- Lợi tức, lợi tức gì?
Trình Danh Chấn bị hỏi đến sửng sốt, rồi chợt nhớ ra mình vừa bố thí cho ông lão lương thực, nhưng có lẽ ông ta nghĩ rằng mình cho vay nặng lãi. Hắn cười cười vẻ mặt ôn hòa:
- Thôi đi, đấy là cho các ngươi, không cần lợi tức gì cả.
- Hảo, hảo hán ngài...
Lão già nghe thấ được tặng không lương thực trong mắt không ánh lên sự vui sướng mà ngược lại còn thấy sợ hãi. Đám dân chúng còn đang đợi phân phát lương thực thấy ông lão không lên tiếng gì, đôi mắt trông mong nhìn Trình Danh Chấn tràn đầy vẻ mê hoặc.
- Sao vậy?
Trình Danh Chấn có chút không kiên nhẫn được, cau mày hỏi lại:
- Có chuyện gì, ông cứ nói thẳng ra đừng có lắp bắp như vậy!
- Hảo hán có thể để lại tên không ạ?
Lão già nuốt nước miếng một cái, quyết tâm lắm mới hỏi được:
- Nếu hảo hán để lại tên tuổi đến ngày lễ tết tôi sẽ dâng hương cầu nguyện cho gia đình hảo hán được phúc đức.
- Thôi, thôi!
Hắn vừa phiền chán ông lão dông dài lại vừa cảm động sự trung hậu của đối phương. Một nghìn cân lương thực không ít chút nào nhưng phân chia cho dân chúng thì mỗi người cũng chưa được đến một cân. Cho dù là ngày nhịn ngày cháo thì cũng lắm cũng chỉ duy trì được mười ngày mà thôi, thật là như muối bỏ biển. Nhưng giọt nước chi ân này, ông lão cũng không lấy không mà muốn hồi báo bằng thứ gì đó, để chứng tỏ mình chưa hoàn toàn biến thành một tên ăn mày.
- Ông không cản đường chính là báo đáp rồi. Mau phân phát đi, để mọi người khỏi cản lối nữa.
Trương Cẩn ở bên nhìn mà không thể kiên nhẫn được, xông lên trước thấp giọng quở trách.
Ông lão bị anh ta nói ác làm cho hoảng sợ cũng không dám kiên trì lần nữa, liền phủi sạch đầu gối, sau đó lại lạy dài trên mặt đất:
- Lão hủ họ Lưu, là trưởng tộc của đám người này. Không thể nói lời cảm ơn với đại ân. Hảo hán gia, sau này nếu có đến chỗ chúng tôi thì cứ việc phái người quay lại nói một tiếng.
- Đi thôi, đi thôi, thật là dài dòng!
Mấy tên thân vệ đuổi họ như đuổi ruồi vậy.
Ông lão bị đuổi đẩy sang một bên, đại đội người ngựa xuyên qua thành, tiếp tục đi lên trước. Mãi đến khi cách hai dặm tự nhiên có người quay đầu lại nhìn, phát hiện ra ông lão vẫn dắt đám lưu dân đứng bên vệ đường nhìn bóng đoàn người tiếp tục đi và thở dài.
- Thực ra cũng hiếm mà gặp được người như ông lão.
Đoàn Thanh cảm thán trong bụng, chạy đến bên Trình Danh Chấn thấp giọng khen ngợi.
- Nửa đời còn lại của ông ta chôn ở mảnh đất vàng như vậy, nếu không phải là thật sự ở đây, sao lại khiến cho nhiều người nghe vậy chứ?
Trình Danh Chấn hít vào một hơi dài rồi nhỏ giọng đáp lại.
Vừa rồi hắn vẫn luôn nghĩ về việc này. Khắp nơi ven đường đều là xương trắng, duy chỉ có trong thành hoang phế còn có dân tụ tập, giúp đỡ nhau sinh sống. Chỉ e rằng điều đó với cách xử sự của ông lão này có liên quan rất lớn. Giống như là hành quân đánh giặc, người đi đầu chính là người cầm cờ, cờ xí càng gọn, càng lực lượng tập trung ngày càng đông. Ông lão lại được thổ phỉ qua đường ban chút ân huệ, còn nghĩ đến chuyện báo đáp. Dân chúng vì ông ta làm việc gì cũng sẽ có hồi báo, đi theo một người giữ nghiêm mình như vậy, sau này người thân cũng “tri ân đồ báo” (có ơn tất báo), đám lưu dân này cũng cảm thấy được yên tâm.
- Cũng phải!
Đoàn Thanh nghĩ thầm một chút, rất nhanh liền hiểu được ý trong lời của Trình Danh Chấn. Y cũng xuất thân từ nha dịch huyện Quán Đào, trong lòng cũng hiểu được thế nào là phẩm hạnh của một con người. Đạo đức là thứ hư vô, mù mịt nhưng lại có một cô uy lực không gì sánh được. Một viên quan liêm khiết, dưới sự trị hạ đó chính là một cuộc sống hòa bình, còn một viên quan bại hoại thì dân chúng gặp xui xẻo lớn rồi. Nếu không phải bản thân hắn phải cào ba thước đất, mà ngay cả tiểu quan lại, nha dịch dưới trướng ày cũng là trên làm dưới theo, tham lam vô độ, rất nhanh sẽ đạp địa phương hư hỏng đến không còn hình dáng.
- Trung hậu, thành thật thì sao? Thế giới này người tốt không cần báo đáp, tai họa vạn năm! Cón số mười ngàn người không ăn trộm không cướp đoạt, bọn họ dựa vào gì mà sống?
Trương Cẩn không cho rằng đám dân chúng kia đi theo ông lão đó thì có kết quả gì tốt đẹp, thiếu đủ thứ lại không có can đảm làm càn, sớm muộn gì thì cũng đói mà chết.
Nhắc tới làm sao sinh tồn trong khốn cảnh, không khí xung quanh liền sinh động hẳn lên. Mấy tên cận vệ bĩu môi, mồm năm miệng mười phản bác:
- Ngươi yên tâm, nếu không có ai, bọn họ sẽ làm người ti tiện, chắc chắn sẽ không để mình bị chết đói. Lúc này có thể ăn cây du, rau đắng, rau Xa cô lộc. Qua mấy ngày, sơn đinh tử (quả hải đường dại, hơi đắng), nấm, hoa cỏ cũng hết. Nếu người chân tay nhanh nhẹn thì bắt ếch, chuột, thỏ hoang hoặc bất cứ con vật gì để bổ sung thịt. Chỉ cần có thể nhịn đến mùa thu, thu hoạch được hoa màu chẳng những đủ ăn mà không chừng còn dư thừa đến sang năm nữa.
- Nếu đào chuột trong động, cũng có thể lấy ra được ít hạt kê!
- Nếu là ta, ta sẽ đan lưới đánh cá. Vùng lân cận thưa người, cá trong sông vừa to vừa béo. Một phần ăn, một phần mang phơi khô để qua mùa đông.
Trương Cẩn bị nhóm người liên kết tấn ông trong lòng cũng có chút khó chịu, khoát tay cười lạnh nói:
- Thôi thôi, không phải nói các cậu sống thế nào. Những cách này chúng ta có thể sử dụng, bọn họ có thể không? Trong đất không ít hoa màu nhưng cũng chưa đến lượt bọn họ thu hoạch? Trương đại đương gia không thu chắc? Hôm nay họ gặp được chúng ta chứ đổi lại là người khác thì e rằng đến rau dại cho cũng cầm mang đi.
Mọi người nghe thấy trong lòng phát lạnh, thở dài, đều ngậm miệng lại hết. Lời nói của Trương Cẩn tuy rằng có khiến người ta để ý nhưng cũng chưa hẳn đã sai. Nếu gần đó không có đầm Cự Lộc, không có chó rừng, núi non thì có lẽ đám người lão Lưu kia còn nước ra đường mà sống. Nhưng lúc này thổ phỉ khắp Hà Bắc, Cẩm Tử Doanh “chướng mắt” nhóm lưu dân không có gì để ăn, không có nghĩa là người khác cũng như vậy. Tùy tiện một đội đi qua thôi, chút hi vọng sinh sống của đám người lão Lưu cũng khó mà đảm bảo được.
Không khí xung quanh liền trở lên căng thẳng. Một phần vì thương hại kẻ yếu, phần khác cũng lo lắng cho sự sinh tồn của mình. Đi theo hai vợ chồng Trình Danh Chấn đều là tâm phúc của họ, biết vì sao mà lần này Thất đương gia và Cửu đương gia ra đi, cũng biết sớm muộn gì mối liên hệ Cẩm tự Doanh và đầm Cự Lộc cũng bị cắt đứt.
Xung quanh cằn cỗi như vậy, nếu thực lực của Cẩm Tự Doanh yếu ớt như này, bọn họ cũng giống như chim dời đàn, không biết rốt cuộc có thể bay bao xa, bay về phương trời nào.
Đoàn người trầm tư yên lặng đi trước. Dọc đường còn đi qua mấy thôn trại hoặc hoàn toàn không có người hoặc là có thì đều là người dân cũng sợ tới mức núp hết vào trong nhà, chỉ để lại một đống gạch nát phòng vệ. Đương nhiên cũng có những người trốn trách không kịp, bị dọa cho gần chết, nằm sấp trên đất mà cầu xin tha mạng. Nhìn quần áo trên người bọn họ, đoàn người cũng biết chẳng lấy được gì đành bố thí cho họ chút lương thực rồi thả cho họ chạy.
Sáng sớm ngày thứ hai nhổ trại chưa được bao lâu, bọn họ liền thấy một mặt của tòa thành. Tường thành và đỉnh lầu nhìn có vẻ mới, ngoài thành cũng khá bằng phẳng. Chỉ có điều bên trong tìm không thấy bóng người, chỉ có một đống xương khô biến thành màu đen.
Tòa thành này có tên là Bình Ân, Trình Danh Chấn rất quen nơi này. Trước khi đi về Quán Đào, hắn và mẫu thân đã từng sống ở nơi này. Trương Kim Xưng công phá nó, bắt đi toàn bộ thanh niên nữ nhân, giết hết người còn lại. Lúc đó hắn bị thua phải chạy trốn tránh cho mẫu thân một kiếp nạn.
Về lại chốn cũ, hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn. Huyện Bình Ân cũng coi như nhà hắn, nhà hắn cũng có mấy mẫu đất cằn. Nhưng bọn thổ phỉ tiêu diệt nơi này, khiến đất đai thành mồ mả hết rồi. Bây giờ hắn cũng là một trong những thành viên hủy diệt đó. Hắn cũng từng đi gieo họa không kém người khác, nhưng hắn không làm như vậy thì hắn cũng sẽ bị hủy diệt. Cái này giống như một cơn ác mộng vậy, càng lún càng sâu nhưng không biết làm thế nào mới tỉnh lại được.
- Đi thôi, Thanh Chương đã thấy khá hơn một chút, lần trước khi Nhị Mao đóng quân, quanh đây còn có thôn trang có người ở.
Đoàn Thanh lại bị cảnh vắng vẻ hai bên đường làm cho không thở nổi, y đi đến gần bên Trình Danh Chấn, thấp giọng thúc giục.
- Nơi này thực ra rất náo nhiệt!
Trình Danh Chấn nhìn cửa hàng trước mặt, nhếch miệng đáp. Trông mặt cửa hàng kia, vốn dĩ là một tiệm vải, hàng hóa bên trong đã bị cướp sạch, hai chiếc ghế Hồ đã mục nát, một cái bàn nghiêng vẹo, trên bàn có có nghiên mực nhưng bị một đồng bùn nhầy xám trắng đè lên, đoán chừng là sổ sách đã cặn.
- Mẹ kiếp, nơi quỷ quái gì thế này!
Hàn Cát Sinh cũng lên trước, hy vọng Trình Danh Chấn có thể dắt đoàn người đi khỏi đây càng sớm càng tốt. Toàn bộ huyện Bình Ân chính là một Tử Thành, mọi vật đều bị hủy diệt trong nháy mắt. Ban ngày gió thổi như tiếng khóc than, tối đến không ai dám cam đoan những oan hồn lại không đứng lên tiếp tục thu xếp việc buôn bán của họ.
Bỏ tất cả những thứ không thoải mái vứt ra khỏi đầu óc, thảm họa này càng sớm quên đi càng tốt, nhắm mắt làm ngơ, đây đúng là một chủ ý hay, ít nhất là có thể khiến tâm trạng tốt hơn một chút. Nhưng Trình Danh Chấn lại đột nhiên dừng lại ở huyện nha:
- Chúng ta hạ trại ở chính chỗ này, tìm phòng quanh huyện nha nghỉ ngơi, đem hết xương cốt người chết ra ngoài thành chôn đi.
- Hả?
Ngay cả người không tham gia tranh luận như Đỗ Quyên cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, quay đầu kinh ngạc truy vấn hắn.
Không phải là nàng nghi ngờ quyết định của chồng, mà chỉ là không tưởng tượng được phải sống thế nào giữa đống xương khô mà thôi. Phòng ốc của huyện Bình Ân khá chỉnh tể, nhưng ở đây đều có người chết, người sống trong đây sẽ khó tránh khỏi những ảnh hưởng không hay.
- Ở đây giữa Minh Thủy và Thanh Chương, khống chế được một tòa thành thị cũng chẳng khác nào khống chế được hai tòa thành còn lại trong tay!
Trình Danh Chấn nhảy xuống ngựa, giao dây cương cho thị vệ, chậm rãi bước lên bậc của nha huyện. Ở cửa có hai bộ xương khô bị hắn dùng giày xiết thành bột mịn. Cánh cửa khép hờ lâu không có người tu sửa nhưng vẫn đẩy ra được cố gắng vẫn có thể dùng được.
- Rốt cuộc huynh muốn làm gì?
Đỗ Quyên bị hành động không đầu không đuôi của Trình Danh Chấn làm cho hốt hoảng, đuổi theo cầm óc áo của hắn hỏi.
- Ta muốn nghỉ lại chỗ này!
Trình Danh Chấn nhìn nàng, nụ cười trên mặt rất nặng nề. Thôn trang hoang phế, thành phố chết, lưu dân chết hết, mấy ngày nay đều thấy tình cảnh này, khiến lòng hắn dao động:
- Ta tự tới làm huyện lệnh, chúng ta tự nuôi sống chính mình.