể so được với đại phu trong đội quân của người ta được. Nào, uống thuốc đi, uống xong thuốc chúng ta uống canh thịt!

Điều khiến người khác vui mừng khôn xiết chính là lần này Trương Kim Xưng không phiền Tôn Đà Tử phải nghĩ cách bón thuốc cho nữa mà tự mình chủ động cầm lấy chén thuốc uống cạn. Đặt chén thuốc xuống, lão cười cười, nói với vẻ nịnh nọt:

- Uống xong rồi, có thể ăn thịt rồi. Dường như rất lâu rồi ta chưa được ăn thịt cừu! Thời gian gần đây các ngươi luôn tiếc rẻ không cho ta ăn!

- Uống canh được rồi. Ta đã sai đầu bếp giã thịt nhuyễn ra làm thành thịt băm cho ngươi.

Tôn Đà Tử vừa kinh ngạc vừa chật vật, miễn cưỡng mỉm cười trả lời. Xoay người đi ra cửa, ông lệnh thân binh đi chuẩn bị cơm nước cho Trương Kim Xưng. Sau đó lại tức tốc tập tễnh quay lại, thu dọn chén thuốc dưới đất.

- Chén gỗ, không chắc. Ha ha, ta dùng quen rồi, không nỡ vứt đi!

Trương Kim Xưng hoàn toàn không để ý thấy vẻ xấu hổ trên mặt ông, hai mắt ngây dại, lại một lần nữa đắm chìm vào trong ảo tưởng. Năm đó La Nghệ bị trúng hơn trăm mũi tên còn có thể cứu sống, Tiểu Kỉ tử có lẽ cũng vẫn còn khả năng sống sót! Dù gì nó cũng đã theo Lí Trọng Kiên lâu như thế, không có công lao cũng có khổ lao! Huống hồ, Lí Trọng Kiên đối nhân xử thế rất thiện lương độ lượng, nhất định sẽ không nỡ để Tiểu Kỉ tử chết.

Nếu lúc trước, lão không dẫn binh đi đánh Tín Đô thì có phải đã tốt rồi không? Lão lặng người thầm nghĩ. Nếu mình không đánh đến quận Tín Đô, thì sẽ không gặp Lí Húc, cũng sẽ không có ai nhận ra Trương Kim Xưng lão chính là gã bán rong Trương Nhị năm nào. Con trai lão sẽ không bị thương, Đầm Cự Lộc cũng sẽ không bị chiếm mất.

Không đúng! Một giọng nói dâng lên từ trong lòng lão, nhanh chóng phủ nhận tư tưởng không thiết thực trước đó. Nếu Đầm Cự Lộc không mất, lão sẽ vẫn là Trương Kim Xưng, thân phận thật sự sớm muộn gì cũng sẽ bị con trai lão phát hiện. Từ điểm này xem ra, Đầm Cự Lộc mất đi cũng tốt, vô cùng tốt, chỉ là, mất quá muộn, không kịp nữa rồi.

Những suy nghĩ đó trôi nổi trong không trung quá mê hoặc, quá hỗn loạn, thế nên Trương Kim Xưng nhanh chóng quên đi vị thịt cừu. Sau khi ăn sạch ít thịt băm và bát canh thịt do Tôn Đà Tử sai người mang lên, lão gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, vịn vào tường khẩn cầu:

- Lão Lục à, để ta ra ngoài hít thở không khí, được không?

- Không thành vấn đề, ta sẽ đi sắp xếp!

Tôn Đà Tử cầu còn không được, chẳng nhiều lời lập tức đồng ý. Có thể vịn tường đi lại khắp nơi, chứng tỏ ý định muốn chết của Trương Kim Xưng đã mất đi phần nào. Để lão ra ngoài nhìn ngắm cảnh vật ấm áp một chút, qua một thời gian, Tôn Đà Tử tin rằng mình có bản lĩnh khiến lão khôi phục lại trạng thái bình thường.

Các thân binh vui mừng như được đón tết, chậm rãi chạy đến mang theo áo da, mũ da, ủng nỉ, đai gấm, ba chân bốn cẳng giúp Trương Kim Xưng sửa soạn chỉnh tề. Sau khi đợi Trương Kim Xưng được bao bọc như một tài chủ, họ niềm nở vén rèm lên, hai bên trái phải dìu tay lão.

- Ta có thể tự đi, có thể tự đi!

Trương Kim Xưng như một đứa trẻ để mặc mọi người sửa soạn hồi lâu, sốt ruột kháng nghị. Dưới ám hiệu của Tôn Đà Tử, bọn thị vệ lục tục buông hai cánh tay ra. Hộ tống Trương đại đương gia bước ra ngoài, một bước, hai bước, ba bước... Tạ ơn trời đất, sau hơn một tháng cố tìm đường chết, lần đầu tiên Trương đại đương gia dựa vào sức của chính mình đi lại dưới ánh mặt tời, đắc ý mỉm cười tựa như một đứa trẻ, tiếp tục tập tễnh bước về phía trước.

Nơi dưỡng thương là ở nha môn huyện Bình Ân, rất nhanh đã đi hết hậu hoa viên chỉ bằng lòng bàn tay. Trương Kim Xưng còn chưa thỏa mãn sai người mở cổng sau, vịn chân tường đi ra ngoài. Một lần nữa lão lại trông thấy cảnh phố phường của thế gian, giống hệt như trong kí ức rất lâu trước đây, rách nát nhưng tràn đầy sức sống. Lão nghe thấy tiếng kêu réo của bọn trẻ con trong ngõ nhỏ, thỉnh thoảng còn có cả tiếng pháo nổ giòn giã.

Sắp đến năm mới rồi, vì vậy nên nhà nhà người lớn đều đang bận rộn quét dọn phòng ốc nhà cửa. Bọn trẻ con không có ai quản, tùy ý chơi đùa đầy đường. Năm đó, Tiểu Kỉ tử cũng thế, mỗi lần như vậy lại lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng, chảy dài xuống cả miệng. Sau khi bị người ta la rầy, liền cố gắng hít trở lại, thà giấu nước mũi, cũng không nỡ lau đi.

- Cẩu Thặng nhi, đừng chạy nữa, mau về nhà giúp cha chẻ củi!

Một giọng nữ đanh đá truyền đến từ sâu trong ngõ nhỏ, cảnh vật trước mắt như thêm mấy phần khói lửa. Đây mới là kiểu con dâu điển hình ở Hà Bắc, chỉnh đốn được chồng, quản lý được con, sau khi xuống giường còn có thể một tay khéo léo trồng hoa màu...

Trương Kim Xưng khẽ mỉm cười. Lão phát hiện ra, bản thân hắn lại có thể thích kiểu cuộc sống lặng lẽ mà bần hàn như vậy. Có lẽ thời gian ngăn cách quá lâu, có thể quên đi những khốn khó bất đắc dĩ ngày trước, chỉ còn lưu lại trong kí ức những điều ấm áp.

- Đừng chạy, còn chạy nữa, bảo Trương Kim Xưng bắt con đi lột da đó!

Người đàn bà đanh đá bực mình tóm lấy thằng nhóc, tức giận chống nạnh, gào lên dọa dẫm.

Trong chớp mắt, tất cả cảnh tượng trước mắt lại lần nữa bị gió lạnh đông cứng. Trương Kim Xưng tay vịn bức tường lạnh lẽo, từ từ trượt xuống ngồi xổm dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.