Khai Quốc Công Tặc

Chương 138: Q.3 - Chương 138: Thải vi (8)




Hơn mười binh lính của Tả Võ Hầu từ cánh bên đánh tới, vừa tiếp xúc đã trốn xa. Không đợi cho Đoàn Thanh chỉnh đốn đội hình, một đám binh sĩ Tả Võ Hầu đã không màng sống chết xông lên xâm nhập cánh tả của Đoàn Thanh, khi anh ta dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ cánh tả, trước, sau, phải trước, phải về sau, lớp sau tiến lên thay lớp trước như một tổ ong bò vẽ, tre già măng mọc quên cả sống chết.

Rất nhanh Đoàn Thanh có chút không thể chống đỡ nổi. Mỗi đợt sóng công kích của đối phương cũng không lớn lắm, nhưng mỗi đợt tấn công ấy lại làm tổn thất của anh ra hơn mười huynh đệ. Anh ta có muốn giết hết những tên cản đường nhưng kẻ thù lại không chịu đánh cùng, chúng bỏ lại đồng bọn rồi nhanh chóng tiến vào màn đêm. Đây là một chiến thuật vô lại, hao tổn nhiều nhưng hữu hiệu. Ăn miếng trả miếng, mạng đổi mạng, vì để đạt được mục tiêu, có khi hai đổi một cũng không thấy tiếc. Hai bên gần như là có sự kiến nhẫn so đấu thiệt hơn, ai hi sinh trước ai, không duy trì được thì đội quân sẽ sụp đổ, cuối cùng thì đứng trên đống thi thể của đồng bọn mình mà cười thảm.

- Ô ô, ô ô, ô ô.

Tiếng kèn từ phía sau lưng truyền đến, nhanh chóng chấm dứt sự giằng co vô vị này:

- Bắn về bốn phía!

Bất đắc sĩ Đoàn Thanh ra lệnh, lập tức các mũi tên lông vũ từ trong đội cung tiễn thủ bắn ra xung quanh không có mục đích, đại bộ phận đều thất bại, một số ít thì bắn trúng vào địch khiến đối phương bị thương ngã xuống.

- Tiếo tục về phía trước, không kể tả hữu!

Nhân lúc đối thủ bị mũi tên làm cho luống cuống, Đoàn Thanh khó khăn ra lệnh lần thứ hai. Đây chính là yêu cầu của tiếng kèn vừa rồi truyền đến từ phía sau, mệnh lệnh là bằng bất cứ giá nào cũng phải tiến về phía trước, mục tiêu là chọc thủng doanh trại của quân địch, không cần để ý đến lực cản của chúng. Ý tiếp theo là lấy đồng chí của mình làm vật hi sinh, vì chiến thắng của toàn cục, tuyệt đại đa số trong bọn họ đều có thể không nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau. Mà ngày mai là đầu năm, ngày hôm nay sẽ là quá khứ, gia yến sẽ được mở, thân bằng bạn hữu nói lời tạm biệt, và bắt đầu nhịp sống hối hả của năm mới.

Trong lúc chiến đấu không cho người ta có nhiều thời gian để nghĩ lung tung, sau khi nghe được mệnh lệnh của Minh Châu Quân, họ nhanh chóng rút quân lại thành một trận địa dày hơn, thoát khỏi lực cản của quân địch, ra sức tiến về phía trước. Đội quân tinh nhuệ của Tả Võ Hầu cũng phản ứng càng hung hãn hơn xông lên phía trước ý đồ cắt đứt quân của họ thành hai đoạn.

Nhưng vào lúc này, sở bộ của Vương Phi đã lần thứ hai công kích đuổi tới:

- Ngươi không cần quân tâm, giao cái này cho ta!

Y lớn tiếng hô lên, cũng không để ý xem Đoàn Thanh có nghe thấy hay không, sau đó dẫn các huynh đệ xông lên nhập làm một với quân của Tả Võ Hầu, trong nháy mắt tạo ra vô số hồng quang.

Với sức lực của viện binh khiến Đoàn Thanh nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh, tiếp tục xông lên phía trước để lại hai cánh và toàn bộ đường lui cho Vương Phi. Đợt sóng công kích thứ hai còn hung ác hơn nhiều đợt thứ nhất, dưới loạn đao tuyệt đối không có ai còn sống. Dù vậy, bọn họ cũng không hoàn toàn hù dọa được kẻ thù sợ hãi, trong bóng đêm, không ngừng có sĩ tốt Tả Võ Hầu đã khôi phục lại tinh thần khủng hoảng chạy tới, liều lĩnh và giằng co chiến đấu.

Đối thủ dũng cảm như vậy cũng đủ khiến người khác tôn trọng, đồng thời cảm giác chiến đấu với chúng vô cùng khó chịu. Rất nhanh sau đó Đoàn Thanh lại gặp phải phiền toái mới, ngay phía trước anh ta, vị tướng lĩnh trẻ tuổi nổi tiếng mang theo ba trăm binh lính kết thành trận tròn, chặn đường:

- Cả đội chuẩn bị giáo!

Đoàn Thanh cắn chặt răng, phun ra một búng máu đỏ tươi:

- Tăng tốc.

Y hô to, mà đối thủ gần như cùng đồng thời dựng trường mâu lên, nhắm ngay trước ngực y.

Địch ta cả hai bên đều đụng nhau trong nháy mắt, hàng trăm người, ngựa ngã xuống, mũi giáo gãy trên người bọn họ, thân thể giãy giụa, bỏ mình ngay tại chỗ. Ánh mắt của Đoàn Thanh nhuộm đỏ máu của các huynh đệ, không nhớ ra được nhiệm vụ của mình, anh ta điên cuồng xông lên phía trước. Vị tướng quân Tùy không mặc áo giáp nhìn thấy Đoàn Thanh cũng thù hận lao tới. Hai người đụng đao, rồi lại nhanh chóng tách ra. Sau đó họ đều hít sâu một hơi, tăng tốc một lần nữa. Tướng lĩnh của hai bên cũng nhập trận, ý đồ đều muốn chém đứt đầu của tướng lĩnh đối phương. Binh lính chiến đấu trong chốc lát đã ngã xuống hàng loạt, cũng có vô số người reo hò cho chủ tướng của mình.

Lâu la binh của Minh Châu Quân có rất ít người mặc áo giáp, đa số bọn họ chỉ có hộ giáp bằng vải đay, vài bộ phận yếu hại thì nhét thêm mấy mảnh trúc để triệt tiêu sự công kích của binh khí. Nếu song phương bày ra trận chiến mà nói, trên trang bị bọn họ khẳng định bị thiệt thòi lớn, nhưng hiện tại, nhóm binh lính Tả Võ Hầu căn bản là không có thời gian mặc áo giáp, cũng đồng nghĩa cũng là trang phục nhẹ trên trận chiến, về mặt trang bị cả hai bên đã ngang bằng, song phong chém giết là dựa vào sự khổ công tập luyện. Về phương diện này, Minh Châu Quân ở toàn bộ Hà Bắc là có một không hai. Tả Võ Hầu cũng là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đại Tùy, hai bên đều ngang sức ngang tài. Đoàn Thanh hạ gục hai gã thân vệ của tên tướng kia thì có hai gã thân vệ của mình cũng bị tướng địch chém. Song phương nhìn nhau, không hẹn mà đôi bên cùng cười lạnh, sau đó, họ lại reo hò vung đao tiến lên chém lẫn nhau, trong không trung tạo ra chuỗi hoa lửa thê lương.

Lần này thân binh của hai bên cũng không kịp trở tay ngăn, chỉ trơ mắt nhìn tướng lĩnh của mình và đối thủ quyết đấu. Tướng người Đoàn Thanh nhỏ bé, thể lực không bằng đối phương, nhưng thói quen khinh trang trên trận, thân pháp đủ để bù lại thể lực. Còn tướng trẻ của Đại Tùy thật không ngờ trong thổ phỉ cũng có người có võ nghệ tương đương với mình, vừa xấu hổ vừa tức mặt đỏ gay lên:

- Phản tặc, chịu chết đi!

Gã không ngừng gầm lên làm nhiễu loạn tinh thần đối thủ, hoặc cố ý chọc cho đối phương tức giận. Còn Đoàn Thanh thì không mắc mưu, đi đi đi lại giữa đám thi thể và máu tươi để tìm sơ hở của đối phương. Hai bên giao chiến rồi lại tách ra, sau đó lại tìm cơ hội giao chiến:

- Chịu chết đi!

- Tên tướng lính trẻ tuổi kia chém đao xuống, thế lớn lực mạnh. Hai bên Đoàn Thanh đều đang giao thủ, tránh không thể tranh, không thể không nâng đao lên đỡ, “leng keng”, một tiếng, hoành đao trong tay anh ta đứt làm hai đoạn. Hai bên đều sửng sốt, tướng lĩnh trẻ tuổi kia nhe răng cười độc ác nhào tới, Đoàn Thanh không thể không lui về phía sau tìm binh khí trên đống xác chết để chống cự. Đối thủ cũng không cho anh ta có cơ hội, càng đuổi càng gần, thanh đao sượt qua lông mày anh ta. Đúng lúc này, trong hoàng hôn sâu thẳm đột nhiên vang lên tiếng kèn trầm thấp “ồ ồ ồ…”.

Không phải tiếng kèn của Minh Châu Quân, Đoàn Thanh nhảy về phía sau nửa bước, dùng chân hất lên một tấm chắn. Đối thủ của anh ta cũng không đuổi giết nữa, mà dữ tợn nhổ nước miếng xuống mặt đấy rồi cao giọng:

- Tang tướng quân có lệnh, không cần tham chiến, đi theo ta!

- Không cần tham chiến, không cần tham chiến!

Đám quân Tùy được triệu tập, lần lượt bỏ lại đám Đoàn Thanh, rời khỏi cuộc chiến:

- Tiếp tục hướng về phía trước, phía sau giao cho ta!

Tiếng của Vương Phi lại vang lên từ đằng xa tới, tràn đầy sự lo âu và mệt mỏi.

- Tiếp tục hướng về phía trước!

Mệnh lệnh của Đoàn Thanh không chút do dự, bỏ lại tấm chắn, anh ta nhặt một thanh giáo dài, rồi lại nhập cùng đội ngũ. Tướng địch điều chỉnh bộ thự, chủ soái nhà mình lại không thay đổi quân mệnh. Rốt cuộc ai đúng ai sai, không cần quan quân cấp bậc như anh ta hỏi, anh ta chỉ cần thực thi vô điều kiện, không hơn không kém là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.