Khai Quốc Công Tặc

Chương 113: Q.4 - Chương 113: Thăng trầm (7)




Những nguy cơ mà Đậu Kiến Đức mang đến khi ra ngoài đi tuần không chỉ lan tràn trong mọi tầng lớp ở Tương Quốc quận, mà đến ngay cả hai vợ chồng Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên xưa nay vẫn luôn kiềm chế được nhưng tâm trạng cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Có lúc rõ ràng muốn nói vài câu gì đó, hai ánh mắt vừa nhìn nhau, là lại nhanh chóng quên mất mở miệng. Có lúc vốn dĩ muốn hỏi đối phương điều gì đó, nhưng khi nhìn nét mặt đối phương, là lại theo bản năng suy sét thật kĩ rồi mới nói với hắn.

Cũng xem như là vợ chồng già rồi, vẻ ngượng ngùng bên cạnh hai người không thể nào không cảm nhận được. Nhưng hai người đều không biết nên làm thế nào để hóa giải. Thứ nhất, lời đồn rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn, trên thực tế tính cho đến bây giờ vẫn chưa có gì sảy ra cả. Thứ hai, trong chuyện này, hai vợ chống chả làm gì sai cả, chẳng có lí do gì để nhắc đến, ngược lại lại cho người ta cảm giác trong lòng có điều mờ ám.

- Giá như Liễu Nhi tỉ tỉ còn sống thì tốt rồi!

Khi ở một mình, Đỗ Quyên thường ngây ngô nghĩ:

- Tỉ ấy nhất định có thể cho ta một cách tốt!

Cô bây giờ đã không còn chút hận thù gì với Liễu Nhi nữa rồi, dù sao thì Liễu Nhi đối với Trình Danh Chấn lúc đó cũng chỉ là nhớ thương, mà có ra tay “đánh cắp” đâu. Với lại bây giờ, người khác đối với chồng mình không chỉ đơn giản là nhớ thương như thế nữa. Có dùng bốn chữ “như hổ rình mồi” cũng không ngoa.

Quả thực, trước mặt Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức chỉ thuận miệng nhắc tới một câu, cũng không hoàn toàn xác định sẽ gả em gái cho hắn. Hơn nữa với mối giao tình giữa Đậu Hồng Tuyến và Đỗ Quyên, Hồng Tuyến cũng không chắc mặt dày đến nỗi đi cướp chồng của người chị em tốt. Nhưng mà ngoài Đậu Hồng Tuyến ra, còn cả Trương Hồng Tuyến, Chu Hồng Tuyến, Lí Hồng Tuyến thì sao? Đề phòng bọn họ thế nào đây? Dù sao trong lúc này sự quan trọng của Tương Quốc quận đối với Đỗ Gia Quân không cần nói cũng biết, dùng một đứa con gái trói Trình Danh Chấn trên chiến xa của mình đối với Đậu Kiến Đức mà nói quả là một lần vất vả suốt đời thảnh thơi. Huống hồ, Đậu Kiến Đức cũng nói trúng một sự thật tàn khốc là, hai vợ chồng đã thành thân bao nhiêu năm rồi, mà chẳng có được mụn con.

Về việc hai người mãi không có con này, lão Đỗ Ba Lạt đứng sau cũng lải nhải với Đỗ Quyên không ít. Lão thậm chí còn mặt dày, không ngần ngại lén lút gợi ý cho con gái: bồi dưỡng một số tâm phúc để Trình Danh Chấn hâm nóng giường chiếu, sau đó đợi sinh con xong là cướp về nuôi –cái cách không đứng đắn này. Dù sao thì anh hùng đa tình, hồng nhan chóng già, so với đợi sau này gạt lệ sầu khi chồng thay lòng đổi dạ, chi bằng tự mình chủ động nghĩ cách nắm giữ.

Chủ ý này vừa được đưa ra đã bị Đỗ Quyên dùng những lời kiên quyết chặn lại. Thứ nhất, Đỗ Quyên cảm thấy hai vợ chồng từng hoạn nạn có nhau, chồng mình tuyệt đối không thể là loại chuột bọ đứng núi này trông núi nọ được. Thứ hai, nếu có một ngày nào đó, chồng mình thực sự thay lòng đổi dạ, cô thà làm một người vợ bị bỏ rơi, cũng nguyện không dùng cái thủ đoạn tà môn ngoại đạo đó để giải quyết. Như vậy tình cảm gắn bó còn lại chỉ còn trên không có tí, lại còn tự giẵm đạp hoàn toàn lên tôn nghiêm của mình.

Giá mà Liễu Nhi còn sống thì tốt quá. Trong mắt Đỗ Quyên, vị tỉ tỉ từng tự tay thêu áo cưới cho mình này có đủ trí tuệ để hóa giải mọi sự khủng hoảng gia đình. Tỉ ấy sẽ dùng mọi cách để hai vợ chống không cảm thấy ngượng ngùng, lại có thể dần dần bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, tống cổ tất cả những kẻ tọc mạch đi thật xa. Khiến cho cái lũ hồ ly tinh kia tự thấy xấu hổ, từ nay có nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa, càng khỏi phải nói dám mặt dày tự dẫn xác tới.

Nhưng bây giờ thì, Liễu Nhi đã qua đời nhiều năm rồi. Cây liễu do tự tay Đỗ Quyên trồng bên cạnh mộ cô đã to bằng cánh tay người lay động sinh tư như nữ chủ nhân năm đó vậy. Vì thế, hầu hết những lúc Đỗ Quyên ngồi đành một mình ngồi đó lo nghĩ, mệt mỏi và phẫn uất.

Cũng giống như thê tử của mình, Trình Danh Chấn lúc này trong lòng cũng sinh ảo não. Hắn cả ngày bận rộn, sợ hơi không để ý một chút là bị loạn thế nuốt chửng. Bây giờ, nỗi uy hiếp đến từ Đậu Kiến Đức về cơ bản đã giải quyết xong. Trong một thời gian ngắn, sự uy hiếp mới cũng không thể sảy ra được. thần kinh căng đét vừa mới được thư giãn, cả người lại lập tức mất đi phương hướng.

Về việc hai người vẫn chưa có con, hắn lại không mấy sốt ruột. Tôn Đà Tử danh tiếng cả nước nói rồi, chất độc Đỗ Quyên trúng trong đêm tân hôn vô cùng nguy hiểm, tuy bề ngoài đã không có gì khác so với người bình thường, nhưng tổn thương bên trong cần một thời gian dài mới có thể hồi phục được. Huống hồ phụ nữ sinh còn là một việc hết sức nguy hiểm. Với lại vì thân thể suy nhược mà một thây hai mạng, chi bằng sinh muộn một chút, đợi thời cơ chín muồi hơn một chút tốt cho lành. Với cái tuổi hai mươi của vợ chồng Trình Danh Chấn, cũng chẳng được coi là lớn, vì thế không cần thiết phải nghe người khác nói bừa.

Điều khiến Trình Danh Chấn đau đầu nhất là hành động biểu hiện của Minh Châu Đậu Kiến Đức. Nói thế nào nhỉ? Vị Đậu vương gia này, Trường Nhạc Vương, bây giờ trong người hội tụ đủ tất cả các tố chất của một kẻ cái thế kiêu hùng. Ngoài mưu trí, rộng lượng, thủ đoạn thuần thục ra, còn thêm cả tuệ nhãn sáng ngời. Nhưng, lão lại thiếu mất cái ngọt ngào, điềm đạm mà một kẻ cấp trên cần có. Lão càng muốn thể hiện cái phong thái vương giả của mình ra, thì lại càng làm cho kẻ đứng xem lo như bị gai đâm lưng vậy. Nói luôn chuyện lão hỏi quá nhiều về chuyện gia đình vậy, trên thực tế, Đậu Kiến Đức làm như vậy, đơn giản là vì lão muốn thể hiện lão với mình thân mật khăng khít, hài lòng và coi trọng đối với cấp dưới. nhưng bởi ý đồ chỉ suy nghĩ một phía mà không nghĩ đến cảm nhận của người nghe, nên cái hành động vốn là để biểu hiện ý tốt này lại nhận được kết quả hoàn toàn trái ngược.

Trình Danh Chấn biết rằng, ý của Đậu Kiến Đức khi nói những lời đó chưa hẳn là muốn gả đứt Hồng Tuyến cho mình. Trình Danh Chấn còn biết rằng, sau khi Đậu Kiến Đức nghe mình giãi bày xong, chắc trong khoảng thời gian dài cũng không dám cài nữ nhân vào bên cạnh mình nữa. Trình Danh Chấn thậm chí còn biết rằng, Đậu Kiến Đức những biểu hiện đó của Đậu Kiến Đức ở các đồn điền, hoàn toàn không thực sự có ý tuyên bố chủ quyền của lão đối với Tương Quốc quận. Vả lại cho dù có bao hàm cả chủ ý đó thật thì cũng không phải không thể lí giải được. Dù sao thì trước mắt Tương Quốc quận vẫn đang ở trong trạng thái nửa độc lập. Đậu Kiến Đức cần phải làm vài điều gì đó để củng cố sự thống trị của lão. Lão chỉ là đang cố gắng làm tốt những việc thuộc phận sự của một kẻ chư hầu mà thôi, trung quy trung củ, công bằng. Nhưng Trình Danh Chấn lại không thể đảm bảo những người bên cạnh Đậu Kiến Đức, còn có thời gian chú ý những người khác trong Đậu Gia quân nghĩ gì.

Nếu không nằm ngoài dự đoán thì, Trình Danh Chấn đoán, Đậu Kiến Đức mưu đồ truyền bá tin tức dùng cách gả con gái để lôi kéo mình với tốc độ không tưởng tượng nổi. Còn tin Đậu Gia quân và Minh Châu quân bằng mặt không bằng lòng cũng sẽ theo đó mà được lan truyền nhanh chóng. Đối với đối thủ hiện tại của Đậu Gia quân, điều này tức là đây là một cơ hội có khả năng. Còn đối với Tương Quốc quận mới vừa ổn định lại và các huynh đệ Minh Châu quân thì, đây là mối nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào.

Mối nguy hiểm sau này có thể say ra rốt cuộc sẽ thay đổi lớn tới mức nào, có nằm trong phạm vi mình có thể kiểm soát không, Trình Danh Chấn không biết, mình phải làm gì mới có thể dập tắt mối nghi kị của Đậu Kiến Đức đối với Minh Châu doanh mà không tổn hại lợi ích căn bản của mình. Trình Danh Chấn cũng không biết. Hắn thậm chí còn có chút ngờ vực khi đó mình lựa chọn dựa dẫm Đậu Kiến Đức có phải có chút vội vàng không. Tuy khi đó đúng là cả bọn đã không còn đường lui, nhưng bây giờ xem ra, cái cây đại thụ Đậu Kiến Đức này rốt cuộc có đáng tin hay không, còn rất khó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.