Khai Quốc Công Tặc

Chương 113: Q.3 - Chương 113: Triều lộ (40)




Lúc này là thời khắc mấu chốt để tranh quyền lãnh đạo Ngõa Cương Quân, dù có thế nào Lý Mật cũng không dám làm mất đi sự ủng hộ trại chủ Ngõa Cương của Vương Đức Nhân. Bản lĩnh và kiến thúc của lục lâm hào kiệt đều có hạn, nhưng không chịu nổi người đông thế mạnh. Nắm chặt bọn họ trong tay, có thể vì bức bách mà đám người Từ Mậu Công vì đại cục núi Ngõa Cương mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đối với loại người Vương Đức Nhân mà nói, Lý Mật cũng không thể bỏ cờ xí đi được. Chỉ có Lý Mật ở đây, mọi người mới cùng đoàn kết lại, địa vị ngang nhau cùng với đám người Từ Mậu Công, Trình Tri Tiết, Đơn Hùng Tín trong doạnh trại Ngõa Cương. Nếu không kỉ luật nghiêm minh, thì sức chiến đấu cũng chẳng khác gì Đại Tùy, quan Ngõa Cương Quân căn bản sẽ không coi họ ra gì. Nghĩ đến là muốn chỉnh thì chỉnh, muốn chia thì chia. Nói là suy nghĩ cho tương lai của mọi người, nhưng trên thực tế thì lại để mọi người thành cây không rễ, sớm muộn gì cũng bị thu phục.

Mặc dù không rời nhau được nhưng Vương Đức Nhân của giờ phút này đương nhiên đã không còn còn là Vương Đức Nhân của ngày đầu dẫn bộ đến gia nhập rồi. Khi đó y bị lời nói của Phòng Ngạn Tảo làm cho thay đổi, tin chắc là Lý Mật sẽ là người đứng đầu Trung Nguyên tiếp theo. Đi theo Lý Mật, từ đó mình sẽ là khai quốc công thần, từ nay về sau có thể thoát khỏi cái danh là cường đạo ác bá, vì hậu thế đổi lấy vinh hoa phú quý. Có thể cho đến hôm hay ý tưởng trong đầu dần dần vỡ mộng, Vương Đức Nhân từ từ phát hiện, cái gọi là thiên mệnh, là cần vô số người hướng về thiên mệnh đó. Sau này Lý Mật có thể là chân mệnh thiên tử, có thể ở Nam Bắc triều mà xưng vương. Còn mình thì tám chín phần không có ngày đó, tám chín phần trở thành đá kê chân cho người khác.

Y không cam lòng để mình bị lợi dụng như vậy, sau khi hết giá trị lợi dụng thì cũng chỉ bị ném đi như cái rẻ rách. Nhưng ngay nhất thời chưa thể tìm ra cách thoát thân, số tiền tài và huynh đệ trước đó khi đưa tới Ngõa Cương cũng không mang đi hết được. Loại mua bán lỗ vốn này khiến đêm y không thể ngon giấc, cho nên y mới thám thính quan hệ của Trình Danh Chấn và Lý Mật trước khi hành động, xem có cách nào có thể kiếm được chút gì trong kho báu trong truyền thuyết không, ít nhiều có thể xoay chuyển tìm lại tổn thất sau khi đầu nhập Ngõa Cương Quân.

Cả khách và chủ đều có những suy nghĩ xấu trong lòng, nói chuyện tiếp đương nhiên sẽ nhạt nhẽo vô cùng. Sau khi hàn huyên những thứ thượng vàng hạ cám, Lý Mật hắng giọng cười dặn dò:

- Đức Nhân, tin đồn đại hoang đường tavà ông nghe thấy thì thôi, nhất định đừng...

- Mật Công yên tâm đi!

Vương Đức Nhân ngắt lời:

- Con người của ta ông còn không biết sao? Không có tâm nhãn! Hôm nay nghe từ người khác nói ngày mai đã quên luôn rồi...

Y chậc chậc vẫn chưa thỏa mãn:

- Vậy Trình Tiểu Cửu kia đúng là một nhân tài. Hôm đo cách xa hơn hai trăm bước xa không ngờ một mũi tên có thể bắt qua mắt tiền.

Trình Danh Chấn bắn tên xem quẻ trước mặt mọi người khiến hỏng chuyện của Phòng Ngạn Tảo, Lý Mật đã sớm nghe báo cáo rồi. Tuy bia ngắm tiền vàng không xa lắm so với tên thường, mũi tên của Trình Danh Chấn lúc đó cũng là đặc chế tầm bắn tuy xa nhưng thực chiến thì cũng không có công dụng gì lớn lắm. Nhưng dù sao hắn bắn tên cũng là mê hoặc lòng người. Nếu xử lý không cẩn thận chưa biết chừng sau này còn là một tai họa ngầm.

Nghĩ đến đoạn này, Lý Mật khẽ nhíu mày:

- Ta biết, hắn là con cháu nhà tướng của Đại Tùy, từ nhỏ đã có bản lĩnh. Nhưng...

- Mật Công hiểu lầm ý ta rồi.

Vương Đức Nhân phát hiện trong giọng của Lý Mật có sự đề phòng, lập tức lớn tiếng giải thích:

- Thực ra ý của ta là, nếu hắn có thể đến Ngõa Cương thì sẽ giúp được chúng ta rất nhiều. Ta nghe người ta nói, gần đây hắn và Trương Kim Xưng không hợp nhau lắm. Hay là chúng ra mời hắn một chút, biết đâu...

- Ta biết rồi, gần đây thằng đó cãi nhau trở mặt với Trương Kim Xưng rồi!

Lý Mật nghĩ cũng đã nghĩ rồi khẳng định là được. Vừa nói xong, ông ta lại thấy cách nói của mình có chút mâu thuẫn:

- Hai, bệnh của ta không làm được chuyện gì, cho nên hàng ngày phải để Ngạn Tảo nói cho nghe chuyện bên ngoài. Rốt cuộc là giữa Trương Kim Xưng và Trình Danh Chấn xảy ra chuyện gì, ông có nghe nói không?

- Ta cũng chỉ nghe nói một chút, còn chưa biết thật giả thế nào!

Vương Đức Nhân trong lòng cười thầm, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thực ra là đang diễn trò với Lý Mật:

- Mật Công chỉ chú ý đến những chuyện lớn của thiên hạ, không giống ta, chỉ đi thăm dò những tin thượng vàng hạ cám. Ta nghe người ta nói, lúc này Trương Kim Xưng xuất binh, chiếm toàn bộ quận Thanh Hà nhưng không mang Trình Danh Chấn đi, nửa năm trước họ đâu có như vậy. Lúc đó Trương Kim Xưng hận là không thể nắm được Trình Danh Chấn trong lòng bàn tay, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải bàn bạc với họ Trình rồi mới đi làm!

- Ừ!

Lý Mật nhỏ giọng trầm ngâm, giả bộ hỏi:

- Cũng có thể là Trương Kim Xưng chỉ giữ hắn ở lại trông nhà, ôi chuyện ở ngoài dặm truyền đến, ai biết được câu nào là thật!

- Trông nhà là Tiết lão nhị!

Vương Đức Nhân không lách qua được Lý Mật đành phải gạt lớp sương mù ra:

- Trên cờ hiệu của Trình Danh Chấn không có chữ “Trương” mà có hai chữ “Minh Châu” rồi.

- Vậy thì chắc là cứng cáp rồi, chuẩn bị tự lập môn hộ rồi!

Lý Mật trầm ngâm gật đầu, mắt cũng dần sáng lên. Lúc Vương Đức Nhân còn chưa đến, ông ta và tâm phúc còn thảo luận về chủ đề Minh Châu quân. Nhìn tình thế trước mắt, Minh Châu quân chỉ hoạt động hướng nam cũng có thể một lần nữa nhà kho Lê Dương lại bị uy hiếp. Mà nhà kho Lê Dương lại là nơi tập trung lương thực quan trọng, một khi đã bị uy hiếp thì tất nhiên là triều đình phải phản ứng. Đến lúc đó, cách Lê Dương gần nhất chính là Trương Tu Đà hẳn phải phụng mệnh qua lên Hà Bắc, khốn cảnh của Ngõa Cương Quân lập tức sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Nhưng muốn hoàn thành bước chiến lược này, thái độ của Trình Danh Chấn thì không thể không suy xét. Trong tay hắn nắm sự phân tích tình báo, Lý Mật ngầm cho rằng có khả năng Trình Danh Chấn là sư đệ của mình thật, bị ảnh hưởng của vị sư phụ xui xẻo mà hận mình đến thấu xương. Ông ta không muốn mình bị một người con trẻ như vậy mà hận thù, cũng không muốn mất đi khoản của cải khổng lồ của sư phụ. Càng không cam lòng để khoản tài sản đó cuối cùng lại rơi vào tay người khác, một hào cũng không đến tay mình. Nhưng những câu này cho dù là Phòng Ngạn Tảo và Vương Bá Đương cũng không thể nói ra được đấy. Trong mắt của Lý Mật, trên thế giới này không có của cải thì không mua được gì. Tất cả đều dùng giá trị để cân đo. Bạn bè có vì miếng thịt ngon mà bán đứng nhau, đổi một thành một ngàn, mười ngàn, một triệu thậm chí cả triệu triệu hay không? Kết cục này rất khó đoán trước.

Nếu để cho quỷ liều lĩnh này đi? Nhìn Vương Đức Nhân nóng nòng muốn thử, trong Lý Mật tính toán một lúc. Tên này nhất định là có mưu đồ nhưng dù là năng lực hay trí tuệ đều không đáng giá. Phái y đi lấy hạt dẻ trong lò lửa còn mình ngồi mát ăn bát vàng thực ra là một chủ ý tương đối ổn thỏa. Cho dù là thất bại thì mình cũng không bị tổn thất gì. Nếu có thành công thì mình lại còn có thể có thu hoạch mang về.

- Chính mắt ta thấy thế lực của Trương Kim Xưng càng ngày càng lớn mạnh!

Lúc Lý Mật đang suy nghĩ, Vương Đức Nhân lại chủ động đề nghị:

- Nơi dừng chân của Minh Châu Quân, ngay bên cạnh đầm Cự Lộc, sau này chắc chắn Trương Kim Xưng sẽ không tha thứ cho bọn họ. Cho nên, tất nhiên là Trình Danh Chấn muốn tìm núi lớn để dựa vào, mà tên tuổi của Ngõa Cương Quân chúng ta và Bồ Sơn Công của ngài…

Quả thực là lúc buồn ngủ thì có người đưa gối. Lý Mật mừng thầm, cười ngắt lời:

- Lời của Đức Nhân rất hợp ý ta. Ông quen với Trình Danh Chấn, lại đã từng qua Lâm Lự Sơn, ở bên kia có chút danh vọng. Không ngại thì hãy thay ta đi một chuyến.

- Nguyện vì Mật Công cống hiến sức lực!

Mục tiêu của Vương Đức Nhân đã đạt được, y cười chắp tay lĩnh mệnh:

- Nhưng bên kia Trương Tu Đà...

- Chuyện này không thành vấn đề!

Lý Mật xua tay rất tự tin:

- Chiêu binh của Chu Văn đã quay lại, có thể để ông ta nhận thay ông. Ta lập tức đi nói với Đại đương gia, hắn nhất định sẽ đồng ý. Dù sao ông đi chuyến này cũng là vì Ngõa Cương Quân của chúng ta.

Chưa đợi cho Vương Đức Nhân đi khỏi, ông ta nghĩ lại một chút rồi nhanh chóng bổ sung:

- Để Ngạn Tảo và Bá Đương đi cùng ông, trên đường gặp phiền phức hai người đó cũng giúp ông nghĩ kế được. Đúng rồi, còn có Vương, cái gì Vương Nhị Mao, không phải y là bạn cũ của Trình Danh Chấn sao? Ta đến chỗ Từ Mậu Công đưa y đến, ba người mang binh qua sông, ta ở đây chờ tin tốt của mọi người!

- Vâng!

Vương Đức Nhân đáp lớn một tiếng rồi thầm mắng Lý Mật giả dối, còn phái người đi để giám sát mình. Nụ cười trên mặt càng lúc càng thâm, xúc động cam đoan:

- Mật Công, xin cứ yên tâm, không khuyên được Trình Danh Chấn quy thuận Ngõa Cương, Vương mỗ quyết không trở lại gặp ngài!

“Ngươi không có cơ hội về gặp ta đâu!”

Lý Mật thầm quyết trong lòng, nụ cười trên mặc càng lúc càng hiền từ.

“Ông đây sẽ không về làm đá cho ngươi kê chân đâu!”

Vương Đức Nhân cũng thầm tính toán, chuẩn bị tìm cơ hội chuồn đi. Trong tay Lý Mật không có nhiều binh mã, phái Vương Bá Đương và Phòng Ngạn Tảo đi bảo vệ. Còn hai vạn huynh đệ trong tay y, hai vạn người đối phó với một ngàn người, đây không phải là chút đồ ăn sáng sao?

Nghĩ vậy mắt ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa, mùa thu thật đẹp, non sông như vẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.