Lễ mừng qua đi, Trương Kim Xưng đích thân tiễn khách quý đường xa ra khỏi đầm Cự Lộc, tiễn đến bên bờ Chương Thủy mới chắp tay từ biệt. Dọc đường đi, lão cố ý để đám khách quý đi qua nơi đồn điền dưỡng binh của Trình Danh Chấn, hết sức lộ liễu khoe khoang ở trước mặt mọi người. Những người khác này đều là Lục lâm đạo tặc, trước giờ đi đến mười nơi thì có chín nơi bị càn quét sạch sẽ, ngẫu nhiên thấy huyện Bình Ân có hơi thở cuộc sống an bình, đương nhiên là mở rộng tầm mắt rồi, liên tục tán thưởng. Chỉ có điều làm cho đám người Trình Danh Chấn, Đoàn Thanh, Chu Phàm, Trương Cẩn mệt muốn chết, vừa phải xuất ra tất cả vốn liếng để giữ thể diện của tân Tấn vương gia Trương Kim Xưng, lại phải luôn luôn đề phòng chúng thuộc hạ của đám khách quý này quấy rầy dân chúng. Tất cả nỗ lực hết sức mới nhanh chóng tiễn đám khách này lên thuyền.
Đột nhiên giờ nghe nói Liễu Nhi còn muốn đến, Trình Danh Chấn đương nhiên không thể không đau đầu. Trong khoảnh khắc Đỗ Quyên hiểu tâm tư của hắn, trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Nhìn huynh bị hù dọa kìa, muội đã viết thư nói tỷ ấy tạm thời đừng tới đây rồi. Nói là đang cần nhanh chóng nhập lương thực vào kho, sợ làm tỷ ấy chậm trễ.
- Được, vậy là tốt rồi.
Tảng đá trong lòng Trình Danh Chấn rốt cuộc cũng rơi xuống, khoa trương vỗ vỗ ngực:
- Muội nói thế nào, có phải là nói sau thu hoạch vụ thu thì lại đến đây đúng không?
- Còn chưa hồi âm!
Đỗ Quyên bị hành động trêu đùa của trượng phu làm bật cười.
- Muội đoán chừng tỷ ấy không muốn gặp đám Trương Hổ kia, đơn giản là muốn tránh xa bọn họ một chút. Gần đây muội nghe nói Đại đương gia ban thưởng Tứ Lăng cho Trương Hổ, Liễu Nhi tỷ vốn muốn can ngăn, ai ngờ Tử Lăng cũng đồng ý.
- Trương Hổ cũng được coi là hào kiệt...Tử Lăng có thể gả cho hắn, cũng không coi là bôi nhọ.
Trình Danh Chấn không biết đánh giá chuyện này như thế nào, đành phải nói qua loa. Cướp tiền, cướp địa bàn, cướp đoạt nữ nhân, đây là mục tiêu cao nhất của Lục lâm đạo. Tử Lăng dù là nha đầu tâm phúc của Liễu Nhi, nhưng Trương Hổ cũng là nhân tài mới xuất hiện do Trương Kim Xưng cố gắng bồi dưỡng và lôi kéo. Vì mục đích nào đó, chỉ có thể coi nữ nhân làm vật hy sinh. Mặc dù bản thân không Tứ Lăng gật đầu đồng ý, đến cuối cùng phỏng chừng chưa chắc Liễu thị đã ngăn cản được. Không bằng cứ gả đi như vậy, tốt xấu gì cũng vừa không đắc tội với Trương Kim Xưng, và cả phu quân tương lai của cô ấy.
- Gã họ Chu kia, thật sự là kẻ chẳng ra gì.
Đỗ Quyên lại rất không đồng ý cuộc hôn nhân này, mở miệng quở trách.
- Lúc trước bị cự tuyệt bao nhiêu lần, vẫn không biết tiến lui. Mặc dù lấy người về nhà, nhưng lòng lại không dành cho hắn, lúc đó chẳng phải là uổng phí sao? Ngày ngày ngay cả nụ cười cũng không được ngắm, còn không bằng cưới một người chết!
Trình Danh Chấn cười lắc đầu:
- Cũng không chắc, nói không chừng hai người sau này sẽ hợp!
- Hợp mới là lạ. Chỗ muội có nhận được vài tin tức, tất cả đều là chuyện nói về Trương Hổ chuyên đi “hái hoa ngắt cỏ”.
Đỗ Quyên cười lạnh nhún vai.
Từ sau khi quyết định gả cho Trình Danh Chấn, nàng bắt đầu cố gắng đi theo Nhị đương gia Tiết Tụng đọc sách viết chữ. Trong hai năm ngắn ngủi, không ngờ việc học cũng có thành tựu. Tuy rằng gặp chút điển cố, thành ngữ vẫn còn phải tìm người thỉnh giáo, những bức thư của gia đình hoặc là tin tức thủ hạ trong đầm gửi đến, nàng vẫn đọc được bình thường, căn bản không cần Trình Danh Chấn phí sức giúp nữa.
Biết chữ mang đến lợi ích lớn nhất cho nàng chính là tình cảm phu thê tốt hơn hòa thuận hơn, còn có thể tâm ý tương thông, một người vừa bắt đầu, người kia sẽ lập tức hiểu được ý tứ của đối phương. Ngoài ra, bởi vì có thể biết đọc biết viết, vô hình trung làm cho nàng và Trình Danh Chấn nắ giữ được con đường tin tức khác trong đầm. Rất nhiều chuyện Trương Kim Xưng không muốn truyền ra ngoài, các nam nhân luôn vô ý để lộ cho nữ nhân, mà các nữ nhân lại có tính cách thích “buôn chuyện”, tính cách này đã vô tình khiến các nàng để đem tin tức lộ ở trong thư gửi cho Đỗ Quyên.
Hai vợ chồng nói chuyện, đề tài như “thiên mã hành không”, quên mất chuyện tranh chấp vừa rồi. Đỗ Quyên tán gẫu với trượng phu trong chốc lát, buồn bực trong lòng tan hết, lại cười cầm quần áo vừa thu dọn, gấp cẩn thận từng cái gọn gàng như sợ bị rơi xuống đất.
Có vài món quần áo chẳng biết vì sao lại biến mất, làm nàng lật tung lên cũng không thấy.
- Đâu rồi nhỉ? Sao tìm mãi không thấy?
Đỗ Quyên buồn bực, thở phì phì.
- Có đồ gì quan trọng à?
Trình Danh Chấn thấy nàng không nhắc đến chuyện giúp người khác nữa, cũng vui vẻ không nhắc đến, mỉm cười hỏi.
Hai người hiện tại đã có tiền, nhưng Đỗ Quyên vẫn hết sức tiết kiệm, không vứt bỏ quần áo lung tung, dù là bị rách cũng khâu vá cẩn thân, giữ lại cho ngời khác, hoặc là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Mỹ đức này khiến cho Trình mẫu vô cùng hài lòng, rất nhiều lần khen ngợi con dâu không ngớt. Nhiều lúc khen ngợi quá làm Trình Danh Chấn ghen tị, không thể không tìm ra chút “khuyết điểm” của Đỗ Quyên để phản bác lại mẫu thân.
Lần này, khiến Đỗ Quyên sốt ruột lại là thứ nhỏ bé không đáng kể.
- Khăn đó, là khăn mà mùa xuân muội thêu cho huynh lau mồ hôi. Trên đó có thêu hai uyên ương, chẳng biết mất đi đâu, tìm mãi không thấy.
- Ồ!
Trình Danh Chấn cười gật đầu, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu.
- Huynh cười cái gì?
Đỗ Quyên bị hắn cười đến chột dạ, mở to mắt hỏi.
- Thì ra đó là uyên ương, ta vẫn không biết.
Trình Danh Chấn cố ý sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đến, trịnh trọng giải thích.
Đỗ Quyên đao thương kiếm kích thứ nào cũng dùng được, duy chỉ có thêu hoa cầm kim may ở trong tay là quả thật còn nặng hơn cả xà mâu trượng bát. Không cần hỏi, nàng cũng hiểu trượng phu cười nhạo nàng thêu uyên ương thành con vịt, nàng tức giận nhảy bật lên, quơ nắm đấm:
- Đó là uyên ương, muội thêu sáu buổi tối mới được một chút, không cho cười, huynh ném đi đâu rồi, không phải cố ý làm mất đấy chứ.
- Ta cũng không biết.
Trình Danh Chấn cười trốn tránh.
- Nói không chừng muội mang phơi, bị kẻ trộm trộm đi rồi. Vật nhỏ như vậy giấu ở trong người cũng khó phát hiện.
- Ai dám? Muội làm thịt kẻ đó!
Đỗ Quyên ngây ra một lúc, giận dữ. Chợt, nàng phát giác mình bị lừa, bèn cười đuổi theo:
- Bên trong huyện nha, sao có kẻ trộm chứ? Hơn nữa, mấy tấm khăn không đủ làm quần áo, lại không thể bán đổi lấy tiền...
Nói đến đây, nàng chợt cảm thấy kỳ quái, ngừng truy sát Trình Danh Chấn, nhíu mày nói:
- Thật sự kỳ quái, ai nghèo đến mức lại trộm chiếc khăn lau mồ hôi không đáng giá chứ. Hơn nữa, còn có thể đi vào huyện nha môn để lấy mấy thứ này nữa?
- Tìm tiếp đi, đoán chừng là muội để lung tung.
Trình Danh Chấn cũng ngừng chạy, thở hào hển đáp lại. Trong nha môn nhiều người, hai vợ chồng rất ít có cơ hội cười đùa vui vẻ như vậy, thỉnh thoảng mới có một lần, trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp.
Nhớ tình cảnh năm đó, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, ánh mắt Đỗ Quyên cũng nhìn lại, đụng nhẹ vào nhau, rồi kích động né tránh nhìn chỗ khác.
- Trời thật là nóng!
Trình Danh Chấn cười lắc lắc đầu, đi đến cửa sổ, vén tấm rèm lên, ban ngày, hắn cũng không dám làm bừa.
Sắc mặt Đỗ Quyên đỏ như máu, cúi gằm xuống, chiếc cổ cong thành một đường cong mềm mại.
- Chuyện nữ nhân của Dương Lệnh nhờ vả, huynh đừng quan tâm nữa. Muội nghĩ biện pháp đối phó là được rồi.
Để phá vỡ bầu không khí mờ ám, nàng bắt buộc mình phải nói sang chuyện khác.
- Việc này có thể dính dáng gì đến thì cố gắng tránh.
Đề tài cuối cùng đã vòng trở lại, Trình Danh Chấn thở phào một hơi, khẽ chỉ bảo.
- Vâng!
Đỗ Quyên vừa rồi nhắc tới chuyện này còn xù lên như con nhím, giờ phút này lại ngoan ngoãn giống như con mèo nuôi trong nhà.
- Thật sự khó làm, muội khéo léo đưa họ chút tiền là được! Hiện tại cái chúng không thiếu, chỉ sợ là tiền đấy.
Trình Danh Chấn quay lại, khẽ nói với thê tử.
Trên thực tế, với vụ thu hoạch vụ thu năm nay của ba huyện, còn thông qua đủ loại con đường buôn bán đã đổi chút lương thực thành tiền dự trữ, hắn muốn tiếp nhận thêm ngàn hộ gia đình cũng không thành vấn dề. Nhưng quy củ đã định ra không thể không theo, sẽ khiến người khác dị nghị, nếu không người nào cũng không tuân theo quy củ, lỗ hổng sẽ càng lúc càng lớn.
Còn một điều hắn chưa từng nói với Đỗ Quyên đó là, năm nay mọi việc khai hoang ở ba huyện Bình Ân, Minh Thủy, Thanh Chương đều tiến hành hết sức thuận lợi, nếu bên phía Trương Kim Xưng không xảy ra biến cố, có khả năng sẽ không phải dùng đến bất kỳ phương án trước đó chuẩn bị để đối phó với sự đánh dẹp hoặc quấy nhiễu của quan phủ nào cả. Trình Danh Chấn thấy mình may mắn, lại không dám tin vào vận may của mình. Hắn không cho rằng vận may sẽ vĩnh viễn kéo dài, nếu không chuẩn bị nữa, một khi biến cố nổi lên, khó tránh khỏi sẽ luống cuống.
Luyện binh, luyện tập võ nghệ, tích trữ lương thảo, hắn không phải là thần tiên, người khác tính toán thế nào hắn không biết được, nhưng bên phía hắn nên chuẩn bị như nào chưa thời khắc nào hắn lơi lỏng. Cho dù là Ngụy Trưng thể hiện thiện ý, cho dù là Trương Kim Xưng không ngừng thăng quan tiến tước cho hắn, rất ít bác bỏ thỉnh cầu của hắn, thì hắn cũng chưa bao giờ gián đoạn.
Bình Ân lúc này đều thành lập dựa trên thực lực tự bảo vệ mình, vì thế, hắn không tiếc sử dụng một khoản tài phú mà sư phụ để lại, vào một đêm đã đào kho báu cách huyện Bình Ân không xa, chỉ có hai vợ chồng biết. Tuy rằng trên bầu trời đều đây sao, nhưng vẫn bị che mờ đi bởi ánh sáng rực phản quang của kho báu.
- Mẹ ơi, cái này phải mấy đời mới có khả năng xài hết nha!
Sau khi tỉnh táo lại, Đỗ Quyên ngồi xổm xuống đất, chậm chạp không muốn đứng lên.
- Nếu gặp phải cường đạo mạnh hơn chúng ta, đêm nay ngay cả mạng sống cũng không còn đấy!
Trình Danh Chấn lúc này đẩy thê tử, cười khổ nói.