Mấy tên thô kệch càng nói càng hăng, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của khách. Chỉ có Trình Danh Chấn suy nghĩ cẩn thận, cười ha hả nâng chén rượu giải vây cho Phòng Ngạn Tảo:
- Hôm nay hiếm khi khách quý tới nhà, chúng ta không nói những lời vô nghĩa này nữa, nào nâng chén chào đón hai vị khách quý!
- Cạn, cạn!
Đám đông hào kiệt cười nâng cốc đáp lại.
Rượu uống trong miệng của Phòng Ngạn Tảo đã hoàn toàn biến đổi hương vị. Lúc trước y cũng không hy vọng chỉ dựa vào mấy câu đã có thể thuyết phục được đám Trình Danh Chấn quy hàng, nhưng với kinh nghiệm trước trước đây, chí ít có hiệu quả với đám người thô lỗ như Trương Cẩn, Đoàn Thanh. Nhưng nhìn từ biểu hiện của mọi người hôm nay, trong Minh Châu Quân không những Đại Đương gia như Trình Danh Chấn rất ác cảm với Lý Mật, mà Trương Cẩn, Đoàn Thanh, Chu Phàm, thậm chí cả Vương Nhị Mao từng chịu ơn cứu mạng của Ngõa Cương, hình như cũng đều khinh thường tin đồn “Lý thay mặt Dương gia”.
Sau khi mất đi thủ đoạn thiên nhân cảm ứng mang màu sắc thần bí, điều y có thể thu hút được Minh Châu Quân chỉ còn lại lợi ích hấp dẫn thiết thực và thực lực uy hiếp. Hiện giờ núi Ngõa Cương dưới sự bức ép của Trương Tu Đà đang ở tình cảnh ốc còn không mang nổi mình ốc, gần như không thể mang lợi ích gì cho Minh Châu. Còn về sự uy hiếp, nhìn từ tình hình đã quan sát được, Phòng Ngạn Tảo tỉnh táo nhận thấy, hai vạn binh không chính thống dưới trướng Vương Đức Nhân căn bản không thể uy hiếp nổi Minh Châu Quân. Nếu hai bên thật sự xảy ra xung đột, có lẽ bên tan tác chỉ là Vương Đức Nhân, phía Trình Danh Chấn thậm chí chưa chắc hề hấn gì.
Không có sự chắc chắn tuyệt đối không thể dễ dàng thể hiện uy lực. Chút kiến thức này Phòng mỗ vẫn có. Nhưng tay không quay về như vậy, thực sự không thể trình bày với Lý Mật được. Đang lúc không biết làm thế nào, y đành hướng mắt sang phía Tạ Ánh Đăng, hy vọng đối phương có thể tận lực hết trách nhiệm giúp mình một tay, chứ không phải chỉ lo ăn uống.
Liên tục ám hiệu mấy lần, cũng không biết thật sự uống say hay cố ý trốn tránh, Tạ Ánh Đăng không thèm nhìn về phía Phòng Ngạn Tảo. Chỉ thấy gã ta liên tiếp nâng chén, cùng Trình Danh chấn tán gẫu bài binh bố trận, cùng Vương Nhị Mao thúc ngựa nghênh địch, cùng Đoàn Thanh nói chuyện hậu cần tiếp viện, cùng Trương Cẩn tán gẫu chuyện kỷ luật trong quân, chỉ là không hề đề cập tới ý đồ đến đây của mình. Mãi khi bị Phòng Ngạn Tảo nhìn xoáy mới đủng đỉnh tới gần Vương Nhị Mao, cười hà hà nói:
- Từ nhị ca muốn giữ ngươi ở lại Ngõa Cương, cùng mọi người chiến đấu. Tiếc rằng ngươi trước sau đều nhớ huynh đệ ở đầm Cự Lộc, Từ nhị ca đành nén nỗi đau từ bỏ người yêu quý. Lần này sau khi đưa ngươi về, hai ta muốn uống với nhau một bữa nữa cũng không dễ, Tạ mỗ trước tiên kính ngươi một ly, uống cạn!
- Ơn cứu mạng của các huynh đệ, Vương mỗ quyết không dám quên!
Nhắc tới đám Từ Mậu Công, Vương Nhị Mao cũng động lòng, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
- Sau này nếu Từ nhị ca có gì cần, cứ báo tin đến. Dù gió mưa, Vương mỗ tuyệt đối không từ chối!
- Huynh đệ tốt!
Tạ Ánh Đăng soi đáy cốc về phía Vương Nhị Mao, sau đó dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào vai đối phương. Trong mắt kẻ thư sinh như Phòng Ngạn Tảo, hành động vỗ tay chân nhau rất thô tục, tuyệt đối không thể xảy ra với con cháu quý tộc như Tạ Ánh Đăng. Còn Vương Nhị Mao nhếch miệng cười, hạ giọng đáp lại.
- Huynh đệ tốt! Từ nhị ca, Trình tứ ca, còn cả lão Đan và ngươi đều là những người vui vẻ. Ở cùng các ngươi nửa năm nay, Vương mỗ thấy rất thoải mái! Cả đời này sẽ không quên!
Ta cũng kính Từ Nhị Ca từ xa, còn nữa, cả Trình tướng quân một chén!
Trương Cẩn và Đoàn Thanh nâng chén rượu lên, lảo đảo lại gần nâng ly với Tạ Ánh Đăng. Trong lòng bọn họ rất có cảm tình với tên họ Tạ ở Ngõa Cương vừa phong độ vừa nhanh nhẹn. Không giống như Phòng Ngạn Tảo, lúc nào cũng như người khác thiếu nợ y vậy, mở miệng đại nghĩa, ngậm miệng thiên mệnh. Đều là kiếm miếng cơm trên đầu đao, ai lừa ai? Có bảnh lĩnh thì đánh hạ giang sơn, đương nhiên sẽ có thiên mệnh. Đao không đủ cứng, cho dù tạo ra nhiều điềm lành hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục làm đá kê chân cho người ta thôi.
Thấy một đám nhà quê nâng ly cạn chén uống vui vẻ, Phòng Ngạn Tảo càng cảm thấy buồn bực. Lời của đám Vương Nhị Mao và Trương Cẩn có lẽ không cố ý, nhưng nghe trong tai y lại có cảm giác khác. Những thứ Từ Mậu Công muốn, chư tướng Minh Châu đều hưởng ứng không thể chối từ! Ơn cứu mạng chỉ của một mình Từ Mậu Công mà thôi! Bồ Sơn Công và Địch Đại Đương gia đều không làm gì phải không? Nếu Địch Đại Đương gia không đồng ý, Từ Mậu Công dựa vào gì để điều động quân đội đông như thế? Nếu Bồ Sơn Công không lộ diện, trại Ngõa Cương đâu mời được lang trung giỏi như vậy đến chữa bệnh cho tên họ Vương?
Nhưng danh tiếng này y không có cách nào tranh giành. Lúc này Minh Châu Quân người ta chỉ chịu nhận ân tình của Từ Mậu Công và trại Ngõa Cương, căn bản không bán mình cho Lý Mật. Nghe Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao nói:
- Từ Tam Đương gia có gì cần dùng tới, bọn họ có thể vượt lửa qua sông. Còn người khác thì sao, người khác thông cảm cũng phí công!
Càng nghĩ càng giận, Phòng Ngạn Tảo không nhịn được cười, khẽ nhắc nhở mọi người:
- Cho dù ở Hà Nam, Phòng mỗ cũng nghe nói Trương Đại Đương gia dẫn dắt binh mã quét ngang hai bờ sông Chương Thủy. Nhưng không biết lần này sao Trình tướng quân không cùng Trương Đại Đương gia xuất binh? Là phụng mệnh lưu giữ hay có sắp xếp khác?
Một câu, lập tức giội gáo nước lạnh, phá hủy sạch không khí hòa hợp mà Tạ Ánh Đăng cố ý tạo ra lúc nãy. Mọi người đều quay đầu, quét ánh mắt phẫn nộ về phía người gây chuyện. Phòng Ngạn Tảo lấy hết dũng khí, không tránh né, chỉ nâng chén rượu lên từ từ thưởng thức.
- Đây là quân vụ của đầm Cự Lộc, không tiện nói trên bàn rượu!
Trương Cẩn là người đầu tiên phản ứng, lạnh lùng đáp lễ. Nể tình Tạ Ánh Đăng, gã không nói ra câu “người ngoài không có quyền can thiệp”, nhưng trong lời nói vẫn thể hiện sự chán ghét.
- Tiến hay lùi, Cửu Đương gia tự có sắp xếp. Lão Phòng, ngươi mới đến, lại chỉ ở vài ngày, đừng lo nhiều nữa!
Vương Nhị Mao càng không khách khí, nói thẳng thân phận
- Không phải ta lo lắng thay cho Cửu Đương gia và các huynh đệ sao?
Nếu không có bộ mặt dày, chắc cũng chẳng làm được thuyết khách. Cho dù mọi người nhìn với con mắt lạnh lùng thế nào, Phòng Ngạn Tảo tự nâng chén lên, không e dè nói:
- Minh Châu Quân tất nhiên xứng với binh hùng tướng mạnh, dù sao số người quá ít, cơ sở ở vùng này cũng không cần củng cố. Một khi xuất hiện chút sai lầm, e rằng không chỉ bọn ngươi chịu khổ, bách tính nơi này cũng phải chịu tội theo!
- Hình như, điều này cũng không liên quan đến Ngõa Cương Quân!
Đoàn Thanh không nhịn được nữa, khẽ gầm lên.
- Phòng tiên sinh uống nhiều quá rồi.
Chu Phàm cười nhạt, tiến lên nửa bước, tay cầm chuôi đao.
- Nhiều rồi, nhiều rồi sao? Có lẽ thế!
Phòng Ngạn Tảo tránh voi chẳng xấu mặt nào, tách xa khỏi Chu Phàm một khoảng, tiếp tục khoe khoang.
- Ta nghe nói không mưu hiểu được toàn cục, sẽ không lập mưu thiên lệch. Không hiểu được mưu lâu dài, không thể có mưu nhất thời. Ha ha, say rồi, say rồi, lời này không nhớ rõ từ đâu nữa!
Lần này, người đồng hành Tạ Ánh Đăng cũng không nhìn ra liền lao tới cạnh Phòng Ngạn Tảo, nắm chặt cánh tay của y.
- Phòng huynh say thật rồi, mọi người đừng trách. Y cứ uống nhiều rượu là ngoài miệng sẽ nói những lời thất đức!
- Cái gì?
Phòng Ngạn Tảo bốc hỏa, trợn mắt nhìn Tạ Ánh Đăng.